Đạo Quân

Chương 445: Không đi!




Chương 445: Không đi!
Edit: Luna Huang
Trong lúc nhất thời, không ít thế lực phái người mang theo lễ tiến về Nam Châu chúc mừng, bao quát các sứ thần quốc gia, đều là quang minh chính đại tiến về chúc mừng. Thương Triều Tông là được triều đình Yến quốc công khai sắc phong, không phải là phản thần, ai cũng không thể nói được cái gì, đây chính là chỗ tốt của danh phận.
Thế lực khắp nơi tiến đến chúc mừng tấn thăng thứ sử Nam Châu là thứ yếu, cùng Thương Triều Tông tiếp xúc thành lập liên hệ mới là thật sự.
Về phần Phượng Lăng Ba trước đó được thế lực các nơi xem trọng, cái gọi là thắng làm vua thua làm giặc, đã bị người ta ném sau ót. . .  . . .
Bắc Châu phủ thứ sử, Thiệu Tam Tỉnh bước vào thư phòng, đi đến bên người Thiệu Bình Ba đang dựa bàn viết gì đó, lặng im không nói gì.
Thiệu Bình Ba cũng không ngẩng đầu lên, nói “Có chuyện liền nói.”
Thiệu Tam Tỉnh: “Lão gia tự giam mình ở trong thư phòng, cả ngày không có đi ra.”
Thiệu Bình Ba dừng bút trên tay lại một lúc, lại tiếp tục viết cho xong một chữ cuối, mới để bút xuống bên cạnh, hai tay cũng chầm chậm đặt ở trên bàn, trầm mặc hồi lâu.
Hắn biết phụ thân tự nhốt trong phòng im lìm là vì cái gì, tin tức từ Nam Châu Yến quốc bên kia truyền đến, sau khi được biết Thương Triều Tông quật khởi mạnh mẽ, có được Nam Châu về sau, cảm xúc của phụ thân hắn cũng có chút không đúng.
Hắn biết phụ thân một mực bởi vì chuyện năm đó mà canh cánh trong lòng, vẫn cho rằng bản thân phản bội Ninh vương, bây giờ nhi tử Ninh vương lần nữa đại biểu cho thế lực nhất hệ Ninh vương quật khởi, phụ thân hắn sợ là nhận lấy kích thích không nhỏ, sợ là lòng áy náy lại nổi lên.
Thiệu Tam Tỉnh cũng minh bạch điểm này, hỏi: “Đại công tử có muốn đi khuyên nhủ lão gia chút không?”
Thiệu Bình Ba lắc đầu.
Thiệu Tam Tỉnh buồn bực nói: “Cũng thật sự là kì quái, thời khắc mấu chốt Kim Châu bên kia thế mà lại đi ủng hộ Thương Triều Tông, cũng không biết là Vạn Động Thiên Phủ nghĩ thế nào, bằng không Thương Triều Tông có thể đã chẳng có chuyện gì rồi.”

Thiệu Bình Ba cười lạnh một tiếng, “Đến bây giờ ngươi còn không hiểu được sao? Vạn Động Thiên Phủ là bị Ngưu Hữu Đạo uy hiếp đã mới xuất binh, nếu không ai có được Nam Châu bọn hắn cũng chẳng tổn thất cái gì, không đáng mạo hiểm lớn như vậy, cái này cũng đã chứng minh một chuyện. . . Cái gì Quỷ Y đệ tử chữa khỏi bệnh cho Tiêu Thiên Chấn đều là nói xạo, rõ ràng chính là do Xích Dương Chu Quả Ngưu Hữu Đạo trộm cắp đã phát huy tác dụng.”
Mặt mày Thiệu Tam Tỉnh sáng bừng lên, lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, chợt thấp giọng nói: “Sao không âm thầm tiết lộ chuyện này ra ngoài?”
“Âm thầm?” Thiệu Bình Ba liếc xéo hắn nói: “Ngươi cho rằng âm thầm tiết lộ ra ngoài, là Ngưu Hữu Đạo sẽ không biết là ta làm? Mặc kệ phát sinh chuyện gì gây bất lợi cho ta, người ta hoài nghi thứ nhất chính là Ngưu Hữu Đạo. Ngưu Hữu Đạo đồng dạng cũng vậy, mặc kệ phát sinh chuyện gì gây bất lợi cho hắn, hắn sẽ lập tức đưa ta thành đối tượng hoài nghi đầu tiên. Ngươi còn trông cậy vào việc Ngưu Hữu Đạo bị rơi vào tay Băng Tuyết các xong sẽ thay ta giấu giếm hay sao? Hắn tuyệt đối sẽ đem chuyện năm đó ta lợi dụng Băng Tuyết các ra để kéo ta theo làm tấm đệm lưng. Nếu không phải hắn biết chắc chắn ta không dám để lộ bí mật, ngươi cho rằng hắn dám làm như vậy sao?”
“. . .  . . .” Thiệu Tam Tỉnh câm nín không biết nói gì, chợt có chút buồn bực, “Nói như thế, chúng ta chẳng phải vĩnh viễn đi giúp hắn bảo vệ bí mật này sao?”
Thiệu Bình Ba khẽ nhìn đầu bút lông gác trên bàn, nhẹ nhàng thở ra một hơi dài, “Kẻ này mưu tính sâu xa, có năng lực hô mưa gọi gió, sau này tất thành họa lớn của ta! Thương Triều Tông văn có Lam Nhược Đình, võ có Mông Sơn Minh, lại được kẻ này làm mưu sĩ, bãi bình tất cả phiền phức của tu hành giới, chân chính là như hổ thêm cánh, khiến cho người ta hâm mộ! Thiệu mỗ cầu hiền như khát, thế cục Bắc Châu đã định, lại như cũ không có hiền sĩ nào tìm tới. . . . . .”
Thiệu Tam Tỉnh nghe vậy ảm đạm, sở dĩ có như vậy, sợ là liên can đến chuyện thanh danh của đại công tử bị Ngưu Hữu Đạo bôi xấu đi.
. . .  . . .
Trong núi, bên ngoài một căn nhà gỗ nhỏ, Ngưu Hữu Đạo đang nằm ở trên một cái ghế nằm phơi nắng, chợp mắt, Viên Cương cầm cái bình vòi sen cẩn thận tưới một bồn hoa Hắc Mẫu Đơn.
Lúc rời khỏi ‘Nhà Tranh’ sơn trang, bên này cũng không mang theo thứ gì, chỉ mang một bồn Hắc Mẫu Đơn này, một năm rồi lại một năm, hoa tàn hoa lại nở.
Quản Phương Nghi đong đưa quạt tròn, không chút hoang mang đi vào, đi sau ghế nằm, dùng lực đẩy một cái, xong cười trộm.
Ngưu Hữu Đạo bị lay động mạnh, mở mắt tỉnh lại, chậm rãi mắng một tiếng, “Nghịch ngợm!”
Lời này cảm giác làm sao giống như đang mắng con nít vậy? Quản Phương Nghi liếc mắt, đưa tay đỡ ghế nằm khỏi lắc lư, nói: “Lão Bát ở Kim Châu bên kia gửi thư về.”
Ngưu Hữu Đạo: “Nhân mã Kim Châu đã rút lui rồi?”

Quản Phương Nghi “Ừ” một tiếng, “Vạn Động Thiên Phủ kêu lão Bát truyền lời, yêu cầu Tiêu Thiên Chấn, có điều Hải Như Nguyệt lại ám chỉ lão Bát, để bên này không nên đưa Tiêu Thiên Chấn trở về.”
Ngưu Hữu Đạo: “Nói thế nào?”
Quản Phương Nghi: “Vạn Động Thiên Phủ đã giảm lỏng Hải Như Nguyệt lại, Hải Như Nguyệt thật vất vả mới gặp được lão Bát rồi đưa cho cái ám chỉ. Vạn Động Thiên Phủ khống chế Hải Như Nguyệt, bức Hải Như Nguyệt hạ lệnh điều chỉnh nhân thủ quản lý quân chính sự vụ, nhìn ý tứ của Vạn Động Thiên Phủ, tựa hồ như muốn từ bỏ Tiêu gia, muốn một lần nữa thanh tẩy thế lực thế tục ở Kim Châu, muốn đổi nhóm người chấp chưởng, cũng không biết Vạn Động Thiên Phủ động can qua lớn như vậy là có ý gì.”
Nàng không biết có ý gì, nhưng Ngưu Hữu Đạo lại biết, Vạn Động Thiên Phủ không có khả năng vĩnh viễn để bị người khác quản chế, khẳng định phải tiêu hủy chứng cứ, Hải Như Nguyệt hiện tại khẳng định không hy vọng bên này đưa Tiêu Thiên Chấn trở về, Tiêu Thiên Chấn không trở về, Hải Như Nguyệt còn có khả năng có đường sống, một khi Tiêu Thiên Chấn trở về, hai mẹ con đều phải chết.
Ngưu Hữu Đạo hững hờ nói: “Hồi đáp cho Vạn Động Thiên Phủ bên kia, nói theo ước định sẽ đưa đến, chờ vương gia triệt để chưởng khống lấy Nam Châu xong đã, Tiêu Thiên Chấn mới có thể được đưa trở về.”
Quản Phương Nghi ‘ừ’, lại kỳ quái nói: “Nếu Vạn Động Thiên Phủ muốn thanh trừ thế lực Tiêu gia, vì sao lại vội vã yêu cầu Tiêu Thiên Chấn? Không cần Tiêu gia nữa, Tiêu Thiên Chấn này có trở về hay không còn quan trọng sao?”
Ngưu Hữu Đạo miệng nói không giống như lòng nghĩ: “Quỷ mới biết bọn hắn đang có ý đồ gì.”
Trong mắt Quản Phương Nghi tỏ ra hồ nghi, có chút hoài nghi Ngưu Hữu Đạo không nói thật.
Nàng cảm giác trên người tên Tiêu Thiên Chấn này khẳng định có vấn đề gì, nếu không phải vậy, một tên Tiêu Thiên Chấn há có thể bức bách Vạn Động Thiên Phủ chịu gánh phong hiểm lớn như vậy, tăng thêm hành vi dị thường lần này của Vạn Động Thiên Phủ.
Hoài nghi thì hoài nghi, theo Ngưu Hữu Đạo lâu như vậy nàng cũng biết, Ngưu Hữu Đạo không muốn nói ý, có hỏi cũng vô dụng, hỏi cũng là hỏi không. Ngược lại thay đổi chủ đề, vẻ mặt hồ hởi nói: “Nghe nói bây giờ Nam Châu phủ thành rất náo nhiệt, sứ thần các quốc gia, thế lực khắp nơi đều phái người tới đi chúc mừng vương gia thăng chức, chắc chắc vương gia sắp sửa chưởng khống xong Nam Châu rồi, chúng ta có phải cũng nên chuẩn bị tiến vào Nam Châu rồi hay không?”
Thời gian ở trong núi này cố nhiên an bình nhàn nhã, thế nhưng nàng không phải là người thích sinh hoạt chốn sơn lâm, nàng càng ưa thích thế gian phồn hoa hơn, nghĩ thôi cũng có thể biết, Nam Châu phủ thành phồn hoa khẳng định không phải địa phương như nông thôn Thanh Sơn quận kia có thể so sánh rồi, lòng nàng đã sớm ngứa ngáy.
Ngưu Hữu Đạo nằm đó nghiêng đầu, nhìn ngó nàng, cười giống như không phải cười.
Quản Phương Nghi lúc này lấy quạt tròn che nửa mặt, làm bộ duyên dáng nói: “Chưa thấy qua mỹ nữ à?”

Ngưu Hữu Đạo vui cười hớn hở nói: “Mỹ nữ đã thấy qua, nhưng chưa từng thấy qua mĩ nữ nào đẹp như vậy mà thôi.”
“Ha ha. . .  . . .” Quản Phương Nghi lúc này cười đến run rẩy cả người, có điều liếc mắt thấy Viên Cương quăng đến ánh mắt ghét bỏ về sau, lập tức cười hết nổi, vội ho một tiếng, có vẻ như lầm bầm lầu bầu nói thầm cái gì đó, đoán chừng không nói cái gì tốt về Viên Cương rồi.
Tiếp xúc một đoạn thời gian, nàng không thể không thừa nhận, Viên Cương đối với nàng rất có lực hấp dẫn, nàng từng có ý cho Viên Cương cơ hội, ai ngờ Viên Cương chẳng hiểu phong tình, còn cứng rắn đưa cho nàng một câu, nữ nhân già!
Lời kia hắn vừa thốt ra, chân chính là làm Quản Phương Nghi bi thương quá sức, sau đó nàng liền nhìn Viên Cương không vừa mắt.
Cũng không chỉ mỗi nàng nhìn Viên Cương không vừa mắt, Viên Cương đồng dạng cũng nhìn nàng không vừa mắt.
Hai tay Ngưu Hữu Đạo khẽ chống tay vịn, đứng dậy rời khỏi ghế nằm, chắp tay sau lưng dạo bước đến một bên vách núi, nhìn ra xa xa, lo lắng nói: “Chuyện ở Trường Bình thành bộc lộ ra một vấn đề, năng lực cơ động của chúng ta quá kém.”
“Cho nên?” Quản Phương Nghi hỏi thuận theo.
Ngưu Hữu Đạo: “Tự nhiên là muốn dùng dài bổ ngắn.”
Quản Phương Nghi: “Làm sao bổ?”
Ngưu Hữu Đạo quay đầu lại nhìn nàng, cười tươi nói, “Có chuyện cái phải bôn ba đường dài quả thực là phiền phức, có phải chúng ta cũng phải nuôi mấy con phi cầm tọa kỵ để dự bị chứ nhỉ?”
“Phi cầm tọa kỵ? Còn mấy con?” Quản Phương Nghi nghe xong ngạc nhiên, vô ý thức lui lại phía sau một bước, cách xa hắn ra một chút, cảnh giác nói: “Ta có thể nói cho ngươi biết, ta không có tiền, ngươi đừng đánh chủ ý trên người ta.”
“Ngươi với lão Hùng kia, thật đúng là tuyệt phối.” Ngưu Hữu Đạo hất cái cằm về phía Viên Phương đang loay hoay dưới chân núi, rồi nói, “Yên tâm, không bảo ngươi xuất tiền. Có hứng thú đi một chuyến Tống quốc với ta hay không? Vạn Thú môn hẳn là không thiếu mấy thứ này, tiếp xúc một chút mà nói, không chừng người ta có thể đưa cho chúng ta mấy con cũng không nhất định.”
“Đưa cho ngươi mấy con? Ngươi nghĩ hay lắm, coi thứ này là củ cải trắng không bằng. . . . . .” Quản Phương Nghi đang nói một nửa chợt sửng sốt, tựa hồ như nhớ ra cái gì đó, chợt quay đầu nhìn lại, nhìn về phía bồn Hắc Mẫu Đơn ở bên nhà gỗ nhỏ kia, vẻ mặt nghiêm lại một chút, lại quay đầu lại, trầm giọng nói: “Ta nói này Đạo gia, không phải ngươi muốn đi tìm họ Triều kia đó chứ? Ta có thể nói cho ngươi biết, họ Triều kia còn nguy hiểm hơn Thiên Ngọc môn nhiều đó, chúng ta không thể trêu vào hắn.”
Lúc trước, từ lúc thoát khỏi Tề quốc, sau khi Hắc Mẫu Đơn trọng thương chết ở trên thuyền về sau, nàng chính tai nghe được Ngưu Hữu Đạo nói chuyện cùng Đoàn Hổ. Ngưu Hữu Đạo truy vấn người trước kia lăng nhục Hắc Mẫu Đơn là ai, Đoàn Hổ trả lời, nói đó chính là một đại nhân vật họ Triều của Vạn Thú môn.
Bây giờ Ngưu Hữu Đạo đột nhiên nói muốn đi tới Vạn Thú môn của Tống quốc, lập tức khiến nàng liên tưởng tới cái đó, không thể không cảnh giác.

Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi suy nghĩ nhiều, ta muốn kiếm chuyện cũng không phải ở hiện tại, hiện tại ta còn chưa muốn đi tìm chết, mục đích của ta quả thực chỉ là phi cầm tọa kỵ, không có ý gì khác.”
Quản Phương Nghi hồ nghi hỏi lại: “Thật?”
Ngưu Hữu Đạo: “Thật, ngươi có đi hay không?”
“Không đi!” Quản Phương Nghi lên tiếng cự tuyệt ngay, thái độ kiên quyết.
. . .  . . .
Thời gian đảo mắt đến nửa năm sau.
‘Nhà Tranh’ sơn trang, Thương Thục Thanh mặc một bộ áo choàng màu tím, đang đứng ở trên một lầu các trong sơn trang, nhìn về phía xa xa.
Trải qua hơn nửa năm thanh tẩy chỉnh đốn, Thương Triều Tông đã triệt để nắm trong tay đại quyền thế tục tại Nam Châu, nhưng mà tung tích của Ngưu Hữu Đạo vẫn hoàn toàn không có, chỉ là lâu lâu sẽ có thư liên hệ, nhưng cũng không có ý là sẽ về lộ diện ở bên người Thương Triều Tông, thế là Thương Thục Thanh về lại nơi này ở để nhìn xem.
Ba phái trú đóng ở trong này nói, Ngưu Hữu Đạo chưa từng trở về.
Ba phái cũng một mực ở nơi này chờ Ngưu Hữu Đạo, chờ thật đắng. . .  . . .
Bên trong nhà gỗ nhỏ, trong thùng tắm nóng hôi hổi, Ngưu Hữu Đạo đang ngâm mình ở trong đó.
Có người gõ cửa, sau đó trực tiếp đẩy cửa đi vào, chính là Viên Cương.
Ngưu Hữu Đạo híp mắt lại, nhàn nhạt hỏi, “Vạn Động Thiên Phủ đã nhận được người rồi?”
Bên này tuân theo hứa hẹn, đưa Tiêu Thiên Chấn trở về.
Viên Cương ừ, ngữ khí ngưng trọng nói: “Ngươi hẳn phải biết, một khi hắn trở về, thì hai mẹ con bọn hắn e rằng cũng đã mất đi đường sống.”
Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi hẳn là cũng phải biết, có một số chuyện ta cũng không được lựa chọn, chỉ có thể chú ý được một đầu, có một số người nhất định phải biến mất, Vạn Động Thiên Phủ không giết bọn hắn, ta cũng muốn làm rơi bọn hắn. Ta không phải là chính nhân quân tử gì, ngươi nói với ta những thứ này không có ý nghĩa. Tốt, chuẩn bị thu thập một chút đi, chờ lão Bát từ Kim Châu bên kia trở về, chúng ta liền sẽ lên đường.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.