Đạo Quân

Chương 444: Chư hầu một phương




Chương 444: Chư hầu một phương
Edit: Luna Huang
Thương Triều Tông bên này cũng đáp ứng điều kiện của Thiên Ngọc môn, giao hết công việc bảo vệ an toàn của bản thân cho Thiên Ngọc môn, tu sĩ ba phái ở bên kia không được phép tham gia vào.
Một đám tướng lĩnh lĩnh mệnh rời đi, Mai, Ngô, Triệu cũng ở trong đó, đều ảm đạm rời đi, ba người đều lòng dạ biết rõ, Thương Triều Tông sợ là sẽ tiến hành một trận thanh tẩy nhân mã dưới quyền của bọn hắn, nhằm tan rã quyền thế của bọn hắn.
Sự thật cũng đúng là như vậy, Thương Triều Tông đã ăn phải thua thiệt một lần, bị ép vào tuyệt cảnh, thiếu chút mất mạng, tình huống còn rõ mồn một ở trước mắt, khi đó là tuyệt vọng đến bực nào, trải qua một lần như vậy, tâm tính còn không thay đổi nữa mới là chuyện lạ, cho nên lần thanh tẩy sắp đến này, sẽ có cường độ mạnh mẽ chưa từng có.
Thậm chí, Thương Triều Tông đã để mắt tới Phượng Lăng Ba cùng mấy đứa cháu trai của Phượng Lăng Ba, giết Phượng Nhược Nghĩa cùng Phượng Nhược Tiết cũng không để hắn an tâm, chỉ cần nhi tử của hai người này với Phượng Lăng Ba vẫn còn đó, Bành Hựu Tại thân là chưởng môn Thiên Ngọc môn tùy thời có khả năng đỡ lên lại, y nguyên vẫn còn khả năng thay thế bên này.
Đưa mắt nhìn chư tướng rời đi, Bành Hựu Tại đang đứng bên cạnh dự thính tiến lên, có vẻ như hững hờ hỏi một câu, “Vương gia tuân theo ý chỉ triều đình, được vinh dự thăng lên làm thứ sử Nam Châu, ngày đại hỉ như thế này, vì sao lại không thấy Ngưu Hữu Đạo đến đây chúc mừng vậy?”
Hắn nơi này một mực chờ đợi Ngưu Hữu Đạo hiện thân, nhưng mấy ngày này từ đầu tới cuối cũng không thấy bóng dáng Ngưu Hữu Đạo đâu, cho dù ta không hại ngươi, ngươi cũng đã đạt được rồi, về chuyện lợi ích bán rượu, ngươi con mẹ nó cũng phải đi ra nói cho rõ ràng a?
Tính sai một bước, từng bước lâm vào bị động, tư vị đó thật không dễ chịu.
Thương Triều Tông đáp: “Bản vương cũng đang tìm hắn đây, cũng không biết đang ở nơi nào nữa.”
Nói chẳng khác gì cự tuyệt trả lời, trên thực tế là hắn cũng hoàn toàn không biết Ngưu Hữu Đạo đang ở đâu, hắn cũng muốn gặp Ngưu Hữu Đạo, để thể hiện lòng cảm kích một mực kìm nén ở trong lòng kia.
Mấu chốt Ngưu Hữu Đạo không giống như Thiên Ngọc môn, từ trước tới giờ không đòi hỏi hắn cái gì cả, một mực luôn giúp hắn, nhiều lần hỗ trợ kịp thời. Mặc dù Ngưu Hữu Đạo cũng là tu sĩ, nhưng một mực xem như bằng hữu, cùng Ngưu Hữu Đạo liên hệ luôn có cảm giác an toàn, loại cảm giác này khiến Mông Sơn Minh cùng Lam Nhược Đình cùng nhắc tới Đông Quách Hạo Nhiên.
Hai người đều nói, khó trách Đông Quách Hạo Nhiên có thể thu Ngưu Hữu Đạo làm đệ tử thân cận, rất có phong phạm của sư phụ hắn.

Chỉ là lời này nếu để Ngưu Hữu Đạo nghe được, không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào.
Gương mặt Bành Hựu Tại chành bành ra, lúc này xem như chân chính được lĩnh giáo cái gì gọi thủ đoạn của người nào đó, trước kia dù sao cũng là gián tiếp, còn chưa có cảm thụ gì, lúc này đây có thể nói là âm thầm trực tiếp giao phong với hắn, Thiên Ngọc môn bị thiệt lớn.
Phần biệt khuất này làm hắn không có chỗ để phát tiết, làm sao tên này cứ trốn tránh không chịu lộ diện, chỉ ở phía sau màn điều khiển.
Trước mắt, với hắn mà nói, Thương Triều Tông cũng không đáng sợ, dù sao tính mạng của Thương Triều Tông cũng nằm ở trong tay Thiên Ngọc môn hắn, chân chính để hắn kiêng kỵ là tên Ngưu Hữu Đạo trốn ở phía sau màn kia, nhất là sau khi ăn phải lần thua thiệt này, người này chưa bị trừ diệt, luôn khiến hắn lo lắng một ngày nào sẽ mất đi không chế đối với Thương Triều Tông.
Thấy hắn không nói gì có ích, Bành Hựu Tại cũng không miễn cưỡng, nhắc nhở một câu, “Ân oán là giữa vương gia với Phượng gia, vương phi vô tội, mong rằng vương gia vẫn đối xử tốt, không nên làm khó nàng.”
Bên này sẽ không để cả nhà Bành Ngọc Lan lưu lại đây, nếu không rất có thể sẽ gặp độc thủ của Thương Triều Tông, vốn chuẩn bị mang cả Phượng Nhược Nam đi, miễn cho bị Thương Triều Tông ngược đãi.
Nhưng mà, bản thân Phượng Nhược Nam tình nguyện lưu lại ở bên người Thương Triều Tông chịu tội, cũng không muốn ở cùng một chỗ với người Phượng gia, đều biết lần này Phượng gia thật sự đã làm tổn thương nàng rất nặng.
Có một số việc, cũng không có cách nào miễn cưỡng, bản thân Phượng Nhược Nam không muốn đi, cũng không có khả năng bắt nhốt Phượng Nhược Nam mang đi.
Thương Triều Tông nói: “Chưởng môn yên tâm, bản vương còn không đến mức lấy nữ nhân ra trút giận, Nhược Nam là phu nhân của bản vương, bản vương nhất định phục vụ cho ăn ngon mặc sướng, tuyệt đối không bạc đãi!”
Bành Hựu Tại lặng yên một lúc, cũng không có lại nói cái gì nữa, quay người rời đi, nếu Phượng Nhược Nam thật bị ủy khuất gì, nếu nó không lên tiếng, chuyện giữa phu thê người ta, người ngoài cũng rất khó can thiệp, nói nhiều gì thêm cũng là nói nhảm.
Một đám người đi ra chính đường đưa tiễn, đưa mắt nhìn đám người Bành Hựu Tại rời đi.
Một trận mưa gió rốt cục đã ổn định, Thương Triều Tông đứng trên bậc thềm dưới mái hiên, ngửa mặt lên trời thở phào ra một hơi nhẹ nhõm, tâm tình thư suốt, như trời quang sau mưa bão, rốt cục Nam Châu đã rơi vào tay mình!

Thương Thục Thanh chợt than nhẹ một tiếng nói, “Không biết khi nào thì Đạo gia trở về.”
Mấy người đều có cảm khái, Ngưu Hữu Đạo chẳng những giúp bên này cầm lấy được Nam Châu, hơn nữa còn giúp bên này được triều đình tán thành, bên này không phải là nghịch tặc, mà là danh chính ngôn thuận được triều đình bổ nhiệm làm thứ sử Nam Châu, mặt mũi trong ngoài đều có đủ, chân chính là đã giảm bớt được rất nhiều phiền phức, vì thế càng khiến cho mấy người cảm khái càng nhiều hơn.
Lam Nhược Đình: “Cầm nắm Nam Châu chỉ là bắt đầu thôi, tiếp xuống quản lý Nam Châu ra sao mới là vấn đề, Thiên Ngọc môn sẽ không bỏ công không, bước kế tiếp của bọn hắn tất nhiên là sẽ muốn đòi lấy tài vật của Nam Châu, là một chuyện khó làm.”
Điểm ấy mọi người đều biết, Thiên Ngọc môn có thể mạo hiểm lấy Nam Châu, đơn giản chính là vì muốn đạt được càng nhiều tài nguyên hơn, không có khả năng không chìa tay ra, chuyện này là không cách nào tránh khỏi.
Đúng lúc này, một tên thân vệ đến đây, đứng ở cửa ra vào, chắp tay bẩm báo, “Vương gia, chương môn ba phái Lưu Tiên tông, Phù Vân tông, Linh Tú sơn, xin cầu kiến.”
Thương Triều Tông đang muốn nói cho mời vào, Viên Cương đang đứng một bên đã lên tiếng ngắt lời, nói: “Đạo gia có ý muốn cho bọn hắn cứ hóng gió đó, tạm thời không cần để ý tới bọn hắn.”
Mấy người cùng quay sang nhìn hắn, Thương Triều Tông do dự nói: “Cái này có thích hợp không?”
Viên Cương: “Đạo gia bảo bọn hắn tới hộ giá, bọn hắn lại lá mặt lá trái, núp ở ngoài thành chơi hai đầu, kém chút để vương gia gặp nạn! Sau khi Đạo gia biết rõ tình hình rất không cao hứng, cái thói này không thể kéo dài, để bọn hắn chạy trở về Thanh Sơn quận trông nhà cho Đạo gia đi, chờ bọn hắn nghĩ thông suốt xong rồi lại nói, nếu không phải là người một nhà, không có gì tốt để nói cả, trời đất bao la tùy bọn hắn đi đâu thì đi.”
Bảo người ba phái về Thanh Sơn quận trông nhà cho Đạo gia? Thương Thục Thanh chớp chớp đôi mắt sáng, trong đôi mắt sáng có ý cười, cảm giác lời này của Đạo gia bá khí!
Mông Sơn Minh cùng Lam Nhược Đình nhìn nhau, mỉm cười, Ngưu Hữu Đạo có thể nói ra được lời như vậy, có thể thấy được, rằng ba môn phái này đã bị Ngưu Hữu Đạo nắm hết ở trong tay, khả năng đó thật sự khiến người ta không có gì để nói, bất quá nói đi thì nói lại, người có thể vật tay với Thiên Ngọc môn, há lại đi sợ ba môn phái này.
Mông Sơn Minh có chút cảm khái nói, “Trò giỏi hơn thầy rồi, Đông Quách tiên sinh năm đó cũng không có được năng lực như đồ đệ này của hắn.”
Lam Nhược Đình gật đầu đồng ý: “Đệ tử thân truyền của Đông Quách tiên sinh, lại bị Thượng Thanh tông vô tình vứt bỏ. Ai, đáng tiếc cho Thượng Thanh tông, bỏ lỡ một nhân tài chấn hưng môn phái.” Bên này từng có giao tình với Thượng Thanh tông, trước kia Thượng Thanh tông một mực luôn giúp đỡ cho Ninh vương, giờ nhìn thấy Thượng Thanh tông nghèo khó, trong lòng khó tránh khỏi tiếc hận.

Đôi mắt sáng của Thương Thục Thanh lấp lóe, vừa nhắc tới Thượng Thanh tông, nàng sẽ liền nhớ tới nữ nhân cùng bái đường với Ngưu Hữu Đạo kia, trong tiềm thức của nàng, nàng không hy vọng Ngưu Hữu Đạo quay trở về Thượng Thanh tông.
Mông Sơn Minh liếc mắt nhìn xem phản ứng của Thương Thục Thanh, nói “Nếu Đạo gia không muốn quay về, chúng ta cũng không tiện miễn cưỡng. Vương gia, liền theo ý tứ của Đạo gia đi.”
Thương Triều Tông gật đầu, nói với thân vệ: “Cứ nói như vậy đi, bảo bọn hắn về Thanh Sơn quận chờ lấy.”
“Vâng!” Thân vệ chắp tay lĩnh mệnh rời đi.
. . .  . . .
“Truyền lệnh! Toàn quân di chuyển về Nam Châu phủ thành!”
Theo lệnh Thương Triều Tông đưa ra, toàn bộ đại quân cùng tu sĩ đóng giữ ở Trường Bình thành trùng trùng điệp điệp xuất phát.
Vô luận là quy mô thành trì, hay là vị trí địa lý, hay các nhân tố phương diện khác, Trường Bình thành cũng không phải là thủ phủ tốt nhất, cầm nắm được Nam Châu, việc tiến vào chiếm giữ Nam Châu phủ thành là chuyện tất nhiên.
Ngoài thành, nhìn nhân mã trùng trùng điệp điệp vây quanh đám người Thương Triều Tông xuất hành, Phí Trường Lưu, Hạ Hoa, Trịnh Cửu Tiêu chờ chực bên ngoài muốn tiến lên bái kiến, lại bị người Thiên Ngọc môn đuổi đi.
Thiên Ngọc môn bây giờ nhìn bọn hắn cũng không vừa mắt, tạm thời không có cách nào làm gì Ngưu Hữu Đạo, mà ba phái này ở trong mắt Bành Hựu Tại chính là người của Ngưu Hữu Đạo, đương nhiên sẽ không cho bọn hắn sắc mặt tốt đẹp gì.
Thương Triều Tông có thấy bọn hắn, nhưng cũng không có ý tứ gặp mặt bọn hắn, cứ như vậy ném bọn hắn rời đi.
Cái cảm giác mỗ mỗ* (bà ngoại) không thương, cửu cửu*( cậu) không yêu này, thực sự khiến ba người khó chịu, ba vị chưởng môn trơ mắt nhìn xem đại quân di chuyển đi, từng người đều lúng túng không thôi.
Ba vị chưởng môn cũng thật sự là bất đắc dĩ, chuyện cho tới bây giờ cũng đã biết được tin tức Kim Châu bên kia xuất binh, thật không nghĩ tới Ngưu Hữu Đạo thế mà ép được Kim Châu bên kia trợ giúp Thương Triều Tông một chút sức lực, thế là mưu đồ của Thiên Ngọc môn bị phá diệt, Nam Châu cuối cùng vẫn rơi vào tay Thương Triều Tông.
Kể từ đó, bọn hắn chạy tới chơi biện pháp không đắc tội hai bên, trái lại lại biến thành đều không lấy lòng, đều đắc tội hai bên, chuyện này là sao đây.

Bọn hắn biết trước mắt Thiên Ngọc môn thực lực có hạn, cần một chút tiểu môn phái hỗ trợ cố thủ Nam Châu, nên muốn đi thần phục Thiên Ngọc môn. Nhưng mà đắc tội Thương Triều Tông, bọn hắn có thần phục Thiên Ngọc môn cũng là vô dụng, nếu nhân mã cùng quan viên địa phương đều muốn đối nghịch với bọn hắn mà nói, ba phái cũng không đứng vững được tại Nam Châu này.
“Làm sao bây giờ?” Hạ Hoa quay đầu qua mở miệng hỏi.
Trịnh Cửu Tiêu sờ sờ cái mũi, “Không phải Ngưu Hữu Đạo bảo chúng ta về Thanh Sơn quận chờ a, nói cũng không có nói tuyệt, liền còn có chỗ để thương lượng, hắn thế đơn lực bạc, cũng cần chúng ta trợ lực, không bằng trước cứ về Thanh Sơn quận chờ đợi tin tức đi đã.”
Hạ Hoa than thở nói: “Bình định Nam Châu ba phái chúng ta cũng có công lao, giờ lại náo thành dạng này, chuyện này là sao đây.”
Mặt mũi Phí Trường Lưu không có biểu cảm gì: “Luôn có thời điểm con dâu trở thành mẹ chồng, Thiên Ngọc môn trước kia cũng không phải là dạng này mà lên sao? Đi thôi, về Thanh Sơn quận gặp Ngưu Hữu Đạo đi.”
. . . . . .
Võ lịch năm 528, Thương Triều Tông nhập chủ Nam Châu phủ thành Yến quốc, chính thức tuyên cáo với thiên hạ, hắn đã trở thành chủ nhân của Nam Châu.
Yến quốc, trong hoàng cung, chợt vang lên vài tiếng cười thảm, “Kiến Bá, ngươi quả nhiên là sinh ra một đứa nhi tử tốt a!”
Trung xa phủ lệnh Ca Miễu Thủy đang đứng ở trên đầu tường thành hoàng cung, khuôn mặt thâm trầm, vào ngày hôm nay, hắn mới biết chính mình đã trúng phải gian kế của Ngưu Hữu Đạo!
Bên ngoài hoàng cung, Thương Triều Tông quật khởi mạnh mẽ, mà lại là quật khởi nhanh như vậy, thêm nữa Anh Dương Võ Liệt vệ tái hiện, khiến cho cả kinh đô dưới sự bình tĩnh kia đều là một mảnh bạo động.
Không ít hoàng tộc trước đó đoạn tuyệt liên hệ với Thương Triều Tông rục rịch, hoặc ít hoặc nhiều cũng đã bắt đầu âm thầm thư từ liên hệ với Thương Triều Tông. Có thể mặt dạn mày dày liên hệ Thương Triều Tông bởi vì vị trí thứ sử Nam Châu của Thương Triều Tông là triều đình sắc phong danh chính ngôn thuận, nếu triều đình cũng đã miễn đi tội trạng của người ta, thì giữa hoàng thân chúng ta tự nhiên vẫn là người một nhà rồi.
Một đám hoàng tộc cũng không phải là muốn cùng Thương Triều Tông làm cái gì, nhưng thật sự thấy Thương Triều Tông như thế nào đều giống như là Ninh vương vãn hồi mối hận, mà quật khởi mạnh mẽ trở lại, sợ là sớm muộn cũng xông đến Yến Kinh, chuyện tương lai ai biết được, có thể chừa lại một đầu đường lui, vẫn luôn tốt hơn, thư từ lấy lòng, dâng lên một chút hạ lễ cũng không tính là uổng phí cái gì.
Thiên hạ thế lực khắp nơi nghe nói tới đều kinh dị, bởi vì dựa theo thông tin lấy được trước đó, nhìn thế nào đều là Phượng Lăng Ba sẽ nhập chủ Nam Châu, đột nhiên lại biến thành Thương Triều Tông, làm sao lại không ngoài ý muốn chứ?
Nhập chủ Nam Châu, đối với Thương Triều Tông mà nói, có ý nghĩa phi phàm, khiến hắn chân chính trở thành chư hầu một phương, chân chính có thể ảnh hưởng đến cách cục của cả thiên hạ, lực ảnh hưởng lớn đến không phải lúc chỉ có được địa bàn hai quận là có thể so sánh, đã chính thức lọt vào tầm mắt của quần hùng thiên hạ!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.