Đạo Quân

Chương 441: Một tiễn lấy mạng




Chương 441: Một tiễn lấy mạng
Edit: Luna Huang
Hắn không có thừa dịp xông đi lên liều mạng với Bành Ngọc Lan, mà là nhân cơ hội mũi tên làm trì trệ hành động của Bành Ngọc Lan, đồng thời làm chuẩn bị đề phòng, một tay thò ra sau, vớt một phát túm Thương Triều Tông lôi đi, phóng tới một bên, dùng phần lưng vạm vỡ cứng rắn va đổ vách tường bên cạnh.
Một tiếng ‘Ầm’ vang lên, vụn gạch bay tán loạn.
Viên Cương trực tiếp mang Thương Triều Tông đụng xuyên tường, thoát ly khỏi hiện trường, không có quản những người còn lại ở hiện trường chết sống.
Trong lòng của hắn rõ ràng, đối đầu tu sĩ có thực lực như Bành Ngọc Lan này, bản thân hắn căn bản không phải là đối thủ của đối phương.
Hắn có thể lấy man lực chọi cứng một trận, nhưng nếu thật sự muốn tiếp tục phân cao thấp tiếp, thì tám chín phần mười hắn sẽ phải thua ở trên tay của người ta.
Mà đó cũng chỉ là dưới tình huống mình cá nhân hắn chọi cứng, cố gắng còn có thể kiên trì được một chút, thế nhưng đây không phải là mục đích hắn dẫn người mạo hiểm xông vào vòng vây lần này. Bỏ ra giá lớn như vậy, cứu Thương Triều Tông thoát ra mới là mục đích lớn nhất, không thể để Thương Triều Tông xảy ra chuyện gì, nếu không tâm huyết của Đạo gia sẽ thành hư vô, những huynh đệ đã chết kia cũng là chết vô ích.
Chỉ có Thương Triều Tông còn sống, những người ở đây mới có cơ hội sống sót, Thương Triều Tông vừa chết, những người khác chỉ sợ ai cũng đừng nghĩ còn sống rời khỏi đại quân đang bao vây này.
Nói trắng ra là, nếu Bành Ngọc Lan không muốn dây dưa với hắn mà toàn lực tập sát Thương Triều Tông, thì với thực lực của Viên Cương hắn, hắn căn bản không gánh nổi Thương Triều Tông.
Mắt thấy hai người chạy trốn, Bành Ngọc Lan sao có thể để cho mang Thương Triều Tông chạy trốn được, trong nháy mắt lách người đuổi tới chỗ bức tường vừa bị phá một lỗ.
Những người khác trong phòng lập tức được giải thoát khỏi sự uy hiếp của Bành Ngọc Lan.
“Bắn tên!”
Nhìn thấy Viên Cương mang theo Thương Triều Tông chạy ra, Nông Trường Quảng lập tức rống lên hạ lệnh.
Trong nháy mắt tiếng dây cung vang lên, mũi tên bắn tới như mưa.
Viên Cương sớm biết bên ngoài có một đám cung tiễn thủ đang nhìn chằm chằm, đã sớm có chuẩn bị tâm lý, nghe tiếng dây cung vang lên, liền lập tức mang theo Thương Triều Tông bổ nhào quay cuồng, lấy thi thể trên mặt đất yểm hộ, tận lực bảo hộ an toàn cho Thương Triều Tông.
Bành Ngọc Lan xông ra sau đó lại không có chuẩn bị, không nghĩ tới người bên nàng lại đi bắn tên với nàng, vừa đuổi theo ra lổ hỏng bức tường liền giật nảy cả mình, hai tay thi pháp đẩy, lít nha lít nhít mũi tên chợt dừng lại ngưng trệ ở trên không.

May mắn nỏ lớn vụng về, muốn bắn tiếp phải cần một chút thời gian.
Phượng Nhược Nghĩa cũng giật mình, khẩn cấp gầm thét: “Dừng lại!”
Đám cung tiễn thủ dừng lại, Viên Cương lại kéo Thương Triều Tông nhảy lên cao, trực tiếp xông lên nóc nhà.
“Phía trên. . .” Phượng Nhược Nghĩa phất tay chỉ bên trên, lời nói đến một nửa liền đứt, nhìn chăm chú về phía nóc nhà, trong ánh mắt có vẻ bối rối.
Bành Ngọc Lan vung hai tay lên, đánh mũi tên đang lơ lửng văng ra, lách mình phóng lên trên không, vừa rơi xuống nóc nhà, người cũng cứng đờ, gương mặt căng cứng lại.
Bạch Diêu xuất hiện ở nóc nhà, Viên Cương thì đang lôi kéo Thương Triều Tông đứng ở sau lưng Bạch Diêu, mấy tên tu sĩ Thiên Ngọc môn đến đây hộ tống hạ xuống, che hai người lại.
Đây chính là mục đích mà Viên Cương nghĩ hết biện pháp mạo hiểm kéo dài thời gian.
Ngửi ngửi mùi máu tươi trong không khí, Bạch Diêu mắt lạnh lẽo quét qua phòng óc bị tàn phá, còn có thi thể nằm đầy đất, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt tái xanh của Bành Ngọc Lan, lạnh lùng nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Bành Ngọc Lan: “Ngươi hẳn phải biết việc này rất quan trọng đối với ta và cả nhà ta, không nên cản ta, tránh ra!”
Bạch Diêu: “Ngươi có còn là đệ tử của Thiên Ngọc môn nữa hay không? Pháp chỉ của sư môn không còn tác dụng gì với ngươi nữa phải không?”
Bành Ngọc Lan: “Không nên ép ta!”
Bạch Diêu: “Bây giờ quay đầu lại còn kịp, nếu ngươi dám động thủ với đồng môn, ngay cả sư phụ cũng không bảo vệ được ngươi.”
Bành Ngọc Lan lắc mình một cái rơi xuống trong viện, đáp xuống bên cạnh nhi tử, huy kiếm chỉ về phía nóc nhà, “Trọng nỏ!”
Nông Trường Quảng lập tức hạ lệnh: “Nhanh, nhắm chuẩn nóc nhà!”
Phía dưới lập tức nâng trọng nỏ hướng lên cao, chỉnh hướng bắn.
Bạch Diêu thờ ơ, mặt không thay đổi nhìn chằm chằm Bành Ngọc Lan phía dưới.
Phía hậu phương Bành Ngọc Lan, trên một nóc nhà có nhân mã tụ tập, một âm thanh hùng hậu nặng nề truyền đến, “Ngọc Lan, có phải ngay cả ta ngươi cũng muốn giết luôn phải không?”

Bành Ngọc Lan nghe giọng nói ấy liền khẽ run rẩy, chậm rãi quay đầu lại, thấy được Phong Ân Thái đang đứng trên nóc nhà, một mặt tối sầm lại.
“Sư thúc!” Bành Ngọc Lan bi thương hô lên một tiếng, kiếm trong tay rơi xuống đất ‘leng keng’ , chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Chớ nói nàng không có năng lực xử lý Phong Ân Thái, cho dù có năng lực đó, nàng cũng không dám làm. Giết chết Thương Triều Tông, coi như kèm theo giết cả Bạch Diêu, Thiên Ngọc môn vì lợi ích của mình, còn có thể cố gắng để bên này có cơ hội để chuyển cơ, nhưng nếu động Phong Ân Thái, ngay cả trưởng lão Thiên Ngọc môn cũng dám vọng động, đó chính là động tới lợi ích của tất cả cao tầng Thiên Ngọc môn, hậu quả là có thể nghĩ.
Phượng Nhược Nghĩa đứng một bên cắn chặt hàm răng, sắc mặt trắng bệch, kiếm trong tay chống đất, biết đã xong, chỉ hận bản thân mình vô năng.
Phong Ân Thái đột nhiên gầm thét: “Còn không đưa nhân mã rút lui?”
Một đám binh sĩ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Nông Trường Quảng chợt vung tay quát: “Tất cả mọi người bỏ vũ khí xuống, lập tức rút lui!”
Phượng Nhược Nghĩa không có ngăn cản, rất nhanh, tất cả nhân mã rút lui khỏi hiện trường, chỉ còn lại một đống thi thể nằm nằm trong vũng máu.
Phong Ân Thái hạ xuống đất, vừa giẫm lên một mạnh huyết tinh vừa đi tới chỗ Bành Ngọc Lan, lúc đi qua liền phất tay ra hiệu một chút, sau lưng hắn có mấy người cấp tốc xuất thủ, chế trụ Bành Ngọc Lan lại tại chỗ.
Sắc mặt Bành Ngọc Lan như tro tàn, không có làm bất luận phản kháng gì cả.
Làm nhi tử Phượng Nhược Nghĩa muốn nói lại thôi, cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Trong phòng, đám người Lam Nhược Đình nhìn ra bên ngoài xem xét.
Viên Cương đã mang theo Thương Triều Tông nhảy xuống đất, Bạch Diêu bên cạnh bước lên chắp tay với Phong Ân Thái.
Phong Ân Thái nhìn hằm hằm Bạch Diêu: “Ngươi phụ trách trông coi bên này, làm sao lại để náo thành dạng này?”
“Sư thúc, sư tỷ cầm lệnh bài của ngài. . .” Bạch Diêu đem tình huống đại khái kể lại.
Đám người Viên Cương ở bên nghe kể xong mới hiểu được phía Phượng Lăng Ba bên kia đã dùng thủ đoạn gì.

Sắc mặt Thương Triều Tông không dễ nhìn, xem như đã xác nhận, quả thật là Phượng gia một lòng muốn đưa hắn vào tử địa, loại tư vị này, chỉ có hắn là người trong cuộc mới rõ ràng nhất.
Khuôn mặt Phong Ân Thái co giật, tức giận quay người, bước nhanh đến trước mặt Bành Ngọc Lan, đưa tay ra đòi, “Lệnh bài đâu?”
Bành Ngọc Lan từ từ lấy lệnh bài để ở trong tay áo ra.
Phong Ân Thái thò tay giật lấy, quơ quơ lệnh bài trong tay, nghiêm nghị nói: “Có phải ngươi điên rồi hay không?”
Hắn thật không nghĩ tới, Bành Ngọc Lan thế mà lại dám lừa hắn, lại dám làm ra chuyện như vậy đến, không phải điên rồi thì là cái gì?
Hắn không tin Phượng Lăng Ba không có tham dự vào việc này, không có Phượng Lăng Ba cho phép, sao có thể điều động được nhiều nhân mã như vậy, sao có thể đi làm loại chuyện này một cách không kiêng nể gì hết. Hôm nay hắn mới phát hiện, tư dục của một người thật là đáng sợ, quản ngươi là môn phái tu hành hay không phải là môn phái tu hành, một kẻ phàm phu tục tử lại dám đấu với trời!
Bành Ngọc Lan đột nhiên điên cuồng la lối, “Ta điên rồi đó, ta điên cũng là bởi vì các ngươi ép mà ra! Năm đó vì chiếm đóng Quảng Nghĩa quận, một nhà ta vì Thiên Ngọc môn đi liều mạng, con cái của ta từng đứa cược tính mạng ra trận chém giết, lần nào không phải là mang theo đầu lâu ra trận, không phải mang theo một thân đầy vết thương? Thật vất vả đứng vững chân tại Quảng Nghĩa quận, thật vất vả quản lý Quảng Nghĩa quận thật tốt, các ngươi nói cho người khác liền cho người khác, bây giờ chẳng phải lại muốn thêm một lần như thế nữa sao? Chúng ta chỉ là muốn lấy những thứ chúng ta nên được mà thôi, chúng ta có lỗi gì sao?”
Đệ tử Thiên Ngọc môn ở hai bên lập tức động thủ, giữ chặt lấy hai cánh tay của nàng rồi ấn xuống, miễn cho nàng làm ra chuyện gì vô lễ với Phong Ân Thái.
Phong Ân Thái chỉ vào cái mũi nàng nói, “Những lời này, ngươi chờ cha ngươi trở về, rồi từ từ nói với lão đi!” Nói xong phất tay áo bước đi.
Đúng lúc này, ‘Phạch!’ Đột nhiên một tiếng dây cung, kèm tiếng mũi tên xé gió vang lên.
Phượng Nhược Nghĩa đang đứng cô lẻ ở bên cạnh, thân hình đột nhiên run lên, hai mắt mở to ra, một mũi tên đột nhiên không báo trước xuất hiện cắm vào huyệt Thái Dương của hắn, thân hình lắc lư mấy lần, mặt ngửa lên trời ngã rầm xuống đất, thân thể co giật.
Phong Ân Thái vừa đi tới cửa đột nhiên quay đầu lại.
Tất cả mọi người cùng nhìn về phía dưới mái hiên vỡ nát, chỉ thấy Thương Triều Tông một mặt lạnh lùng, trong tay đang giương lấy một cây cung.
Mũi tên này đúng là hắn bắn ra, hắn thừa dịp không ai chú ý, yên lặng đi đến một bên, nhặt lên một cây cung, quay người một tiễn bắn chết Phượng Nhược Nghĩa.
Hắn đã nói qua, tất giết Phượng Nhược Nghĩa!
Hắn biết, một khi để Thiên Ngọc môn đem Phượng Nhược Nghĩa đưa đi quản chế, thì Phượng Nhược Nghĩa dù sao cũng là ngoại tôn của Bành Hựu Tại, một khi bỏ lỡ cơ hội lần này, về sau rất khó có cơ hội để ra tay, hắn liền nhân cơ hội này, thừa dịp không ai chú ý, quả quyết hạ sát thủ, một tiễn lấy mạng Phượng Nhược Nghĩa!
Bạch Diêu lắc mình một cái lướt qua, một tay giật lấy cây cung ở trên tay Thương Triều Tông.
Bạch Diêu có thể nói là đầy tức giận, đây là do hắn sơ sẩy, lại để Thương Triều Tông thừa cơ làm bậy ngay dưới mí mắt.
Cũng không trách được hắn, ai có thể nghĩ tới, vừa rồi sự chú ý của mọi người đều ở chỗ Phong Ân Thái với Bành Ngọc Lan.
Thương Triều Tông không sợ hãi, Bạch Diêu cũng không thể làm gì được hắn, không biết nên xử trí như thế nào, quay đầu nhìn về phía Phong Ân Thái.

Phong Ân Thái đã choáng váng mặt mày, ngoại tôn của chưởng môn sư huynh lại chết ở dưới mí mắt của hắn!
Trong phòng ốc tàn phá, Thương Thục Thanh đưa một tay lên bịt miệng của mình, có chút không nghĩ tới, ca ca thế mà hạ độc thủ với đại cữu tử* của mình như vậy! (*anh vợ lớn)
Viên Cương quay đầu lại nhìn nhìn Thương Triều Tông, im miệng không nói gì.
Mông Sơn Minh cùng Lam Nhược Đình nhìn nhau, “Ai!” Cùng khẽ than thở một tiếng.
Bành Ngọc Lan mở to hai mắt ra nhìn, trơ mắt nhìn nhi tử ngã xuống ở ngay trước mắt mình, đột nhiên hét lên thê lương: “Nghĩa nhi!” Vung vẩy cánh tay, tránh thoát trói buộc.
Hai tên đồng môn đang áp chế nàng cũng choáng váng, dễ dàng liền để nàng tránh thoát, cũng không có lại đi đuổi bắt.
Bành Ngọc Lan hớt hải vọt tới, dù bị vấp phải thi thể dưới chân trượt ngã, cũng liều mạng vội bò qua, quỳ trên mặt đất ôm lấy nhi tử lung lay, hò hét cực kỳ bi thảm, “Mau cứu nó, sư thúc, mau cứu Nghĩa nhi đi!”
Phong Ân Thái vội lách mình lướt qua, ngồi xuống hơi kiểm tra chút, liền biết không thể cứu được nữa, đã chết, một tiễn của Thương Triều Tông bắn trúng vào chỗ yếu hại, một tiễn muốn lấy mạng của Phượng Nhược Nghĩa, thần tiên cũng không cứu được!
“A!” Bành Ngọc Lan ôm nhi tử không còn nhúc nhích, ngửa mặt lên trời đau buồn gào khóc, tiếng khóc xé gan khiến da đầu người ta run lên.
Phong Ân Thái từ từ đứng dậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía Thương Triều Tông.
Bành Ngọc Lan chợt để nhi tử xuống, nhặt vội thanh đao trên mặt đất, giống như không muốn sống nưa vậy, lao tới Thương Triều Tông, điên cuồng như dã thú, vừa phóng tới vừa gào thét, “Ta giết ngươi!”
Thương Triều Tông máu me khắp người vẫn thờ ơ đứng yên tại đó, chờ nàng vọt tới.
Thế nhưng nàng vừa xông tới gần, Bạch Diêu đã lắc mình vọt ra sau lưng Bành Ngọc Lan, điểm một chỉ ở trên lưng Bành Ngọc Lan, Bành Ngọc Lan lập tức ngã oặt xuống, được hắn ôm lấy đỡ trong ngực, đã hôn mê đi.
Phong Ân Thái đi lui đi tới quanh quẩn một chỗ trong trạch viện, ngửi ngửi mùi máu tươi, nhìn xem thi thể đầy đất, nhìn xem Bành Ngọc Lan hôn mê ở trong ngực Bạch Diêu, lại nhìn xem Thương Triều Tông đứng đó máu me khắp người, cuối cùng dừng bước tại trước thi thể Phượng Nhược Nghĩa, chắp tay sau lưng đứng nhìn chằm chằm, thở dài một tiếng, “Sao phải tự làm khổ mình chứ! Đều khống chế lại hết, chờ chưởng môn trở về định đoạt!”
Dưới cửa thành Bắc, Nông Trường Quảng cưỡi ngựa chạy nhanh đến dưới cửa thành thì ghìm ngựa lại, cao giọng hạ lệnh, “Có quân vụ khẩn cấp, lập tức mở cửa thành ra!”
Cửa thành mở rộng, Nông Trường Quảng dẫn theo mấy tên tâm phúc phi nhanh chạy ra.
Cách xa thành quách, trong gió đìu hiu, mấy kỵ siết cương ngừng lại, Nông Trường Quảng đẩy xoay chuyển tọa kỵ quay đầu nhìn lại, từ xa xa ngắm nhìn Trường Bình thành, thở dài: “Nam Châu đã không còn nơi cho chúng ta sống yên ổn nữa rồi, đi thôi! Đi càng nhanh càng tốt, càng xa càng tốt!” Nói xong dẫn đầu vung roi thúc ngựa phi nhanh đi.
Hắn biết đại thế của Phượng Lăng Ba đã mất, lưu lại không chết cũng không có quả tốt để ăn, Thương Triều Tông sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn, cho nên từ sau khi rời khỏi trùng sát trạch viện, hắn cũng không hồi phủ nha phục mệnh với Phượng Lăng Ba, mà thừa dịp lúc quân lệnh của bản thân hắn vẫn còn hữu dụng, quả quyết lựa chọn ra khỏi thành.
Tiếng vó ngựa ù ù, mấy người cưỡi ngựa nhanh chóng đi xa, rồi biến mất ở cuối đường, đi tìm đường mưu sinh khác . . .  . . .



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.