Đạo Quân

Chương 427: Quả thực giống như là chữ viết của Ngưu Hữu Đạo.




Chương 427: Quả thực giống như là chữ viết của Ngưu Hữu Đạo.
Edit: Luna Huang
Bên này vừa mới từ trong xoắn xuýt đưa ra quyết định, bên ngoài liền có tiếng đập cửa truyền đến, Lam Nhược Đình đi ra mở cửa.
Ngoài cửa, Bạch Diêu đang đứng bên cạnh thủ vệ, bình tĩnh nói: “Lam tiên sinh, chuẩn bị xuất phát.” Ánh mắt lướt qua mặt Lam Nhược Đình, phát hiện Lam Nhược Đình còn chưa rửa mặt tẩy đi bụi bặm dính trên mặt.
“Được!” Lam Nhược Đình mỉm cười đáp ứng.
Bạch Diêu tiến lên một bước, mắt liếc nhìn sơ qua Thương Triều Tông cùng Thương Thục Thanh ở trong phòng, cũng không nhiều lời nói cái gì, sau đó quay người rời đi, hắn ít nhiều gì cũng biết sư môn đang tính làm gì với những người này.
Lam Nhược Đình cho thủ vệ một ánh mắt, rồi lui về lại trong phòng, lần nữa đóng cửa, cùng hai huynh muội thương nghị đôi chút, rồi mỗi người riêng phần mình đi lấy khăn lông ướt tùy tiện lau lau mặt, sau đó cùng nhau đi ra cửa.
Ba người bên này vừa mới ra khỏi phòng, đám người Bành Hựu Tại bên kia cũng lần lượt đi ra.
Thương Triều Tông tiến tới nghênh đón, ngăn Bành Hựu Tại lại.
Bành Hựu Tại dừng bước, một đám người đi theo sau lưng cũng ngừng bước, đều cùng nhìn Thương Triều Tông đang đứng ngăn ở phía trước, tuy người sau đường đường là Dung Bình quận vương, nhưng trong mắt đám người này, vẫn ẩn dấu vẻ cao cao tại thượng, lạnh nhạt, trong lòng có chứa sự miệt thị.
Bành Hựu Tại mỉm cười: “Vương gia có việc gì sao?”
Thương Triều Tông không nói gì, chỉ giũ trang giấy kèm theo trong phong thư kia ra, đưa cho hắn.
Bành Hựu Tại hơi nhíu lông mày lại, không biết cái quỷ gì, từ từ đưa tay ra cầm lấy trang giấy, nhìn Thương Triều Tông từ trên xuống dưới chút sau đó mới nhìn lên trang giấy, nội dung trên trang giấy rất đơn giản, liếc qua liền thấy ngay.
Lãnh hội được tin tức trong tờ giấy, nhất là nhìn thấy ba chữ kí tên ‘Ngưu Hữu Đạo’ ở trên tờ giấy kia, lông mày Bành Hựu Tại co giật một cái. Cái tên này xuất hiện ở dưới loại tình huống này, đối với Bành Hựu Tại mà nói, rất có phân lượng, rất cho hắn áp lực.

Ngưu Hữu Đạo đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi, bây giờ tên của hắn lại xuất hiện ở trên tờ giấy này, cái tên này gây xúc động cho hắn, là bởi vì, cái người này một mực luôn khiến lòng hắn căng thẳng.
Mặt Bành Hựu Tại không lộ ra biểu cảm gì, ngước mắt lên, nhìn vào mắt Thương Triều Tông, hỏi: “Vương gia đưa cho bản tọa xem thứ này là có ý gì?”
Thương Triều Tông: “Ta cũng vừa mới được nhìn thấy.” Đây cũng không phải là nói dối.
Bành Hựu Tại lại đưa lên nhìn vết mực, thấy cũng không phải là vừa mới viết, bèn hỏi: “Ở đâu ra?”
Thương Triều Tông: “Không biết ở đâu ra, sau khi chúng ta tiến vào phòng, thì đã thấy nó được đặt nằm ở trên bàn trong phòng rồi.”
Bành Hựu Tại cấp tốc nghiêng đầu liếc nhìn chung quanh, cũng không thấy có bất kỳ ai khả nghi, tiện tay đưa trang giấy cho Trần Đình Tú ở bên cạnh xem qua, cũng cho Trần Đình Tú một cái ánh mắt.
Trần Đình Tú cúi đầu xem xét nội dung trên tờ giấy, lông mày cũng nhảy lên một cái, sau đó chuyền trang giấy cho các trưởng lão khác xem, còn hắn thì quay người bước nhanh rời đi.
Bành Hựu Tại thu hồi ánh mắt trên mặt Thương Triều Tông, không có nói nhiều cái gì, quay người trở về lại phòng trong dịch trạm, một đám người đi theo sau.
Đối với Bành đại chưởng môn mà nói, chuyện này đơn giản chỉ có hai cái khả năng, hoặc là đám người Thương Triều Tông giả xạo, hoặc là đúng như lời Thương Triều Tông nói, thật sự là sau khi vào phòng mới phát hiện tờ giấy này.
Nếu thật sự là cái sau mà nói, nếu thật sự là tin tức Ngưu Hữu Đạo đưa tới, vậy vấn đề liền lớn.
Dưới tình huống người Thiên Ngọc môn đề phòng sâm nghiêm như vậy, mà Ngưu Hữu Đạo lại có thể tuỳ tiện đưa thư vào, lại còn đưa vào đúng căn phòng lâm thời chỉ định cho Thương Triều Tông nữa, điều này có ý vị gì? Vấn đề này rất là nghiêm trọng!
Rất nhanh, đệ tử Thiên Ngọc môn có động tác, đám người Thương Triều Tông đang đứng ở trong dịch trạm chính mắt nhìn thấy toàn bộ tiểu lại trong dịch trạm bị khống chế lại. Một đám tiểu lại nơm nớp lo sợ, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Thương Triều Tông cùng Lam Nhược Đình nhìn nhau, hai người lòng dạ biết rõ, Thiên Ngọc môn đây là muốn điều tra tất cả người trong dịch trạm này qua một lần.
Đây cũng là mưu kế vừa rồi Lam Nhược Đình đưa ra, cố ý tạo áp lực cho Thiên Ngọc môn!

Lam Nhược Đình minh bạch, đổi lại là người khác nói, Thiên Ngọc môn chắc chắn là không tin, nhưng mà với Ngưu Hữu Đạo thì khác, thủ đoạn của Ngưu Hữu Đạo Thiên Ngọc môn đã lãnh giáo qua, như ở Tề quốc kinh lịch qua đủ loại phong ba, còn có thể sống xót trở về, cũng mang chiến mã vượt mức yêu cầu trở về chính là một ví dụ. . .  . . .
Trong một gian phòng, Bành Hựu Tại đang chắp tay sau lưng đứng trước cửa sổ, hờ hững nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không ai biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
Mấy vị trưởng lão chuyền tờ giấy thay phiên nhau đọc, mặc kệ là thật hay giả, nhưng nội dung viết trong đó khiến tâm tình bọn hắn có chút nặng nề, nếu Kim Châu thật sự muốn tiến đánh Nam Châu mà nói, Thiên Ngọc môn sợ là sẽ phải đối mặt với tai hoạ ngập đầu.
Làm ra chuyện lớn như vậy, lại tọa trấn Nam Châu không vững, không khống chế nổi Nam Châu, Thiên Ngọc môn ở trong mắt tam đại phái liền không có giá trị, triều đình Yến quốc tất nhiên muốn thừa cơ hội bức bách tam đại phái tiêu diệt Thiên Ngọc môn, hậu quả này Thiên Ngọc môn không thể tiếp nhận!
“Phong sư đệ, ngươi nhìn kỹ lại một chút xem.” Đang đứng ở trước cửa sổ, đưa lưng về phía đám người, Bành Hựu Tại chầm chậm lên tiếng.
Trang giấy được chuyền lại tới tay Phong Ân Thái, Phong Ân Thái ngưng nghẹn một trận, nhịn không được hỏi: “Chưởng môn, không phải ngài hoài nghi thư này là do ta giở trò quỷ đó chứ? Đúng, ta đúng là huynh đệ kết bái vơi Ngưu Hữu Đạo không sai, nhưng ta còn không đến mức chỏ tay ra ngoài đi lừa gạt. . .”
“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi.” Bành Hựu Tại quay người lại cắt ngang giải thích của hắn, nhìn tờ giấy trong tay hắn hất cái cằm một cái, “Ngươi là ai ta biết rõ, ngươi còn không đến mức phản bội sư môn, ta bảo ngươi nhìn thử xem, là bởi vì ngươi có quen biết Ngưu Hữu Đạo, bảo ngươi nhìn xem coi đây có phải là chữ viết của Ngưu Hữu Đạo hay không thôi.”
Thì ra là như vậy! Phong Ân Thái đã hiểu, nỗi lo lắng trong lòng cũng buông xuống, lần nữa cầm trang giấy lên, quan sát một lúc sau, hơi có chút do dự nói: “Bút tích của Ngưu Hữu Đạo ta từng xem qua, chữ viết của hắn rất có phong cách riêng, cái này quả thực giống như là chữ viết của Ngưu Hữu Đạo, có điều ta không thể xác nhận có ngụy tạo hay không.”
Hắn cũng biết chuyện này rất nghiêm trọng, nếu Ngưu Hữu Đạo thật sự có thể coi phòng ngự của Thiên Ngọc môn như không, thì sau này sẽ ra sao nữa không biết chừng?
Bành Hựu Tại đảo mắt qua đám người, hỏi “Chuyện này các ngươi cảm thấy thế nào?”
Có người nói: “Chưởng môn sư huynh, không phải ngài xem chuyện này là thật đó chứ? Kim Châu sao có thể tiến đánh Nam Châu được? Vạn Động Thiên Phủ đang thật tốt tự dưng đi liều mạng với chúng ta làm gì, trừ phi đầu óc có bệnh còn tạm nói được!”
Có người khác nói: “Không sai, chúng ta nắm được Nam Châu, Kim Châu sẽ có một minh hữu cường đại hơn, việc này đối với Vạn Động Thiên Phủ cũng có lợi, ta thực sự nghĩ không ra Vạn Động Thiên Phủ có lý do gì đi phá hư cục diện này, gây tổn hại cho lợi ích của chính bọn hắn, đây là chuyện hoàn toàn không có khả năng xảy ra.”
Mọi người đều lao nhao, đều cảm thấy không có khả năng, duy chỉ có mỗi Phong Ân Thái ở bên cạnh duy trì trầm mặc, thỉnh thoảng nhìn lại tờ giấy trong tay.

Hắn ‘cộng sự’ với Ngưu Hữu Đạo ở Tề quốc lâu như vậy, tự thân lĩnh giáo qua năng lực của Ngưu Hữu Đạo, nếu thật sự tin này là do Ngưu Hữu Đạo truyền đến, cái gọi là ‘không có khả năng’ gì đó khiến hắn cảm thấy hơi lo lắng sợ hãi.
Bành Hựu Tại liếc qua thấy phản ứng của vị sư đệ này, đồng dạng cũng có lo lắng như hắn, Ngưu Hữu Đạo trước đó biến mất không rõ là cái dấu hiệu đầu tiên, hắn luôn một mực lo lắng Ngưu Hữu Đạo sẽ nhúng tay, nhưng không biết lúc nào Ngưu Hữu Đạo sẽ xuất thủ, mấu chốt là năng lực của cái thằng kia thực không thể khinh thường.
Đặt ở trước kia, hắn làm sao cũng chẳng thể nghĩ tới, một tên tiểu nhân vật hắn có thể tùy thời bóp chết, vậy mà bây giờ có thể mang lại cho hắn, vị chưởng môn Thiên Ngọc môn này áp lực lớn đến như vậy.
Có người nói: “Mọi người cũng đừng nghi thần nghi quỷ nữa, thật sự bên kia muốn tập kết 30 vạn nhân mã tiến đánh chúng ta mà nói, thì phía Kim Châu bên kia không có khả năng không có động tĩnh gì, bảo thám tử ở Kim Châu bên kia để ý một chút liền biết ngay thật giả liền, mọi người tụ tập trong này thảo luận một phong thư không đầu không cuối, chỉ là lãng phí thời gian, hoàn toàn không cần thiết.”
“Ừ, đúng!” Không ít người nghe vậy bèn gật đầu đồng ý.
Bành Hựu Tại: “Tốt! Vậy cứ làm như thế đi, lập tức bảo người phía Kim Châu bên kia nghe ngóng tình huống ngay.”
Hắn vừa nói vất cái cằm về phía một tên trưởng lão, người sau chắp tay lĩnh mệnh xong, hắn lại nói tiếp: “Trước không cần vội trở về, tạm thời ở lại trong dịch trạm này chỉnh đốn đi, hiểu rõ tình huống xong lại nói. Còn có, thông tri cho Phượng Lăng Ba, bảo hắn ngừng lại, không nên có hành động gì khác, trước cứ giữ Mông Sơn Minh lại đã.”
Đám người trầm mặc, minh bạch ý tứ của hắn, nếu Kim Châu bên kia thật sự uống nhầm thuốc mà nói, bên này cũng không đi nữa, phải lập tức trở về chỗ Phượng Lăng Ba bên kia để tọa trấn, hỗ trợ hắn chống cự Vạn Động Thiên Phủ tiến đánh, không có khả năng để một mình Phượng Lăng Ba chống đỡ, mình Phượng Lăng Ba cũng chống không nổi.
Mà tạm thời giữ Mông Sơn Minh lại, không động hắn cũng rất đơn giản, nếu Kim Châu bên kia thật sự muốn đánh tới mà nói, Thiên Ngọc môn còn phải nhờ cậy vào vị lão soái trác tuyệt kia trợ giúp, đánh bại thế công của Kim Châu, nếu không, một khi chiến bại, ném mất Nam Châu, tam đại phái không giết Thiên Ngọc môn chết tươi mới là lạ.
Lui một bước mà nói, nếu thật sự có ngoại địch tiến đánh mà nói, hiện tại cũng không phải là thời điểm gây ra nội chiến, mấy chục vạn nhân mã không chịu phối hợp mà, còn đánh đánh cái rắm!
Thừa dịp hiện tại còn chưa có động Mông Sơn Minh, còn chưa có triệt để vạch mặt, tranh thủ thời gian dừng tay lại, miễn cho thời điểm dùng người ta lại xấu hổ.
Sau khi xác định tình huống rồi, nếu như không có chuyện gì mà nói, lại động cũng không muộn, không tiếc chi chút thời gian ấy. . .  . . .
“Vương gia, chưởng môn hạ lệnh, tạm thời không lên đường nữa, trước tiên ở lại dịch trạm này nghỉ ngơi đã.” Bạch Diêu từ trong hành lang dịch trạm đi ra, nhìn về phía Thương Triều Tông bên này thông báo cho một tiếng, về phần vì sao tạm dừng, Bạch Diêu không có nói rõ.
Thương Triều Tông, Lam Nhược Đình, Thương Thục Thanh ba người trao đổi nhau cái ánh mắt, trong lòng đều rõ ràng, là phong thư này đã phát huy tác dụng, nội dung trên tờ giấy này quá mức giật gân, ít nhiều gì cũng tạo cho Thiên Ngọc môn chút áp lực.
Có điều tâm tình lo lắng của ba người vẫn không thể bỏ xuống được, đều biết đây chỉ là tạm thời, cũng không biết hiện tại phía Mông Sơn Minh bên kia thế nào rồi, trong lòng mong ngóng, lại không thể đi hỏi, rất là kìm nén.

Chuyện cho tới bây giờ, tất cả đều nằm dưới sự không chế nghiêm mật của Thiên Ngọc môn, bọn hắn cũng không có biện pháp nào khác. . .  . . .
Trong phủ nha, phòng công vụ, Phượng Lăng Ba đang ngồi tây cầm một phong mật tín đọc, mày cau lai, một mực im lặng.
Sáng sớm vừa mới đưa tiễn đám người Bành Hựu Tại xong, lúc này mới giữa trưa liền có tin truyền đến, bảo bên này tạm thời không nên động vào Mông Sơn Minh, đến tột cùng là có ý gì?
Thế nhưng ở trong thư cũng không có giải thích nguyên nhân cụ thể, khiến cho hắn khá là buồn bực, cũng có chút nơm nớp lo sợ.
Ngẩng đầu lên nhìn sang Bành Ngọc Lan vừa đưa tin tới, thử hỏi: “Ngọc Lan, phụ thân nàng không phải muốn đổi ý, muốn đỡ Thương Triều Tông lên đó chứ?”
Bành Ngọc Lan: “Cái này sao có thể được? Thương Triều Tông có dã tâm bừng bừng, đỡ Thương Triều Tông lên chẳng phải là tự đi tìm phiền toái cho Thiên Ngọc môn hay sao? Chuyện này trong lòng ông chẳng phải cũng biết rõ ràng mà.”
Phượng Lăng Ba rủ rủ tờ giấy trong tay, “Vậy đột nhiên thay đổi chủ ý như vậy là sao?”
Bành Ngọc Lan cũng đang suy nghĩ chuyện này, “Thiếp làm sao biết được.”
Phượng Lăng Ba đứng dậy, nắm lấy tay của nàng ta, “Ngọc Lan, nàng tự mình liên hệ với phụ thân nàng hỏi thử một chút, chuyện này nếu không hiểu rõ ràng, trong lòng ta không yên.”
Bành Ngọc Lan khẽ gật đầu.
Đúng lúc này, bên ngoài chợt có tiếng báo động dị thường truyền đến.
Bành Ngọc Lan nhìn ra, ánh mắt liếc ra phía ngoài cửa, chợt lắc mình một cái, như chim yến bay xuyên ra ngoài gian phòng, hạ xuống trong đình viện, ngước lên nhìn theo hướng đệ tử đồng môn đang ngước nhìn đề phòng, nhìn thấy có một con phi cầm cỡ lớn đang bay vòng ở trên không.
Phượng Lăng Ba sau đó cũng đi ra, ngước đầu nhìn lên. . .  . . .
Trong tiểu viện bên cạnh, La An đang đẩy xe lăn dừng bước, ngẩng đầu, Mông Sơn Minh đang ngồi trên xe lăn cũng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm phi cầm đang xoay quanh trên không, thấy ẩn hiện trên phi cầm có ba người đang cưỡi.
Lại nhìn chung quanh, trên nóc phòng tương đối cao, đều có đệ tử Thiên Ngọc môn xuất hiện, nhìn lên không cảnh giác.
Phi cầm cỡ lớn xoay quanh một hồi, cuối cùng lao xuống, cũng không biết là hạ xuống chỗ nào trong thành nữa.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.