Đạo Quân

Chương 425: Đìu hiu




Chương 425: Đìu hiu
Edit: Luna Huang
Trong khi đang sám hối tạ lỗi, Thương Kiến Hùng được nghe bẩm báo thì chân mày giật giật mấy cái, chớp mắt vẻ mặt rạng rỡ hẳn lên, cấp tốc dập đầu với mấy bài vị liệt tổ liệt tông ở bên trên, sau khi dập đầu ba cái xong, chống tay, đứng thẳng dậy, quay người bước nhanh rời khỏi Tông Miếu.
“Bệ hạ!” Cửa ra vào, Điền Ngữ cùng Ca Miễu Thủy đang đứng chờ cùng song song hành lễ.
Thương Kiến Hùng có chút không kiên nhẫn phất phất tay, ra hiệu không cần đa lễ, nhìn chằm chằm Điền Ngữ hỏi: “Xác nhận Nam Châu có biến thật sao?”
Điền Ngữ cung kính nói: “Mấy ngày trước nhận được tin tức, đã cho người xác nhận đi xác nhận lại, Thương Triều Tông đích thực là đã bị khống chế, thủ hạ nhân mã của hắn cũng bị chia cắt khống chế. Như lời Ngưu Hữu Đạo nói, ý đồ của Thiên Ngọc môn đã rõ ràng, muốn áp chế Thương Triều Tông, để đỡ Phượng Lăng Ba lên! Chuyện này đã có thể khẳng định, không có sai.”
Trước đó, Ca Miễu Thủy cùng Chu quý phi đi gặp Ngưu Hữu Đạo mang tin tức này về, bên này vẫn một mực lo lắng là có bẫy, lần này nhận được tin Nam Châu bên kia có biến cố, cũng không dám tin tưởng, phải đi xác nhận đi xác nhận lại xong mới dám báo cáo.
“Ha ha!” Thương Kiến Hùng chợt ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, cười rất thống khoái, bỗng đưa ngón tay chỉ, nhắm hướng Nam Châu trừng mắt lên giận dữ mắng mỏ: “Thương Triều Tông! Thân là con cháu Thương thị, nhưng lại đi hủy hoại cơ nghiệp tổ tông, hao phí hết tâm tư, cuối cùng lại làm đồ cưới cho người khác, thật đáng buồn, thật đáng hận, ngay cả trời cao cũng không dung ngươi, đây cũng chính là kết quả của ngươi. . .  . . .”
Giận mắng đổng một trận cho hả giận xong, hắn lại đi lui đi tới trước cửa miếu.
Một hồi lâu sau, dừng bước lại ở trước mặt hai người, Thương Kiến Hùng rất là do dự nói: “Ngưu Hữu Đạo là người của tên nghịch tử kia, làm sao lại nghĩ kế giúp quả nhân vậy, quả nhân cảm thấy thế nào cũng có chút hoang đường?”
Điền Ngữ nói: “Cũng không khó lý giải, chuyện đã đến trình độ này, hắn cũng đã vô lực vãn hồi, Thiên Ngọc môn làm hỏng chuyện tốt của hắn, đằng sau có cơ hội thì cũng chưa chắc sẽ bỏ qua cho hắn, nếu hắn có cơ hội trả thù mà nói, há lại để cho Thiên Ngọc môn được tốt hơn?”
Ca Miễu Thủy cũng chắp tay nói: “Bệ hạ thử nghĩ xem, Thiên Ngọc môn muốn đỡ Phượng Lăng Ba lên, nhưng triều đình lại sắc phong cho Thương Triều Tông làm thứ sử Nam Châu, nếu Phượng Lăng Ba thượng vị, thì sẽ ‘danh bất chính, ngôn bất thuận,’ trọng điểm là trong địa bàn Nam Châu còn có 20 vạn nhân mã của Thương Triều Tông, đạo ý chỉ này có thể gây nên mâu thuẫn, một khi hai bên nảy sinh mâu thuẫn, triều đình lại thừa cơ âm thầm tham gia châm ngòi, mở rộng mâu thuẫn của song phương, đợi có nội loạn xảy ra, thì đó chính là thời cơ tốt đẹp để triều đình dễ dàng đánh một trận thu phục lại Nam Châu. Mưu kế này mặc dù xuất ra từ Ngưu Hữu Đạo, nhưng không thể không thừa nhận, đây quả thực là một biện pháp tốt. Dù gì đi nữa, cũng có thể quấy cho Nam Châu không thể an bình, để Thiên Ngọc môn không được tự tại!”
. . .  . . .
Trăng thanh gió mát, vách núi, Nguyệt Điệp đậu trên một ngọn cây chiếu sáng rạng rỡ.

Dưới ngọn cây, bên bàn đá, hai người ngồi đối diện, Ngưu Hữu Đạo cùng Tiêu Thiên Chấn đang đánh cờ, dưới ánh trăng, phía xa là tinh tú sáng lạn.
Đặt một quân cờ xuống xong, Tiêu Thiên Chấn rốt cục phá vỡ im ắng, “Đến tột cùng là ngươi muốn làm gì ta?”
Ngưu Hữu Đạo cười, “Ta nói rồi, ta sẽ không làm gì công tử cả. Ở mãi trong châu phủ phồn hoa chán chết, thỉnh thoảng lên núi ở giải sầu một chút, có núi cao suối chảy, có trăng thanh gió mát làm bạn, chẳng lẽ công tử không cảm thấy đây là một chuyện rất tao nhã sao?”
Tiêu Thiên Chấn: “Đạo gia cảm thấy tao nhã, nhưng một người bị bắt trói đưa tới như ta sợ là chẳng có cái nhã hứng này, ta từng nói rõ tâm tư của ta với Viên Cương, chắc hẳn Viên Cương cũng đã nói lại với Đạo gia rồi đi?” Nghe người ở đây đều xưng hô Ngưu Hữu Đạo là Đạo gia, hắn cũng khách khí gọi theo.
Đặt xuống bàn cờ một con xong, Ngưu Hữu Đạo thu tay lại nói: “Có nói.”
Tiêu Thiên Chấn lập tức nhìn chằm chằm phản ứng của hắn, “Không biết ý của Đạo gia như thế nào?”
Ngưu Hữu Đạo cười tủm tỉm, “Việc này ta cũng không làm chủ được.”
Tiêu Thiên Chấn lắc đầu, “Đạo gia có lực ảnh hưởng đối với Thương Triều Tông còn cần ta phải nhiều lời sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Tuổi còn quá trẻ, không cần đi làm mấy chuyện ngu xuẩn đó, hai mẹ con cùng đồng tâm hiệp lực không tốt sao?”
Tiêu Thiên Chấn: “Tuổi còn trẻ là vấn đề sao? Đạo gia mười mấy tuổi liền đã bị Thượng Thanh tông giam lỏng 5 năm, khi mới chừng 20 tuổi, thì đã tới thuyết phục mẹ ta trợ giúp Thương Triều Tông cướp đoạt Thanh Sơn quận, rồi giết Yến sứ gánh chịu phong hiểm, đằng sau lại làm ra một loạt các hành động vĩ đại ở tại Tề quốc, mang về 3 vạn con chiến mã cho Thương Triều Tông. Đủ loại chuyện Đạo gia làm ra, có thể lấy tuổi tác ra để luận cao thấp được sao? Đạo gia bị Thượng Thanh tông giam lỏng 5 năm, ta lại bị người bài bố vài chục năm, ngươi ta đều có chỗ tương đồng!”
Hắn ở tại Kim Châu bên kia mặc dù luôn bị khống chế, nhưng quản gia Chu Thuận vẫn sẽ âm thầm cung cấp cho hắn một ít tin tức cùng tình huống chung quanh.
Ngưu Hữu Đạo nhếch khóe miệng mỉm cười, hỏi: “Ngươi muốn bàn luận chuyện hợp tác với ta à?”
Tiêu Thiên Chấn mừng rỡ nói: “Chuyện đôi bên cùng có lợi, bàn luận một chút có ngại gì?”
Ngưu Hữu Đạo nhẹ nhàng nói: “Ngươi có cái gì để bàn luận với ta? Ngươi ở Kim Châu có thể Kim Châu làm được gì? Chờ ngươi có tư cách nói chuyện với ta rồi bàn sau!” Trong giọng nói tràn đầy ý khinh thường, hai đầu lông mày nhướng nhướng cố ý kích thích.

Tiêu Thiên Chấn nắm chặt hai tay lại, sắc mặt có chút đỏ lên, cảm xúc xấu hổ lẫn giận dữ.
Hiển nhiên hắn cũng mất hết tâm tình tiếp tục đánh cờ.
Đợi cho Tiêu Thiên Chấn đi rồi, Ngưu Hữu Đạo mới bước tới bên vách núi, vung tay áo đón gió, rồi chắp tay ra sau lưng, ngắm trăng sao phía xa, ánh mắt thâm thúy.
Trong gió đêm, thân ảnh Quản Phương Nghi thướt tha bước tới đứng bên cạnh, vòng tay ôm trước ngực, hững hờ nói: “Thế cục Nam Châu đã định, bên kia tùy thời bị nguy hiểm đến tính mạng, còn tiếp tục chờ đợi như vậy nữa, cẩn thận ‘chơi’ chết luôn đám Thương Triều Tông.”
Quần áo gió thổi tung bay, Ngưu Hữu Đạo nhắm mắt, dưới ánh trăng lặng nghe tiếng gió, chậm rãi nói: “Không vội, chờ một chút, quả đào chín mới ăn ngon! Đã lưu lại biện pháp hóa giải nỗi lo về tính mạng cho bọn hắn rồi, bọn hắn còn không đến mức ngay cả nguy hiểm đến tính mạng sắp tới gần rồi mà còn không có phát hiện ra được.”
Quản Phương Nghi: “Ngươi làm việc nhất quán không để lộ ngọn nguồn, như lọt vào trong sương mù, lỡ như xuất hiện ngoài ý muốn gì đó thì phải làm sao bây giờ?”
Ngưu Hữu Đạo: “Để lộ ngọn nguồn, bọn hắn liền sẽ không chờ được đến cuối cùng, có khả năng sẽ mở cẩm nang ra sớm để lẩn tránh nguy hiểm, một khi để Thiên Ngọc môn sớm liên hệ trước với Vạn Động Thiên Phủ. . . Dù sao cũng phải chừa cho Viên Cương ở Kim Châu bên kia đầy đủ thời gian để động thủ a? Thật sự có ngoài ý muốn gì xảy ra,  vậy chỉ có thể nói là vận mạng bọn hắn không tốt.”
Quản Phương Nghi: “Bọn hắn bây giờ đã bị Thiên Ngọc môn khống chế nghiêm mật, muốn liên lạc thôi cũng đã khó. Trong cẩm nang ngươi lưu lại kia rốt cuộc là cái gì?”
Ngưu Hữu Đạo chỉ cười ha ha không nói. . .  . . .
Sáng sớm tinh mơ, La An đẩy Mông Sơn Minh rời đi trạch viện, đi tới phủ nha Phượng Lăng Ba vừa tới ở.
Bánh xe lăn trên mặt gạch gập ghềnh phát ra tiếng “lục ục lục cục”, Mông Sơn Minh thần sắc bình tĩnh đón tia nắng ban mai. . .  . . .
Mặt trời dần dần nhô lên, trong đình viện, đám Thương Triều Tông thu thập xong đồ đạc xong lần lượt lộ diện, chuẩn bị đi theo nhóm người Thiên Ngọc môn trở về Nam Châu phủ thành trước.
Đám người chạm mặt, phát hiện thiếu người, Mông Sơn Minh không có ở đây.
Đám người tự nhiên là đứng chờ đợi, Thương Triều Tông phất tay, ra hiệu cho một tên thân vệ đi tới tiểu viện của Mông Sơn Minh bên kia tìm.

Thân vệ rời đi một lúc sau, lại vội vàng trở về, bẩm báo: “Vương gia, Mông soái không còn ở đó, hỏi thủ vệ canh cửa, thủ vệ nói, Mông soái đã ra ngoài, còn lưu lại phong thư cho ngài.” Hai tay dâng thư lên.
Mấy người nhìn nhau, Thương Triều Tông cấp tốc cầm lấy phong thư, mở ra xem nội dung bên trong, mày nhăn lại.
Nội dung trong thư đại khái có ý là, không thể ngồi chờ chết được, tất cả cùng thủ ở chỗ này chờ Ngưu Hữu Đạo thủy chung là không ổn, Mông Sơn Minh muốn đi tìm người nghĩ biện pháp hóa giải nguy cơ, bảo mấy người không cần lo lắng, hắn tự sẽ có biện pháp, bảo mấy người cứ đi trước đi. Bởi vì sợ mấy người bọn hắn không chịu, cho nên mới lặng lẽ để thư lại rồi đi, dặn mấy người bọn hắn đừng nên kinh động tới Thiên Ngọc môn.
Thư lại được chuyển cho Lam Nhược Đình rồi tới Thương Thục Thanh nhìn xem, ai cũng đều nhíu mày, nhìn chữ viết đích thật là chữ của Mông Sơn Minh viết, chỉ là cái quyết định này lại chẳng có đầu cũng chẳng có kết thúc.
Thương Triều Tông hồ nghi, “Tìm người nào đến hóa giải nguy cơ đây? Bên ngoài có đệ tử Thiên Ngọc môn canh giữ nghiêm mật, Mông bá bá làm sao đi ra?”
Lam Nhược Đình chần chờ nói: “Mông soái không phải là người lỗ mãng, nếu ông ấy nói như vậy chắc đã có nắm chắc gì rồi.”
Ba người quay mặt nhìn nhau, bị bức thư này làm cho không biết phải làm thế nào, thông báo cho phía Thiên Ngọc môn bên kia hỗ trợ tìm người sao? Nếu làm như vậy thì lại làm trái với căn dặn của Mông Sơn Minh mất.
Đột nhiên ra chuyện như thế, trong lòng cả đám đều cảm thấy không ổn.
Đợi không được bao lâu sau, Bạch Diêu đi vào, thúc giục xuất phát.
Bên này nhất thời hết cách, cũng chỉ đành đi ra tụ họp với đám người Thiên Ngọc môn Bành Hựu Tại, một nhóm người cưỡi ngựa ù ù phi nhanh ra khỏi thành.
Trên đường đi, bởi vì Mông Sơn Minh náo ra một màn như thế, khiến cho tâm thần cả đám Thương Triều Tông đều có chút không được tập trung. . .  . . .
Cửa thành, đích thân ra đưa tiễn đám người Bành Hựu Tại rời đi xong, Phượng Lăng Ba ngửa mặt lên trời thở phào một hơi, nhìn lên trời cao, biết thời đại thuộc về hắn ở Nam Châu này đã sắp tới.
“Về thôi.” Cùng đi theo đưa tiễn Bành Ngọc Lan đứng bên cạnh mở miệng thúc giục.
“Ừ!” Phượng Lăng Ba khẽ gật đầu, quay người suất lĩnh đám nhân mã hộ vệ trở về thành.
Trở lại phủ nha, Phượng Lăng Ba lại bước nhanh đi thẳng đến tiểu viện bên cạnh nội trạch, từ xa xa nhìn thấy Mông Sơn Minh đang ngồi trên xe lăn cùng với La An đang đẩy xe phía sau ở trong thủy tạ, không có bỏ chạy, lại khẽ nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Trước khi đi Bành Hựu Tại liên tục bàn giao, mấy người này đều không phải là người ăn chay, cần phải cẩn thận, đừng để ra sơ hở gì, nhất là tên Ngưu Hữu Đạo tung tích còn chưa rõ kia, còn không biết hắn sẽ làm ra cái quỷ gì nữa, cần phải cẩn thận nhiều hơn nữa.

Ngưu Hữu Đạo đột nhiên biến mất, đã thành tâm bệnh của Bành Hựu Tại, hắn lo lắng Ngưu Hữu Đạo sẽ nhúng tay vào, lại không nghĩ ra Ngưu Hữu Đạo sẽ ra tay từ chỗ nào, đây chính là người có thể lấy được 3 vạn con chiến mã từ chốn phong vân Tề quốc a!
Phượng Lăng Ba làm vẻ mặt tươi cười, bước nhanh đi vào thủy tạ, chắp tay với Mông Sơn Minh nói: “Mông soái, có thể được ngài hỗ trợ ổn định đại cục Nam Châu, là vinh hạnh của vãn bối, sau này kính nhờ Mông soái chỉ giáo nhiều hơn.”
Mông Sơn Minh khẽ gật đầu, “Đô đốc khách khí rồi, ta tự nhiên sẽ cố hết sức!”
“Tốt!” Phượng Lăng Ba cũng không có thời gian ở đây tán dóc, khách khí nói: “Vãn bối có việc vặt quấn thân, xin phép cáo từ trước, nếu có gì cần, ngài cứ việc phân phó hạ nhân là được.”
Mông Sơn Minh bình thản đáp, “Đô đốc không cần để ý đến ta, cứ đi làm việc của mình đi!”
Phượng Lăng Ba cứ thế rời đi, lúc bước đến trước Nguyệt Môn lại dừng bước, ngoái đầu nhìn lại lão đầu đang ngồi trên xe lăn cạnh thủy tạ một chút, trong ánh mắt lóe lên vẻ quỷ quyệt, tiếp theo bước nhanh biến mất ở phía sau Nguyệt Môn.
“La An, ngươi sợ chết không?” Đang nhìn chằm chằm cá bơi trong nước Mông Sơn Minh chợt lẳng lặng lên tiếng hỏi một câu.
La An nhếch miệng cười một tiếng, nói “Đại soái, ta từ Anh Dương Võ Liệt vệ đi ra, lúc xông pha chiến đấu, có khi nào La An ta sợ chết qua?”
Giọng Mông Sơn Minh không lớn, nhưng rõ ràng: “Mấy tiểu tử của ngươi đã lớn hết rồi phải không?”
La An cười hắc hắc nói: “Đứa lớn 12 tuổi, còn đứa nhỏ đã 7 tuổi rồi.” Nói xong gãi gãi đầu, tựa hồ có chút ngại ngùng, xấu hổ nói: “Đại soái, bà nương nhà ta nói, chờ lão đại lớn thêm chút nữa, muốn mời đại soái hỗ trợ dạy dỗ nó với.”
Trên mặt Mông Sơn Minh lộ ra nụ cười nhàn nhạt, “Bà nương ngươi mới không muốn cho nhi tử tham gia quân đội ý, đây là chủ ý của chính ngươi có phải không?”
“Hắc hắc, đều như nhau, đều như nhau cả.” La An gượng cười, có chút xấu hổ, hắn đúng là có chút tính toán nhỏ.
Mông Sơn Minh quay người nhìn hắn, đưa tay ra sau, vỗ vỗ mu bàn tay hắn, “Bà nương của ngươi có nói qua với ta, muốn cho mấy đứa nhỏ nhà ngươi đi theo Lam Nhược Đình học chút văn thư, nàng mở miệng xin, Tiểu Lam sẽ không cự tuyệt. Liền theo nàng ý nàng đi, để mấy đứa nhỏ đi theo vương gia trước, vương gia sẽ chiếu cố tốt cho bọn nó, ngươi yên tâm đi!”
La An có chút ỉu xìu, có điều bị Mông Sơn Minh vỗ tay kết thúc, muốn phản đối cũng không nói được nữa.
Mông Sơn Minh quay người về lại, dựa vào thành ghế, nhắm mắt, bàn tay vỗ nhè nhẹ tay vịn, trong miệng thuận theo nhịp vỗ chậm rãi ngâm nga một khúc tang thương, thân hình khô gầy đìu hiu. . .  . . .
(Luna: T_T đau lòng quá, nếu ta sống ở thời đó ta đương nhiên đi theo MSM rồi)



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.