Đạo Quân

Chương 442: Chưởng môn trở về




Chương 442: Chưởng môn trở về
Edit: Luna Huang
Một bên trạch viện là khói lửa đã bị dập tắt, chỉ còn có khói xanh lượn lờ, một bên thì có thi thể được lần lượt khiêng ra.
Phượng Nhược Nam xách váy chạy vội trong con hẻm đến, sĩ tốt lui tới thấy nàng bèn nhường đường, từng người đều quay đầu lại nhìn xem nàng.
Nhìn trạch viện đối diện bị tàn phá còn khói xanh lượn lờ, lại nhìn lại con đường nàng vừa chạy qua tới trước cửa trạch viện, có lít nha lít nhít dấu chân máu lưu lại.
Sau khi nàng được người đánh thức tỉnh dậy, không biết đã xảy ra chuyện gì, không biết mẫu thân đã đi đâu, cũng không gặp được phụ thân, có tu sĩ Thiên Ngọc môn ngăn cản nàng, không để cho nàng gặp, chỉ nghe thấy trong phòng phụ thân phát ra tiếng khóc rưng rức.
Thế là nàng chạy tới nơi này, thuận theo dấu chân máu, tiến vào trong tiểu viện, vòng qua bức tường, cuối cùng đứng chết lặng, trước mắt nàng thi thể đầy đất, nhà chính bị phá hủy nghiêm trọng, bốn phía khắp nơi đều là dấu mũi tên cắm loạn.
Vừa mê man tỉnh lại, nơi đây đảo mắt đã biến thành dạng này, nhìn thấy chính là vừa trải qua một trận chém giết kịch liệt.
Nhiều quân sĩ chết ở chỗ này như vậy, lại liên tưởng đến việc mẫu thân tận lực làm cho nàng hôn mê đi, nếu như vậy mà nàng cũng không ý thức được đã xảy ra chuyện gì, vậy những năm làm tướng lĩnh kia cũng là làm không công.
Trong viện, binh sĩ lẳng lặng thu thập thi thể nhìn xem nàng, Thọ Niên đi đến nơi này trước nàng một bước cũng quay đầu lại nhìn nàng, thần sắc Thọ Niên đầy phức tạp.
Nàng chạy vào trong chính đường bị tàn phá, tìm kiếm khắp nơi, không thấy được thi thể đám người Thương Triều Tông.
Lại chạy ra, ánh mắt nhìn về phía hai khối ván được đặt trên mấy chậu hoa, phía trên có để hai bộ thi thể được che lại bằng vải trắng, được đãi ngộ đặc biệt, không giống như những thi thể khác, cũng đặc biệt dễ thấy.
Phượng Nhược Nam đi đến, đưa tay ra, lại chậm chạp run run không dám mở, cuối cùng vẫn lật hai tấm vải trắng ra, không phải thi thể của ai khác, chính là thi thể của hai người ca ca Phượng Nhược Nghĩa và Phượng Nhược Tiết của nàng.

Nước mắt im ắng chảy xuống, đầu óc trống rỗng, rơi lệ. . . . . .
Trời tối, nhân mã ba phái Lưu Tiên tông, Phù Vân tông, Linh Tú sơn y nguyên vẫn chờ đợi ở bên ngoài cửa thành Nam, y nguyên vẫn bị cự không cho đi vào, ba phái cũng không vội, rất có kiên nhẫn chờ ở ngoài thành đến khi mặt trời lặn.
Trong thành, trong một chỗ trạch viện khác, đầu mũi tên cắm trên vai Thương Thục Thanh rốt cục cũng được rút ra, bị cắm sâu vào tận xương tủy khi rút ra thì sự thống khổ tự nhiên là không cần phải nói, có điều cuối cùng cũng đã được trị liệu thích đáng.
Tất cả thương binh phía Thương Triều Tông bên này đều được cứu chữa, có điều Thiên Ngọc môn chưa cho bọn hắn được tự do, khống chế toàn bộ bọn hắn ở cùng nhau, trông giữ nghiêm mật, không cho phép lại phát sinh chuyện giống như vậy lần thứ hai.
Sau khi rửa mặt xong đám người Thương Triều Tông mặc dù mỏi mệt, y nguyên vẫn vô tâm đi nghỉ ngơi, cũng rốt cục có thời gian đi hỏi thăm Viên Cương đến tột cùng là đã có chuyện gì xảy ra, bọn hắn không rõ Phượng Lăng Ba tại sao lại đột nhiên chó cùng rứt giậu như vậy.
Trải qua Viên Cương giải thích, bọn hắn mới hiểu được, sau khi Đạo gia yên lặng biến mất, cũng không phải là không có hành động gì, cũng không có từ bỏ bọn hắn, yên lặng phía sau thúc đẩy sóng ngầm phun trào, chân chính triển khai đánh ván cờ lớn với Thiên Ngọc môn, đánh ván cờ không ở trên chiến trường.
Một mặt thúc đẩy triều đình công khai sắc phong cho Thương Triều Tông làm thứ sử Nam Châu, một mặt thúc đẩy Kim Châu tập kết đại quân tiến đánh Nam Châu.
Thôi động thế cục lớn như vậy, mấy người Thương Triều Tông không nghĩ ra, Ngưu Hữu Đạo với chút lực lượng như vậy là làm sao làm được. Nhất là thuyết phục Kim Châu dùng vũ lực bức bách Thiên Ngọc môn, mấy người càng là không cách nào tưởng tượng nổi, Vạn Động Thiên Phủ cùng Kim Châu làm sao có thể đáp ứng được?
Nhưng mà Viên Cương chỉ thổ lộ đại khái, chân tướng sự việc thì không tiết lộ nửa chữ. Có một số việc, chẳng những là chính Ngưu Hữu Đạo sẽ không trương dương, mà Viên Cương hắn với Ngưu Hữu Đạo là cùng một giuộc, cũng không có khả năng thổ lộ chân tướng, có chút chân tướng không thể nào để cho quá nhiều người biết.
Mặc dù như thế, đám người Thương Triều Tông đều là vừa mừng vừa sợ, đều biết Ngưu Hữu Đạo thôi động được thế cục lớn như vậy là có ý vị như thế nào, cũng rốt cuộc hiểu rõ được vì sao Ngưu Hữu Đạo một mực bảo bọn hắn thuận theo Thiên Ngọc môn mà hành động, Đạo gia thật đúng là nhọc lòng a!
Bởi vậy, cũng minh bạch vì sao Phượng Lăng Ba lại chó cùng rứt giậu, Đạo gia đã bức Phượng Lăng Ba đi lên tuyệt lộ, lại sắp đá loại Phượng Lăng Ba ra, Phượng Lăng Ba làm sao có thể không vội!
Cùng ở trong phòng dự thính, vẻ mặt Thương Thục Thanh đầy vui mừng, nội tâm cũng vui sướng, nàng một mực tin tưởng vững chắc rằng Ngưu Hữu Đạo sẽ không ném mặc kệ bọn hắn mà, sự thật đã chứng minh, phán đoán của nàng là đúng.

Như là Hắc Mẫu Đơn trước đó vậy, trước khi chết vẫn một mực tin tưởng vững chắc rằng thuyền sẽ không đi, từ đầu đến cuối đều tin tưởng vững chắc rằng Ngưu Hữu Đạo sẽ chờ nàng.
Những điều này cũng không phải vẻn vẹn là bởi vì tình yêu nam nữ gì đó, mà đều là do cùng ở chung lâu với Ngưu Hữu Đạo, nên tin tưởng cách làm người của Ngưu Hữu Đạo , mặc dù Ngưu Hữu Đạo cũng không được tính là người tốt lành gì, nhưng chung đụng lâu dài, đều sẽ cho người ta bất tri bất giác tín nhiệm hắn.
“Lúc nào thì Đạo gia trở về?”
Thương Thục Thanh đang dự thính, cuối cùng vẫn là nhịn không được mở miệng hỏi.
Cũng nói ra lời ấp ủ trong lòng đám người Mông Sơn Minh, tất cả mọi người đều muốn gặp mặt Ngưu Hữu Đạo để biểu đạt cảm tạ, Đạo gia là người ngăn cơn sóng dữ cho bên này, giúp bên này thay đổi càn khôn, có làm sao cảm tạ đều cảm thấy không đủ.
Viên Cương nhìn về phía Thương Triều Tông, nói “Vậy phải xem khi nào thì vương gia có thể khống chế xong Nam Châu đã!”
Thương Triều Tông trầm mặc, Mông Sơn Minh như có suy nghĩ điều gì đó, Lam Nhược Đình khẽ gật gù, đều hiểu được ý tứ trong lời nói này.
Trước khi bên này chưa triệt để khống chế xong Nam Châu, thì đoán chừng Đạo gia sẽ không lộ diện, quả thực đem cục diện xoay chuyển thành dạng này, Thiên Ngọc môn nhất là Bành Hựu Tại, đoán chừng hận không thể đem Đạo gia ra nghiền thành tro mới hả.
Đoán chừng Thiên Ngọc môn đang chực chờ Đạo gia lộ diện, là tiện thể giết chết Đạo gia luôn, chỉ có bên này nắm vững đại quyền Nam Châu xong đã, có thể cung cấp cho Đạo gia đầy đủ sự bảo hộ an toàn, có thể sinh ra đủ uy hiếp với Thiên Ngọc môn, khiến cho Thiên Ngọc môn không chịu đựng nổi những lợi ích có thể tổn thất kia, không dám có hành động thiếu suy nghĩ với Đạo gia mới được. . . . . .
Đêm khuya yên tĩnh, Viên Cương tạm ở trong một căn phòng.
Một thân đầy vải trắng băng bó vết thương, Viên Cương ngồi kiểu trung bình tấn luyện tập, miệng mũi có sương đỏ tuần hoàn theo hô hấp, trên phần bụng phình lên nửa hình cầu nhấp nhô lên xuống.
Vết thương lành lại ngứa ngáy kịch liệt, làm cho Viên Cương thực sự khó chịu, cơ bắp trên người bỗng nhiên kéo căng lên, băng vải trắng quần đầy trên người trong nháy mắt ‘bục bục’ đứt đoạn, hoặc rơi xuống đất, hoặc rủ xuống mắc ở trên người.

Miệng vết thương lần nữa nứt ra, lại có máu tươi tuôn ra, có điều loại cảm giác đau này rõ ràng thoải mái hơn so với loại cảm giác ngứa ngáy kịch liệt kia, khiến cho Viên Cương lần nữa ổn định lại tâm thần, hít thở thổ nạp.
Viên Cương nhắm mắt hít thở, nên cũng không nhìn thấy sự biến hóa trên thân thể của mình.
Trên miệng vết thương, chỗ một chút mạnh máu nhỏ bị tổn hại, huyết khí tuần hoàn bình thường trong cơ thể hắn bị trở ngại. Chợt mạch máu dưới làn da xung quanh miệng vết thương gợn lên, nhúc nhích, nhìn thoáng qua như những con rắn nhỏ đang ngọ nguậy, từng con đang bơi về phía miệng vết thương.
Nhìn thấy trong miệng vết thương có biến hóa rất nhỏ, có mầm thịt nhỏ xíu đang nhúc nhích, nhúc nhích kết nối lại lẫn nhau, bằng tốc độ rõ rệt chữa trị vết thương lành lại.
Đợi cho Viên Cương hút hết sương đỏ vào sâu trong phổi, chính thức thu công, đứng thẳng dậy thu thập băng vải đứt khúc mắc trên người, lúc ấy hắn mới ngây ngẩn cả người, hai tay cấp tốc sờ sờ trên người của mình một trận.
Hắn còn tưởng rằng bản thân hắn nhìn nhầm, nhưng mà sự thật chứng minh hắn không có nhìn lầm, vết thương to to nhỏ nhỏ trên người thế mà toàn bộ đã biến mất không còn thấy nữa, trên người, ngoại trừ chút vết máu bên ngoài ra, thì làn da đã hoàn hảo như lúc ban đầu. . .  . . .
Lúc trời vừa mới tờ mờ sáng, một đoàn nhân mã chạy nhanh tới cửa thành phía Tây, chính là đám người Bành Hựu Tại từ Kim Châu chạy về.
Cửa thành phía Tây lập tức mở ra, để một nhóm người đi vào, Trần Đình Tú tự mình ra nghênh đón, lúc cùng đi vào thành, nhắc nhở, “Chưởng môn, người ba phái còn đang chờ ở ngoài cửa thành Nam.”
“Để bọn hắn chờ đi!” Vẻ mặt Bành Hựu Tại lạnh lùng lên tiếng.
Tâm tình của hắn thật không tốt, phát sinh chuyện lớn như vậy, Thiên Ngọc môn không có khả năng giấu diếm hắn, trước tiên truyền tin tức đến cho hắn, hắn đang trên đường đi đã nhận được tin tức trong môn gửi tới, đã biết xảy ra chuyện gì, biết cả nhà nữ nhi của hắn thế mà đi đối nghịch với Thiên Ngọc môn, để kẻ làm chưởng môn Thiên Ngọc môn hắn này làm sao chịu nổi, để tâm tình của hắn làm sao có thể tốt được.
Đoạn đường này, hắn một mực đang tại cân nhắc xem nên xử lý như thế nào về chuyện này.
Trở lại bên ngoài phủ nha, một đám người nhảy xuống ngựa, nhanh chân đi vào, lúc này Phong Ân Thái lộ diện nghênh đón.
Bành Hựu Tại dừng bước ở trước mặt hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngay cả lệnh bài trưởng lão của mình cũng không trông nổi, ngươi làm ăn cái quỷ gì?”
Phong Ân Thái á khẩu không phản bác được, cứng rắn muốn nói hắn như vậy mà nói, hắn đúng là cũng có trách nhiệm, cái tội này hắn đến gánh vậy, trình độ nào đó mà nói, nếu Bành Ngọc Lan không lấy được lệnh bài trưởng lão của hắn, thì cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Loại chuyện này vừa xảy ra, Phong Ân Thái cũng biết, đối với chưởng môn sư huynh mà nói, rất khó giải quyết, xử lý nặng thì dù sao cũng là nữ nhi của mình, xử lý nhẹ thì người Thiên Ngọc môn trên dưới coi như mặt ngoài không nói gì, nhưng trong lòng khẳng định cũng không phục, một cái nón đối xử bất công khẳng định là muốn chụp lên trên đầu của chưởng môn sư huynh.

Bành Hựu Tại cũng không có đứng ở cửa ra vào nói thêm cái gì, phất tay áo hừ lạnh một tiếng, nhanh chân bước đi vào, cấp tốc triệu tập nhân viên tương quan, muốn hỏi rõ tình huống trước, có một số chuyện nói ngắn gọn trong tín thư cũng không tiện, không thể nói tỉ mỉ được, tìm hiểu rõ ràng tình huống xong đã mới tiện đưa ra quyết đoán.
Đồng thời, hắn còn muốn thông báo kết quả đàm phán với Vạn Động Thiên Phủ cho một đám cao tầng Thiên Ngọc môn biết, việc này là quan trọng nhất, để trễ làm ra ứng đối mà nói, trong thành xảy ra một chút nội loạn đều là chuyện nhỏ, một khi Kim Châu bên kia động thủ, Nam Châu không gánh nổi không nói, toàn bộ Thiên Ngọc môn cũng có thể xong đời theo.
Một đám cao tầng Thiên Ngọc môn tụ tập trong một sảnh đường, kể lại tỉ mĩ biến cố lần này qua một lần, về phần muốn xử lý như thế nào, mọi người cũng không ai lên tiếng, chuyện quan hệ đến nữ nhi, con rể của chưởng môn, bọn hắn cũng không tiện nói vào cái gì, nhiều lắm là thờ ơ lạnh nhạt, nhìn xem Bành Hựu Tại tự xử trí như thế nào.
Bành Hựu Tại cũng không nhiều lời, chủ đề trọng điểm trực tiếp chuyển tới trên chuyện đại quân Kim Châu áp sát biên cảnh.
Nghe xong thông báo, một tên trưởng lão kinh hô: “Vạn Động Thiên Phủ đến tột cùng là uống nhầm  thuốc gì rồi, tình nguyện liều mạng chết cả cũng muốn gây khó dễ với Thiên Ngọc môn chúng ta hay sao? Chưởng môn, bọn hắn có phải muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, muốn vớt chỗ tốt gì chăng? Có điều kiện gì cũng có thể đàm luận mà!”
Một tên trưởng lão đi theo tới Kim Châu bên kia thở dài: “Vạn Động Thiên Phủ không cần chỗ tốt gì cả, liền một câu, đại quyền thế tục Nam Châu nhất định phải giao cho Thương Triều Tông, không đáp ứng liền đánh, không có bất kỳ chỗ trống nào để thương lượng!”
“Tại sao có thể như vậy?”
Hiện trường rối loạn tưng bừng, nghị luận ầm ĩ, không nghĩ ra, cũng thật sự là nghĩ mãi mà không rõ, đến tột cùng Vạn Động Thiên Phủ là vì cái gì, quá không bình thường, vì một tên Thương Triều Tông bên ngoài, không để ý lợi ích của môn phái, cái này còn bình thường sao?
Bành Hựu Tại nghiêm mặt lại, lên tiếng: “Mọi người nói nghe một chút, giờ nên đồng ý điều kiện của Vạn Động Thiên Phủ hay là không nên đồng ý đây?”
“Chưởng môn, Ngưu Hữu Đạo kia có lực ảnh hưởng với Thương Triều Tông càng lúc càng lớn, nhất là phát sinh ra chuyện như vậy, lại để cho Thương Triều Tông cầm quyền mà nói, rất gây bất lợi cho chúng ta, dễ nảy sinh hậu hoạn.”
“Là bất lợi! Mấu chốt là Vạn Động Thiên Phủ quyết tâm muốn vì tên này mà không tiếc làm cho to chuyện, một khi song phương trở mặt, hậu quả mọi người đều biết rõ, địa bàn Nam Châu này, chúng ta còn cần hay là không?”
Vì chuyện này, đám người mỗi người đều phát biểu ý kiến của riêng mình, thương nghị từ sáng sớm một mực đến giữa trưa, chuyện này rốt cục mới thương lượng ra được một cái kết quả cuối cùng.
Sau khi chuyện này cho ra được kết quả cuối cùng về sau, Bành Hựu Tại ngồi ở trên thủ tịch, ngửa mặt lên trời yên lặng một hồi, mới từ từ nói: “Giải Phượng Lăng Ba, Bành Ngọc Lan lên đây!”
Trong phòng yên tĩnh, đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ai lên tiếng, có điều đều biết, chưởng môn đây là muốn ở ngay trước mặt cho mọi người một cái công đạo.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.