Đạo Quân

Chương 428: Tụ tập nhảy ra




Chương 428: Tụ tập nhảy ra
Edit: Luna Huang
La An dõi theo hướng phi cầm hạ xuống, nói: “Đại soái, hình như là người ở trong cung.”
Mặc dù không thấy rõ người cưỡi trên phi cầm là ai, nhưng liếc thấy y phục trong chiếc áo choàng đỏ tươi, nhìn rất quen mắt.
Hắn trước kia cũng thường ở bên người Ninh vương Thương Kiến Bá, gặp qua không ít người trong cung, quen thuộc.
Mông Sơn Minh tuổi đã lớn, thị lực không bằng hắn, không nhìn rõ, sau khi nghe hắn nói, hơi có chút suy tư, không biết người trong cung tới đây lúc này là muốn làm gì. . . . . .
Phi cầm cỡ lớn mới vừa hạ xuống một bãi đất trống ở trong thành, hơn mười đệ tử Thiên Ngọc môn đã bay lượn tiếp cận.
Người mặc quan phục trong cung chính là Ca Miễu Thủy, hắn tung người nhảy xuống đất, áo choàng bốc lên, tung bay ở sau lưng theo bước đi của hắn, không thèm để ý đệ tử Thiên Ngọc môn đang nhìn chằm chằm, bước đi thẳng.
Hai tên hộ vệ cũng nhảy xuống đi theo hai bên trái phải, còn phi cầm vỗ cánh bay lên không.
Dưới sự kèm cặp của đệ tử Thiên Ngọc môn, một nhóm đi thẳng một đường về phía phủ nha.
Trong phủ nha, Phượng Lăng Ba đã nhận được tin tức, nhưng không có ra đại môn chờ, đứng ở trong sảnh đường chờ đợi, đệ tử Thiên Ngọc môn thì ẩn núp ở chung quanh trong đề phòng.
Phượng Lăng Ba cũng kỳ quái, Ca Miễu Thủy chạy tới đây làm gì? Triều đình đã không có cách gì ảnh hưởng bên này, muốn tự làm mất mặt hay sao?
Bất kể như thế nào, Nam Châu vẫn là của Yến quốc, hắn cũng vẫn là quan viên của Yến quốc, người của triều đình chạy tới, dưới tình huống không cần thiết, vẫn là phải gặp mặt một chút, cũng muốn xem coi đối phương đột nhiên giá lâm là muốn làm gì.
Bên ngoài, tiếng bước chân vang lên, Ca Miễu Thủy dần dần lộ diện ở sau bậc thềm cửa, đầu đội mũ của hoạn quan, kéo lê vạt áo choàng, rất là khí thế trực tiếp đi vào.
Hắn cũng không sợ một mình đến đây sẽ có nguy hiểm, trừ phi bên này muốn công nhiên tạo phản, nếu không sẽ không dám động đến hắn.
Trước đó, trước khi 5 quận Hạ tiến đánh Nam Châu, còn chụp cái bô gian thần lên trên đầu Chu Thủ Hiền, rêu rao nói muốn bình định gian thần xu nịnh, muốn đánh còn phải kiếm cớ đã nói lên bên này còn chưa có lá gan đi tạo phản.
Chủ khách cuối cùng gặp mặt, đứng đối diện nhau, bốn mắt nhìn nhau.

Trên mặt Phượng Lăng Ba dần dần có ý cười, chắp tay nói: “Trung xa phủ lệnh đại giá quang lâm, không có ra tiếp đón từ xa, còn xin thứ tội!”
Ca Miễu Thủy cũng không có nhiều lời, hất áo choàng lên, móc ngay ra một phần thánh chỉ bằng lụa vàng, “Bệ hạ có ý chỉ, lập tức mời Dung Bình quận vương Thương Triều Tông đi ra tiếp chỉ!”
Phượng Lăng Ba hơi sửng sốt một chút, chợt cười ha ha nói: “Dung Bình quận vương ra ngoài tuần sát rồi, chỉ sợ tạm thời không có cách nào tiếp chỉ được!”
Nhưng cái này đối với Ca Miễu Thủy mà nói, cũng không quan trọng, Thương Triều Tông bị khống chế đã sớm nằm trong sự dự liệu, hắn chỉ cần đem ý chỉ truyền đạt đến bên này là được, lạnh lùng nói: “Trước mắt nơi này do ai làm chủ sự?”
Phượng Lăng Ba cười nói: “Tạm thời do hạ quan cai quản.”
Ca Miễu Thủy: “Nếu Dung Bình quận vương không có ở đây, vậy liền nhờ Phượng quận thủ thay mặt truyền đạt lại đi.”
Phượng Lăng Ba mặt ngoài cười cười, nhưng trong không cười nói: “Cái này không hợp quy củ a?”
Ca Miễu Thủy không thèm để ý tới hắn, trực tiếp mở ý chỉ ra, tuyên đọc ở trước mặt mọi người. . .  . . .
Tuyên chỉ xong Ca Miễu Thủy cũng không có lưu lại chút nào, quay đầu đi ngay.
Mặt Phượng Lăng Ba phát xanh, một đôi mắt chứa đầy sát cơ nhìn Ca Miễu Thủy rời đi, ngay cả câu khách sáo tiễn khách cũng không có nói.
“Lăng Ba, đây là có chuyện gì?” Bành Ngọc Lan đứng bên cạnh chợt lên tiếng hỏi.
“Còn có thể là chuyện gì nữa, chẳng qua là muốn buồn nôn người ta, muốn gây mâu thuẫn tại Nam Châu, thuận tiện cho bọn hắn mưu lợi bất chính! Một đám tiểu nhân trên triều đình, bản lãnh khác thì chẳng có, ăn rồi quen đùa nghịch loại thủ đoạn này, Yến quốc bại chính là vì những người này!” Phượng Lăng Ba cười lạnh, giật mở thánh chỉ ra xem một chút, sau khi xem xong “Phẹt” một tiếng, ném xuống đất, một cước đạp lên, chà xát.
Ý nghĩa của một cước này đã chứng minh rằng hắn căn bản không coi thánh chỉ này ra gì, hắn cũng không có khả năng bởi vì đạo thánh chỉ này mà phun thành quả trên tay ra ngoài, với hắn mà nói, cái thánh chỉ này chính là trò cười.
Thế nhưng trong lòng hắn cũng minh bạch, triều đình đây là đang cố ý gây sự, tuyệt đối sẽ không chỉ là một đạo thánh chỉ đơn giản như vậy.
Khỏi cần phải nói, một khi 20 vạn nhân mã của Thương Triều Tông kia mà biết được,  thứ sử Nam Châu chính là Thương Triều Tông, hắn lại chạy ra nắm quyền, đối với nhân mã của Thương Triều Tông mà nói, đây tính là chuyện gì? Những nhân mã kia, dù là vì lợi ích của bản thân, cũng phải náo cho minh bạch, quay đầu bên trong Nam Châu khẳng định sẽ xảy ra nội loạn, đến lúc đó cho hắn tha hồ ăn đủ. . . . . .
Dưới sườn núi, cạnh dòng suối, một đôi giày thêu hoa đẹp đẽ được đặt ngay ngắn chỉnh tề, Quản Phương Nghi đang ngồi trên một tảng đá, một đôi chân ngọc ngâm ở trong nước suối trong vắt, đong đưa, tư thái quyến rũ động lòng người.

Ngưu Hữu Đạo quanh quẩn bên cạnh dòng suối nhặt đá cuội, Quản Phương Nghi thỉnh thoảng quay đầu nhìn xem hắn, bằng trực giác của nàng, nàng cảm giác Ngưu Hữu Đạo không quan tâm chút nào, chẳng biết hắn lại đang suy nghĩ cái quỷ gì.
Bất quá, có một điều nàng hiểu rõ, một cửa ải Nam Châu này quan hệ đến lợi ích của rất nhiều người, bao quát cả nàng lẫn đám người Phù Phương viên sau này có thể đặt chân tại Nam Châu được hay không. Mặc dù mặt ngoài nhìn vị Đạo gia này có vẻ bình tĩnh, nhưng chỉ sợ trong lòng lại không được thoải mái như vậy, cho nên nàng cũng an tĩnh, không có đi quấy rầy Ngưu Hữu Đạo suy nghĩ.
Trên vách núi, Công Tôn Bố bay lượn xuống, phiêu phiêu đáp xuống bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, bẩm báo: “Đạo gia, phía kinh thành bên kia nổi lên tin đồn, đồn triều đình muốn phong cho vương gia lên làm thứ sử Nam Châu.”
“Tốt, triều đình đã động thủ.” Ngưu Hữu Đạo hơi mỉm cười, lúc trước hắn còn lo lắng phía triều đình bên kia có e ngại, không chịu hành động theo kế hoạch của hắn, dù sao hắn là đứng về phía phe Thương Triều Tông bên này, rốt cuộc hiện tại cũng chờ được tin tức này.
Hơi thở phào, quay đầu lại, ném một khối đá cuội trong tay bay ra ngoài, rơi tõm ở trước mặt Quản Phương Nghi, làm nước bắn tung tóe đầy mặt Quản Phương Nghi.
Quản Phương Nghi lập tức nhe răng mắng: “Muốn chết hả?”
Ngưu Hữu Đạo: “Truyền tin cho lão Bát ở Kim Châu bên kia, bảo hắn nói nhân mã Kim Châu tăng tốc tập kết, bày ra trận thế chuẩn bị tấn công Nam Châu.”
. . .  . . .
Dịch trạm, lúc chạng vạng tối, có một con Kim Sí sà xuống.
Một phong mật tín đến từ kinh thành, rất nhanh được truyền đến tay đám cao tầng Thiên Ngọc môn.
Trong một gian phòng, cao tầng Thiên Ngọc môn truyền mật tín cho nhau đọc, sau khi đọc xong, sắc mặt từng người đều nghiêm lại.
Phía Yến kinh bên kia đột nhiên có tin đồn lan truyền khắp kinh thành, đồn rằng triều đình đã sắc phong cho Thương Triều Tông lên làm thứ sử Nam Châu, đã gây nên phong ba không nhỏ, triều đình cũng không ra mặt bác bỏ tin đồn.
Chuyện này rõ ràng không thích hợp, nếu thật sự có chuyện này mà nói, Nam Châu sợ rằng đừng nghĩ được thoải mái.
Ngay lúc một đám người đang còn suy nghĩ, lại có Kim Sí từ trên trời giáng xuống, lại có một phong mật tín được đưa đến.
Tin của Phượng Lăng Ba gửi.

Nhìn qua tin xong, sắc mặt Bành Hữu Tại nghiêm túc hẳn lên, nhìn ra trời chiều ngoài cửa sổ.
Một đám người đứng sau lưng truyền tin cho nhau đọc, nội dung trong tin ấn chứng tin tức ở kinh thành bên kia gửi đến, Phượng Lăng Ba đã nhận được ý chỉ của triều đình, chính thức sắc phong Thương Triều Tông lên làm thứ sử Nam Châu!
“Triều đình bụng dạ khó lường, rõ ràng là muốn phá rối Nam Châu, muốn thừa dịp chui vào!”
“Kinh thành bên kia cố ý thả ra tin đồn, chỉ sợ động tĩnh không lớn mà thôi, tin đồn này sớm muộn gì cũng lan truyền đến tai nhân mã của Thương Triều Tông, 20 vạn đôi tai,  không thể chận được nổi. Chưởng môn, không thể do dự nữa, nhất định phải tranh thủ thời gian ra tay, không thể để cho 20 vạn nhân mã kia làm loạn được!”
“Ra tay? Làm sao ra tay? Đây là 20 vạn nhân mã, không phải 20 vạn củ cải trắng a, ngươi không thể nói giết là liền giết hết được a. Cho dù chỉnh đốn, cũng không phải một lúc là có thể chỉnh đốn hết được.”
“Vậy trước tiên giải quyết Thương Triều Tông, người chết, để bọn hắn phong cho quỷ làm đi!”
“Giết hắn? Lỡ như Kim Châu bên kia thật sự tiến đánh bên này thì phải làm sao bây giờ?”
“Đây là chuyện không thể nào, Kim Châu không có khả năng tiến đánh bên này.”
Một đám cao tầng Thiên Ngọc môn nghị luận ầm ĩ, thảo luận mãi không ra được biện pháp ứng đối thích đáng, cuối cùng có người quay sang nói với Bành Hữu Tại đang đưa lưng về phía này: “Chưởng môn, ngài cho cái chủ ý gì đi.”
Bành Hữu Tại từ từ quay người lại, nhìn chăm chú Trần Đình Tú, hỏi: “Người dịch trạm có tra ra được vấn đề gì không?”
Trần Đình Tú: “Vẫn còn đang thẩm vấn, trước mắt còn chưa tra ra được vấn đề gì. Chưởng môn, chuyện tra này chỉ là bên rìa, việc cần kíp trước mắt, là nghĩ biện pháp ứng đối với đạo thánh chỉ sắc phong của triều đình kia, nếu không sau này sẽ hậu hoạn vô cùng.”
Bành Hữu Tại đi lui đi tới, “Hai chuyện này nếu riêng lẻ thì thôi, sợ là sợ hai chuyện này cùng chung một mối a.”
Trần Đình Tú: “Chưởng môn không phải đang hoài nghi triều đình làm chuyện này cũng là do Ngưu Hữu Đạo bày ra đó chứ?”
Bành Hữu Tại không có lên tiếng, hơi cúi đầu nhìn xem mặt đất, thật sự là hắn hoài nghi là do Ngưu Hữu Đạo đang bày trò quỷ, đối tượng một mực hắn luôn đề phòng, hoài nghi, tổng thể đều sẽ khiến người ta nhịn không được liên tưởng đến đầu tiên.
Hắn hiện tại khá là hoài nghi, Ngưu Hữu Đạo một mực mai danh ẩn tích, không có động tĩnh gì rất có thể đã xuất thủ, huống chi không có chuyện thì thôi, vừa có chuyện cái liền tụ tập cùng nhau nhảy ra, là trùng hợp sao?
Trần Đình Tú lại bổ sung một câu, “Hắn có thể chi phối được quyết định của triều đình sao?”
“Kim Châu, trước xác minh tình huống Kim Châu đã!” Bành Hữu Tại chợt ngẩng đầu lên nói, lời Trần Đình Tú vừa nói nhắc nhở hắn, hắn hiện tại há chỉ lo lắng Ngưu Hữu Đạo chi phối được quyết định của triều đình, hắn lo lắng hơn là Ngưu Hữu Đạo chi phối được Kim Châu bên kia. . . . . .
Sáng sớm ngày kế tiếp, có một con Kim Sí xuyên qua từng tia nắng ban mai giáng lâm, là tin tức từ Kim Châu.
Chuyện mà Bành Hữu Tại lo lắng nhất đã phát sinh, Kim Châu bên kia quả nhiên có dị thường, người nằm vùng bên đó sau khi nhận được tin của bên này, đã lập tức tiến hành điều tra, kết quả phát hiện, mấy ngày trước Kim Châu đã lặng lẽ triệu tập nhân mã.

“Tại sao có thể như vậy?”
“Chẳng lẽ Kim Châu bên kia thật sự đã uống nhầm thuốc, muốn tiến đánh Nam Châu sao?”
Xem qua tin tức xong, một đám cao tầng Thiên Ngọc môn xôn xao, tin tức này khiến cho thần kinh bọn hắn căng hết cả lên.
Bành Hữu Tại mặt đen thui, ngồi yên lặng trong tiếng ồn ào của đám người, chợt trầm giọng nói: “Lập tức đưa tin, hỏi thẳng Vạn Động Thiên Phủ xem sao!”
Tin được truyền đi, nhưng kết quả Vạn Động Thiên Phủ không có bất kỳ hồi đáp, liên tiếp đưa mấy tin tra hỏi cũng vô dụng, tóm lại Vạn Động Thiên Phủ một mực không chịu hồi đáp, cái này rất là không bình thường.
Trái lại thám tử nằm vùng ở Kim Châu bên kia lần nữa truyền về tin tức, nói nhân mã Kim Châu đột nhiên tăng tốc tập kết, từ lặng lẽ tập kết đổi thành công khai tập kết , mà địa điểm tập kết đại quân lại nằm ngay chỗ biên giới giữa Kim Châu và Nam Châu nữa, chưa rõ có ý đồ gì. . . . . .
Một nhóm mười mấy kỵ, ù ù phóng nhanh ra khỏi dịch trạm.
“Bành Hữu Tại đi rồi? Hắn đây là muốn đi đâu?”
Đang đứng ở phía trước cửa sổ nhìn ra Lam Nhược Đình kỳ quái lên tiếng hỏi.
Thương Triều Tông đứng một bên cũng nhìn thấy, tận mắt nhìn thấy Bành Hữu Tại dẫn theo mười mấy người nhảy lên ngựa vội vã rời đi, bỏ lại một đống người bên này đi trước.
Thật tình bọn hắn không biết Bành Hữu Tại hiện đang rất gấp, đích thân dẫn người đi tới Kim Châu tìm Vạn Động Thiên Phủ, phải ở ngay trước mặt hỏi Vạn Động Thiên Phủ cho rõ, không làm rõ đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra mà nói, tư vị đó thật không chịu đựng nổi, chuyện quan hệ đến sinh tử tồn vong của cả Thiên Ngọc môn lận.
Cốc cốc cốc! Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
Cửa mở, Bạch Diêu đi vào, thông báo: “Vương gia, đi thu thập một chút đi, lập tức xuất phát.”
Bên này cũng đang một mực nơm nớp lo sợ, Lam Nhược Đình lập tức hỏi: “Đi đâu?”
Bạch Diêu: “Trở về Thượng Bình thành!”
Về chỗ Phượng Lăng Ba đang ở sao?  Ba người trong phòng nhìn nhau, Lam Nhược Đình lại hỏi: “Vì sao trở về?”
Bạch Diêu: “Không biết! Sẽ không chờ lâu đâu.” Ra hiệu cho bọn hắn mau chóng thu thập, không có nói nhiều, rồi quay người rời đi.
Hắn không có tư cách tham dự vào thảo luận của cao tầng, không biết Thiên Ngọc môn hiện tại muốn chuẩn bị hai phương án, một cái là đích thân chưởng môn Bành Hữu Tại đi tới Vạn Động Thiên Phủ đàm phán, một cái thì phải chuẩn bị tốt để ứng biến, một khi Kim Châu thật sự phát động tiến công, bên này chỉ có thể là phản kích, tự vệ!
Mặc dù hắn không rõ là đã có chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn ra được sắc mặt cao tầng Thiên Ngọc môn không đúng, khẳng định là đã phát sinh đại sự.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.