Đạo Quân

Chương 424: Thắng bại chưa định




Chương 424: Thắng bại chưa định
Edit: Luna Huang
Mỗi lần nhắc tới chuyện cưới gả này, Thương Thục Thanh đều rất gượng gạo, có điều với Mông Sơn Minh thì không giống như vậy, nàng biết Mông Sơn Minh là thật sự quan tâm tới nàng, mà không phải là những người rảnh rỗi nhiều chuyện giả đò hỏi han quan tâm kia.
Ở trong mắt nàng, lúc này Mông Sơn Minh vẫn như là một trưởng bối đang còn hối thúc nàng cưới gả, có điều gần đây Mông Sơn Minh cứ hay nhắc đến chuyện này, buộc nàng không thể không cho câu trả lời thẳng thắn, “Nữ nhi ở trên thế gian này, có mấy ai có thể tự quyết định được hôn sự của mình? Mông bá bá, ngài cho con được một lần làm người có thể tự quyết định kia đi!”
“Nha đầu này!” Mông Sơn Minh khẽ than thở, không nói gì nữa.
. . .  . . .
Bắc Châu, phủ thứ sử, trong một gian đình đài lầu các, có một đám quan viên địa phương cùng một đám học sinh nhìn rất trẻ tuổi, đang ngồi vây quanh ở hai bên Thiệu Bình Ba, cùng Thiệu Bình Ba đàm luận.
Mấy quan viên địa phương này, đều là những người có chiến tích trong kinh doanh ở địa phương một năm qua. Hàng năm, Thiệu Bình Ba đều sẽ giành ra thời gian, tự mình đi tiếp kiến những quan viên này, không phải là dạng tiếp kiến thông thường thôi, mà đích thân hắn tự đưa thiếp mời mời đến đây.
Mời tới ca ngợi tự nhiên là không cần phải nói, đối với những người này, dù trong tay còn hơi túng thiếu, nhưng Thiệu Bình Ba vẫn không tiếc trọng thưởng, dốc hết khả năng, giúp cho những quan viên này giải quyết được nỗi lo vấn đề sinh hoạt về sau.
Về phần một nhóm học sinh trẻ tuổi kia, thì là những người đến từ “Lăng Ba học phủ”, đến từ học phủ do chính tay Thiệu Bình Ba sáng tạo nên. Hàng năm, Thiệu Bình Ba đều sẽ giành tinh lực, đi ra ngoài lựa chọn một số thiếu niên thích hợp đưa về dạy dỗ, mà những lão sư giảng dạy trong học phủ kia, cũng đều là những người hắn đích thân tỉ mỉ lựa chọn, chào mời từ các địa phương đưa về.
Năm đó, Đại Thiền sơn cảm thấy hắn tiêu xài tiền bậy bạ, Thiệu Đăng Vân cũng không hiểu cách làm này của hắn, thế cục hay thay đổi, đi làm cái này thì có được ích lợi gì? Lại nói, học sinh học tập đều có quan viên tương quan dạy bảo, ngươi lập ra một cái học phủ độc lập ở bên ngoài là sao? Còn đào một vài tướng lĩnh dưới trướng của hắn tới làm lão sư nữa.

Thiệu Bình Ba giải thích cho phụ thân hắn rằng, chúng sinh bị vây khốn ở loạn thế quá lâu, đã mất hết chính kiến, vì thế, dưới loạn thế này cần phải tạo ra một nhóm người mới, một nhóm người có tư tưởng mới, có năng lực mới, để trở thành tương lai của Bắc Châu, tương lai của Thiệu gia, thậm chí là tương lai của cả thiên hạ nữa, cũng có thể gửi gắm hi vọng ở trên những người này, mà những người này đều là học sinh của ta!
Bảy tám năm trôi qua, trải qua những năm này bồi dưỡng, lứa học sinh đầu tiên tiến vào học phủ học rốt cuộc cũng đã xuất phủ, một bộ phận am hiểu quân sự, đã được hắn đưa tới quân đội, số còn lại là những người trẻ tuổi tinh thần phấn chấn ở trước mắt này.
Sau khi cùng một đám quan viên trò chuyện một lúc sau, Thiệu Bình Ba đưa tay chỉ về phía những quan viên này, rồi quay sang trịnh trọng nhắc nhở đám học sinh đang ngồi ở bên cạnh: “Ra thực tế thì sẽ không giống như những gì các ngươi được học trong sách vở, cũng không giống những gì trong miệng lão sư học phủ giảng, thực hành thực tế mới chân chính là bài học cho các người, cũng là lão sư tốt nhất cho các ngươi. Sau khi các ngươi đến địa phương làm việc, các ngươi sẽ phát hiện, khi thao tác thực tế thì sẽ không giống như trong tưởng tượng, sẽ có sự khác biệt rất lớn giữa tưởng tượng với trực tiếp đối mặt giải quyết vấn đề.”
“Trong quá trình này, sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn, sẽ có những khó khăn mà các ngươi chưa từng nghĩ tới bao giờ, dù ở trong học phủ cũng không có cách nào thấy được, nhưng ta hi vọng các ngươi có thể kiên trì. Học được cách quan sát căn nguyên của những khó khăn đó, học được cách giải quyết khó khăn, học được cách khắc phục khó khăn, đối mặt với khó khăn thì vĩnh viễn luôn có lòng tin và dũng khí sẽ giải quyết được nó, vượt qua ngăn trở, mới không phụ với hai chữ ‘Lăng Ba’* này!”
“Vâng!” Một đám người trẻ tuổi tràn đầy lòng tin cất cao giọng dạ ran.
“Nói ‘vâng’ ngoài miệng là vô dụng, cái ta muốn thấy chính là sẽ có bao nhiêu người mang được thành tích tới gặp ta!” Thiệu Bình Ba vừa cười nói vừa có ý nhắc nhở, chợt lại đưa tay ra mời đám quan viên: “Chư vị, mời đi theo ta dùng cơm!”
Một đám quan viên lập tức khách khí đi theo.
Hàng năm, vào ngày này, Thiệu Bình Ba đều sẽ đích thân mở yến tiệc chiêu đãi những người này, trên yến tiệc cũng sẽ để cho những người này phát biểu ý kiến riêng, hắn muốn nhân cơ hội để hiểu rõ một số vấn đề của Bắc Châu.
Ngoài ra lần này hắn còn muốn đưa đám học sinh này cho những quan viên kiệt xuất này mang đi, để bọn hắn được ra ngoài rèn luyện.
Một đám người trẻ tuổi thì chắp tay đưa tiễn.
Ra khỏi đình đài lầu các, lúc đi qua cửa viện, Thiệu Bình Ba dừng bước, quan viên đi theo cũng ngừng bước.

Ở cửa viện, có hai tên hạ nhân đang xách theo hộp cơm đi ra.
Giờ này mà đã ăn xong rồi? Thiệu Bình Ba ngẩng đầu nhìn sắc trời, đi tới, cản hai tên hạ nhân lại, hỏi: “Đại nhân dùng xong cơm trưa rồi sao?”
Một tên hạ nhân nói: “Bẩm, đại nhân say mê xem địa đồ, ngay cả bữa sáng cũng không đụng, cái này là bữa sáng đưa qua giờ lại mang về.”
Địa đồ ư? Thiệu Bình Ba nhíu nhíu mày, gần nhất hắn biết Thiệu Đăng Vân đang một mực thu thập tin tức về tình hình chiến đấu ở Nam Châu, phụ thân chú ý đến cái này hắn có thể hiểu được, chỉ là ngay cả cơm cũng không ăn thì không khỏi hơi quá đi.
Hắn quay đầu lại phất tay ra hiệu cho Thiệu Tam Tỉnh một chút.
“Chư vị đại nhân mời đi theo ta.” Thiệu Tam Tỉnh thay hắn đưa tay ra mời, dẫn đám quan viên tới chỗ mở tiệc chiêu đãi.
“Hai người các ngươi đi theo ta.” Còn Thiệu Bình Ba thì dẫn hai tên hạ nhân xách hộp cơm đi theo tới nội viện.
Đến cửa ra vào gian phòng chính, Thiệu Bình Ba nhìn vào trong phòng, quả nhiên bắt gặp Thiệu Đăng Vân đang đứng đó nhìn địa đồ suy nghĩ, thỉnh thoảng cắm cái lá cờ lên trên địa đồ, tựa hồ như đang thôi diễn* lại tình hình giao chiến. (* tưởng tượng lại)
Thiệu Bình Ba cầm lấy hộp cơm trong tay hạ nhân, rồi bảo hạ nhân lui xuống trước, một mình hắn mang đi vào, để hộp cơm trên bàn, mở ra, sau khi dọn đồ ăn ra xong, đợi cho đến khi ánh mắt Thiệu Đăng Vân dịch chuyển khỏi địa đồ, chú ý tới hắn, mới tiến lên trước nói: “Phụ thân, không cần phải vội vã như vậy, trước hết nhét đầy cái bao tử đã, có nhiều thời gian từ từ tìm hiểu mà.”
Hắn có thể hiểu được tâm tình của một người tướng lĩnh chỉ huy, chỉ trong mấy ngày thời gian 80 vạn nhân mã liền đã bị giải quyết, lúc hắn nghe tới cũng rất là kinh hãi, huống chi là người làm tướng lĩnh như phụ thân hắn này, khẳng định là rất muốn biết rõ chân tướng trận đánh này.

Lại thêm, đây cũng là trận đánh đầu tiên sau khi Mông Sơn Minh rời núi, thân là bộ hạ cũ của Mông Sơn Minh, tránh không được sẽ chú ý tới.
Thiệu Đăng Vân lại quay sang nhìn địa đồ, than thở nói: “Mông soái đúng là Mông soái, bảo đao không bao giờ cùn, một trận đánh này thật sự đẹp mắt, khiến cho người ta mở rộng tầm mắt!” 
Thiệu Bình Ba lại chú ý ở một điểm khác, “Điểm mấu chốt của trận chiến này, là với quy mô lớn như thế, hơn 100 vạn nhân mã hỗn chiến, thế mà Nam Châu không bị tổn thương nguyên khí, dân sinh Nam Châu cũng không bị hao tổn gì, như thế chẳng khác gì là trợ giúp Thương Triều Tông nuốt vào toàn bộ Nam Châu một cách nguyên vẹn cả, chí ít giúp cho Thương Triều Tông tiết kiệm được mấy năm thời gian khôi phục, Mông Sơn Minh này quả thực là không phụ uy danh của một đại danh tướng!”
Đối với điểm này, trong lòng của hắn cũng có chút không thoải mái, cái này tương đương với Ngưu Hữu Đạo bên kia đang còn nhanh chóng thu hẹp khoảng cách với phía Bắc Châu bên này, để hắn làm sao có thể cao hứng cho được.
Thiệu Đăng Vân lắc đầu: “Nam Châu sợ là không còn chuyện gì cho Thương Triều Tông nữa, lúc này Thương Triều Tông với Mông soái có phiền toái lớn rồi.”
Thiệu Bình Ba sửng sốt, “Là sao ạ?”
Tuy hắn có chú ý tới Nam Châu, nhưng không để ý kỹ lắm, hiện tại tinh lực của hắn chủ yếu tập trung ở tại Bắc Châu bên này.
Thiệu Đăng Vân thuận tay cầm cây gậy trúc bên cạnh lên, chỉ vào địa đồ, giảng giải cách điều động nhân mã hiện nay của Thương Triều Tông, đằng sau đó tổng kết: “Nhân mã của Thương Triều Tông điều động rất không bình thường, đây rõ ràng là đang tiến hành chia cắt để khống chế, bản thân Thương Triều Tông không có khả năng làm chuyện như vậy, hẳn là Thiên Ngọc môn muốn ‘qua sông đoạn cầu’, Thiên Ngọc môn không dung được Thương Triều Tông, há lại có thể dung được Mông soái?”
Thiệu Bình Ba nghe hiểu, nhìn chằm chằm địa đồ một lúc sau, rất nhanh đoán được ý đồ của Thiên Ngọc môn, sau khi mừng rỡ một hồi lại nhíu mày trầm tư, chần chờ một chút rồi chậm rãi lắc đầu nói: “Chỉ sợ Thiên Ngọc môn chưa chắc sẽ được toại nguyện.”
Thiệu Đăng Vân ‘hử’ một tiếng, hắn biết năng lực của đứa con này, nếu nó nói chưa chắc, vậy khẳng định là có nguyên nhân, quay sang, “Ngươi có ý kiến gì sao?”
Thiệu Bình Ba: “Những người khác thì con không biết, riêng Ngưu Hữu Đạo con lại hiểu rõ, trừ phi trước đó Thiên Ngọc môn khống chế được Ngưu Hữu Đạo rồi. Bất quá con đoán chừng hơi quá sức, bọn hắn có thể đã không bắt được Ngưu Hữu Đạo, nếu có thể bắt, sợ là đã sớm hạ thủ, không phải chờ đến hiện tại. Thiên Ngọc môn nhìn như thế lớn, kỳ thật một mực đang bị Ngưu Hữu Đạo lợi dụng, bị lợi dụng che chở an toàn cho hắn. Đám ngươi Thiên Ngọc môn kia đi chém chém giết giết có lẽ vẫn còn được, nhưng luận sử dụng đầu não với thủ đoạn, căn bản không phải là đối thủ của Ngưu Hữu Đạo, con không tin Ngưu Hữu Đạo lại có thể dễ dàng thua ở trong tay loại đối thủ mà luôn bị hắn đề phòng cảnh giác như vậy được.”
Thiệu Đăng Vân: “Cục diện lớn như vậy, làm sao chỉ một tên Ngưu Hữu Đạo lại có thể xoay chuyển được?”

Thiệu Bình Ba lắc đầu nói: “Phụ thân, ngài quá coi thường hắn, mặc dù con không biết Ngưu Hữu Đạo sẽ làm gì để xoay chuyển, nhưng Thiên Ngọc môn làm như vậy, đã xúc phạm nghiêm trọng đến lợi ích của hắn. Trước mắt Thương Triều Tông chính là hạch tâm lợi ích của hắn, một khi thế lực Thương Triều Tông tan rã, như vậy toàn bộ thành quả những năm nay hắn phát triển sẽ hóa thành hư ảo, hắn căn bản không có khả năng ngồi yên không để ý đến, nhất định sẽ ra tay can thiệp.”
“Phụ thân, ngài chờ xem đi, đầu tiên là con không tin việc Ngưu Hữu Đạo sẽ thua ở trong tay Thiên Ngọc môn, mà chỉ cần hắn không bị Thiên Ngọc môn nắm trong tay, đã nói lên rằng hắn đã sớm có phòng bị. . .” Đang nói đến đây cái hắn đột nhiên ngừng lại một chút, nhìn chằm chằm địa đồ, ánh mắt lấp lóe, tựa hồ như đang tự lẩm bẩm, “Đã có phòng bị, tại sao lại ngồi nhìn để cho chuyện này xảy ra như vậy, trước đó vì sao không can thiệp, nhất định phải đợi cho đến lúc kết thúc? Hắn không phải là người ngồi chờ chết. . .”
Khóe miệng của hắn bỗng nhiên co quắp lại, nghiến răng nói: “Kẻ này rất có thể đang còn cố ý dung túng, rất có thể đang lợi dụng lực lượng của Thiên Ngọc môn để giúp Thương Triều Tông cướp đoạt Nam Châu! Thắng bại chưa định, đám Thiên Ngọc môn ngu xuẩn này chắc hẳn đang còn rất cao hứng đi? Khụ khụ. . . Khụ khụ. . .  . . .”
Yến quốc, hoàng cung, trong một tòa cung điện ở hậu cung, có lụa mỏng rủ xuống, lụa trắng, ý nghĩa như là để tang.
Chu Thanh, Chu quý phi đang ngồi trước cửa sổ, mỹ mạo vẫn động lòng người, chỉ là hai mắt đã sớm khóc sưng đỏ.
Trước đó, được biết tin phụ thân chiến bại, nàng liền biết Chu gia sẽ gặp phải phiền toái rồi, tội danh lớn như vậy một khi bị định xuống, nàng làm sao còn có thể bình an ở lại trong cung làm quý phi được nữa? Chỉ sợ dù không có bị liên luỵ nhận lấy cái chết cũng phải bị nhốt vào lãnh cung.
Không nghĩ tới phụ thân lại tự vẫn, “chiến bại tự vẫn” bảo toàn được trung danh, bảo toàn được từ trên xuống dưới Chu gia, cũng bảo vệ được nàng, vị quý phi nương nương này. Nàng không cách nào tưởng tượng nổi lúc phụ thân tự vẫn là cần dũng khí bao lớn, sâu kiến còn muốn sống tạm bợ a!
Đình viện nơi nàng sinh sống trong nháy mắt lạnh tanh, những người thường ngày gọi là tỷ muội, những người biết phụ thân nàng là đại thần tâm phúc của hoàng đế, những người biết nàng có nhà mẹ đẻ cường thế mà thường xuyên lui tới, giờ đây từng người từng người lại trốn tránh nơi này, những ưu đãi lúc trước, như giấc mộng huyễn chợt bừng tỉnh, chớp mắt hết thảy đều biến mất . . .  . . .
Trong Tông Miếu*, có trăm ngàn ngọn đèn, được thắp sáng trưng, bài vị tiên tổ Thương thị được sắp xếp san sát nhau, linh vị của Thương Tụng, hoàng đế khai quốc Võ triều, thình lình nằm ở vị cao nhất ở trong Tông Miếu của hoàng thất Yến quốc này, cũng là linh vị có kích thước lớn nhất, bắt mắt nhất ở trong đây. (*nơi hoàng thất thờ tự tổ tiên)
Dưới linh vị, Thương Kiến Hùng mặc một bộ đồ trắng tinh, quỳ gối dưới ánh đèn sáng tỏ, nhìn lên từng bài vị tiên tổ bài vị, một mặt đầy xấu hổ, trong mắt ẩn có lệ quang, tự lẩm bẩm, cầu nguyện tạ tội, hắn lại ném bay một khối quốc thổ nữa rồi!
Ngoài điện, tổng quản đại nội Điền Ngữ, cùng trung xa phủ lệnh Ca Miễu Thủy đi vào.
Một tên thái giám canh cửa cấp tốc đi vào trong Tông Miếu, nhẹ nhàng bước đến bên người Thương Kiến Hùng đang quỳ đó, cũng quỳ xuống, vừa quỳ vừa bẩm báo: “Bệ hạ, tổng quản tới, nói Nam Châu quả nhiên có biến, đến đây xin mời bệ hạ ra ý chỉ!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.