Đạo Quân

Chương 379: Người thiện chiến không quan tâm công trạng hiển hách




Chương 379: Người thiện chiến không quan tâm công trạng hiển hách
Edit: Luna Huang
Trong lúc nói chuyện, tay hắn cầm lấy tay Thương Triều Tông, lại dùng sức nắm thật chặt, lời nói càng thêm thấm thía.
Thương Triều Tông thực cảm động, nhẹ gật đầu.
Ngưu Hữu Đạo lại nói: “Còn có một chuyện, vương gia cần phải nhớ kỹ, 3 vạn con chiến mã này là do Thiên Ngọc môn lấy được, người chân chính định ra kế hoạch chính là Thiên Ngọc môn, tiền dùng mua chiến mã cũng là Thiên Ngọc môn chi, ta chỉ là cái chân chạy.”
Thương Triều Tông kinh ngạc: “Cái này làm sao được? Thiên Ngọc môn mất một thời gian dài như vậy cũng không thu hoạch được gì, cái này rõ ràng là công lao của Đạo gia ngươi mà.”
Ngưu Hữu Đạo khoát tay: “Không, hết thảy đều là kế hoạch của Thiên Ngọc môn cả.”
Thương Triều Tông: “Tuyệt đối không có khả năng, nếu thật là kế hoạch của bọn hắn, làm sao lại không biết khi nào thì ngươi trở về, vì sao còn chạy tới bắt đám Viên Phương làm gì? Đạo gia, hẳn là Thiên Ngọc môn lại quá phận, ngay cả phần công lao này cũng muốn chiếm đoạt luôn?”
Ngưu Hữu Đạo: “Vương gia đã quên lời ta vừa nói rồi sao? Chúng ta thế không bằng người, khi cần nhịn thì nên nhịn. Huống chi, Thiên Ngọc môn càng cần phần mặt mũi này hơn ta, mà phần mặt mũi này với ta mà nói, đó chưa hẳn là chuyện gì tốt.”
Thương Triều Tông đã minh bạch, bất quá vẫn muốn khuyên nhủ: “Đạo gia, công lao tự mình tân tân khổ khổ liều mạng lấy được, giờ chắp tay đem nhường cho người, há không đáng tiếc? Lưu lại có thể khiến cho danh vọng của Đạo gia ngài càng phóng đại ra khắp tu hành giới a!”
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Đại âm hi thanh, đại tượng vô hình,* ta hận không có ai biết đến ta tồn tại mới tốt, nhưng mà đời không như mong muốn, rất nhiều chuyện đều là thân bất do kỷ, bất đắc dĩ bị dương danh thiên hạ, lại thêm nhiều danh vọng càng làm ta thêm vướng víu, lộ ra vẻ ta đây đang càn rỡ, tất sẽ có người đến đồ diệt. Thứ danh vọng này, Thiên Ngọc môn muốn liền cho hắn đi, chính ta cũng ước gì như thế. . . Vương gia, người thiện chiến không quan tâm công trạng hiển hách!” (*Cổ ngữ khiêm tốn : Đại trí giả ngu, đại dũng giả yếu,*tiếng lớn làm nhỏ đi, bóng lớn thì làm cho vô hình)
Thương Triều Tông sửng sốt, rốt cục đã nghe hiểu, lòng dạ dồn nén một trận, cuối cùng khẽ thở ra một hơi, nhẹ gật đầu, ngắm nhìn bốn phía một chút, lại hỏi: “Viên gia đâu rồi? Vì sao không thấy hắn trở về cùng?”
“Thế đạo không giống như lúc trước, hắn có con đường của riêng mình, muốn chạy muốn đi tùy hắn đi. . .  . . .”
Mặc dù đêm đã khuya, nhưng số chiến mã về tới quá lớn, trước đó cũng không có một chút chuẩn bị nào, Thương Triều Tông còn có rất nhiều chuyện cần phải đi xử lý, không nên ở đây quá lâu, cả nhóm không thể không rời đi.
Ngưu Hữu Đạo thì dẫn đám người về lại sơn trang đã xa cách quá lâu.
Sơn trang nhỏ được xây ở trên đỉnh núi này, tự nhiên là không lớn đến bao nhiêu, đi lên tới đỉnh núi, Quản Phương Nghi mượn nhờ ánh trăng ngắm nhìn bốn phía xem xét, tâm lạnh đi một nửa.
Sơn trang nhỏ này còn không bằng một nửa Phù Phương viên của nàng tại Tề kinh tấc đất tấc vàng kia, hoàn cảnh tạo nên càng không cách nào so được với Phù Phương viên của nàng.
Lại trông về phía quận thành Thanh Sơn quận ở xa xa, đèn đuốc leo lét, cứ co cụm từng khối từng khối như vậy, còn không bằng một góc của Tề kinh.

Nơi sơn dã này không cao, cũng không lộ ra kỳ tú, cũng không hiện ra tráng lệ, quả thực chính là một vùng núi hoang sơn heo hút bé chút éc.
Thua thiệt quỷ Lệnh Hồ Thu kia còn khen như hoa nở, nào có tốt như vậy chứ.
“Một đám lừa đảo!” Quản Phương Nghi cắn răng mắng mỏ, “Cái chốn thâm sơn cùng cốc rách nát, có cái gì tốt vậy hả?”
Ngưu Hữu Đạo biết nữ nhân này xa hoa cả đời riết đã quen, sợ là nhất thời có chút không quen, bèn quay đầu cười gọi: “Viên Phương!”
“Đạo gia!” Viên Phương lập tức bu lại.
Ngưu Hữu Đạo: “Mấy tháng này một mực lung lay ở trên thuyền, chưa được ăn thứ gì tốt cả, có khách quý tới chơi, ngươi đi làm vài bàn rượu ngon, thức ăn ngon, sử hết tay nghề của các ngươi ra đi.”
“Bao ngon!” Viên Phương vỗ vỗ bộ ngực cam đoan, xong chạy đi.
Lân cận sơn trang, trên một ngọn núi nhỏ, âm thanh đinh đinh đương đương truyền đến, còn có ánh sáng Nguyệt Điệp chớp tắt, Ngưu Hữu Đạo ra khỏi sơn trang trên núi, đi tới.
Dưới gốc cây tùng già trên ngọn núi nhỏ, có một nấm mồ mới đắp, trên bia mộ khắc những thứ thuộc về Hắc Mẫu Đơn, người được mai táng trong mộ tự nhiên cũng chính là Hắc Mẫu Đơn.
Mấy người Đoàn Hổ bê mấy tảng đá đã mài gọt đến, đắp lên nấm mồ, từng người mắt đỏ hồng.
Mắt Thương Thục Thanh cũng đỏ lên, ngồi xổm ở đó tô lại màu cho chữ khắc trên bia mộ.
Ngưu Hữu Đạo dừng bước ở cách xa xa, thần sắc bình tĩnh, ánh mắt thâm thúy, lặng yên chăm chú nhìn hồi lâu, sau đó yên lặng quay người trở về, cũng không đến quấy rầy mấy người bọn hắn.
. . .  . . .
Thủ phủ quận, ba người Thương, Lam, Mông đang ngồi ở bên cạnh cây đèn.
Sau khi nghe Thương Triều Tông giảng thuật lại xong, Mông Sơn Minh than nhẹ: “Giỏi cho một câu ‘người thiện chiến không quan tâm công trạng hiển hách!’ Có thể nói ra lời như vậy, xem ra là đã cho Bành Hựu Tại được một cái giá thỏa mãn, hẳn là song phương tạm thời sẽ không đi gây nhau nữa.”
Lam Nhược Đình vuốt râu, cũng khẽ than thở một tiếng, “Nhân kiệt là đây a!”
. . .  . . .

Trong sơn trang, Ngưu Hữu Đạo để đám người Phù Phương viên tự đi chọn chỗ ở.
Quản Phương Nghi ngược lại bớt việc, trực tiếp chui vào tiểu viện của Ngưu Hữu Đạo ở, chiếm lấy một gian phòng.
Chờ đến khi mọi người đều đã chọn chỗ ở xong xuôi, ở trong một gian đình đài lầu các, Viên Phương cũng đã soạn sửa xong vài bàn thịt rượu.
Đám ngươi Quỷ Mẫu cũng không đến tham gia náo nhiệt, bởi vì nguyên nhân tự thân là Quỷ tu, nên rượu ngon món ngon của nhân gian đã sớm tách biệt với bọn hắn.
Một đám người Phù Phương viên, đi lòng vòng vây quanh vài bàn thịt rượu, ngó tới ngó lui.
Mọi người đều ở tại Tề kinh, đối với chuyện ăn uống coi như cũng kiến thức rộng rãi, thế nhưng, nhìn qua mấy món ăn bày đầy trên bàn này, đa số đều sửng sốt, đều chưa từng thấy qua, có quá nhiều kiểu dạng.
Nhất là cái hương thơm mê người kia, đơn giản là làm người ta muốn nuốt nước bọt.
Quản Phương Nghi chớp chớp đôi mắt sáng, nhìn chăm chú một trận, xong ngẩng đầu lên hỏi Ngưu Hữu Đạo: “Đây chính là mấy thứ thiên hạ đệ nhất mà Lệnh Hồ Thu nói đó sao?”
“Có nhất hay không, thử nếm qua mới biết!” Ngưu Hữu Đạo đưa tay ra mời mọi người cùng ngồi xuống, “Mọi người thoải mái nếm thử đi.”
Có người liền cầm đũa lên tính gắp, Quản Phương Nghi chợt trừng hai mắt lên một cái, mắng “Vội vàng muốn đi đầu thai à! Kiểm nghiệm thử trước đã!”
Nhất thời người của Phù Phương viên đều đồng loạt nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo có chút bất đắc dĩ nói: “Ta nói này Hồng Nương, sao ngươi chẳng có tí sức lực nào cả, ta hại ngươi thì có chỗ tốt gì chứ?”
“Quá nhiều chỗ tốt ý chứ, nào là muốn qua sông đoạn cầu nè, hoặc là nhớ thương tài vật ở trên người lão nương nè. Ngươi, cái tên này thủ đoạn một bộ trùm một bộ, ta xem như đã kiến thức, âm hiểm xảo trá, lão nương cần phải đề phòng một chút.” Quản Phương Nghi không có giấu diếm chút nào, trực tiếp nói thẳng, chợt quát với đám người: “Phát ngốc cái gì thế?”
Thế là lần lượt có mấy người lấy thuốc bột ra, bước tới đổ vào trong thức ăn kiểm nghiệm.
Sau khi kiểm nghiệm xong tất cả thịt rượu trên bàn, Hứa lão lục nói: “Đại tỷ, không có vấn đề gì.”
Lúc này Quản Phương Nghi mới “Ừm” một tiếng, biểu thị là đã có thể ăn.

Hứa lão lục hạ đũa trước, kẹp viên thịt chiên bỏ vào trong miệng, nhai nhai hai cái, nháy mắt, hai mắt tỏa sáng, lại nhanh chóng cắm đũa vào món khác gắp.
Những người khác thấy thế, cũng nhao nhao động đũa.
Không nếm thử còn tốt, vừa nếm thử phát, từng tên vung tay cuồng gắp.
Liền ngay cả Trần bá một mực trầm mặc ít nói, sau khi nếm thử xong, mặt mũi đều tràn đầy kinh ngạc, đôi đũa bắt đầu hoạt động liên tục.
“Dù sao cũng là từ kinh thành tới, làm như chưa từng ăn được qua đồ ngon hay sao? Một đám mất mặt, không biết xấu hổ!” Quản Phương Nghi ngoài miệng thì mắng, bất quá vẫn là nhịn không được hiếu kỳ, cầm đũa lên gắp nếm thử, sau khi nếm thử một miếng nhỏ về sau, lập tức vung đôi đũa đập, gạt đũa của Hứa lão lục ra, mắng “Quỷ chết đói đầu thai à! Đoạt cái gì mà đoạt?”
Hiện trường rộn ràng một mảnh, đều không có ai ngồi, đều đứng đó liên tục gắp ăn.
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, quay người cầm lấy bầu rượu, đi đến dựa vào lan can, ngẩng đầu nhìn trăng, sau đó rót ra một chén rượu, vung tay vẩy trút xuống một chỗ.
Liên tục vẩy ba chén xong, Ngưu Hữu Đạo tự mình nâng chén lên chậm rãi uống, một mình đối diện mặt với trăng sáng trên hư không.
Đợi cho đến khi cả đám đã ăn uống no say, trên bàn, nhìn mớ chén dĩa kia, thật sự là ngay cả cặn cũng không còn, một nhóm người mới hài lòng vỗ bụng, vẻ mặt rõ ràng là cảm giác thỏa mãn sau khi được ăn ngon .
Trong mâm không còn gì, ra tay đã chậm lại còn bận tâm dáng vẻ, Quản Phương Nghi hung hăng quét mắt lườm đám người một chút, đành không thể không buông đũa xuống, giũ ra một cái khăn tay, nhẹ nhàng lau lau môi.
Nàng hiện tại xem như minh bạch, vì cái gì Lệnh Hồ Thu nói đồ ăn nơi này làm ra nói là thiên hạ đệ nhị, thì không ai dám tự xưng là thiên hạ đệ nhất.
“Không hổ là từ kinh thành tới, ngay cả ăn thôi cũng ‘sạch sẽ’ hơn cả chúng ta!” Tiếp cận gần bàn một chút, Ngưu Hữu Đạo ghé vào tai Quản Phương Nghi thì thầm mấy câu.
Quản Phương Nghi thẹn quá hoá giận, lập tức phun trở về, “Rõ ràng là do các ngươi bày quá ít bàn!”
Ngưu Hữu Đạo lười nhác nhao nhao với nàng, nữ nhân này dù có vô lý cũng có thể cào ra ba phần lý đến, bèn cười rồi quay người rời đi.
Đợi cho hắn đi khỏi rồi, Quản Phương Nghi lập tức chỉ vào mặt đám người chửi mắng, ” Mặt mũi của lão nương đều bị các ngươi ném sạch cả rồi!”
Đám người bị chửi quay mặt nhìn nhau, ngó lại mớ chén dĩa trên bàn cái, thật có đủ lúng túng.
Người chửi mắng thì đã đuổi theo Ngưu Hữu Đạo, cùng trò chuyện với Ngưu Hữu Đạo một hồi lâu mới đi ra ngoài. . .  . . .
Gian phòng vẫn là cái gian phòng kia, nhưng lại thiếu mất một người.
Một thùng nước nóng, Ngưu Hữu Đạo nằm ngâm trong thùng, nhắm mắt lại, nữ nhân thường xuyên để cơ thể trần truồng chui vào tắm cùng hắn kia, đã vĩnh viễn không xuất hiện nữa.
Tắm rửa xong xuôi, để tóc tai bù xù ngồi xuống thư án, bên cạnh ngọn đèn, nhỏ nước mài mực, Nguyệt Điệp đậu trên xà nhà, chiếu sáng rạng rỡ.

Trải trang giấy rộng ra, chấp bút viết, mở đầu rõ ràng là hai chữ “Thái Ất”.
Từng chữ từng chữ được viết cẩn thận nghiêm túc, mãi cho đến khi sắc trời đã sáng rõ, hắn mới viết xong, đặt bút xuống.
Lúc đẩy cửa ra, phát hiện Thương Thục Thanh đang đứng ở bên ngoài, đưa lưng về phía này, chờ đợi.
“Quận chúa đến rồi!” Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, quay người trở vào phòng, tới ngồi xuống trước bàn trang điểm.
Thương Thục Thanh đi vào theo, cầm lược lên tới đứng ở phía sau lưng hắn, chải vuốt mái tóc dài cho hắn.
Ra ngoài lâu như vậy, tình thế bức bách, Ngưu Hữu Đạo đã có thể thuần thục tự buộc tóc cho mình rồi, bất quá quy củ cũ giữa hắn với Thương Thục Thanh, vẫn không có đi cự tuyệt.
Kỳ thật, cách biệt nhau lâu như vậy, Thương Thục Thanh cũng có chút tâm thần bất định, không biết Ngưu Hữu Đạo có còn tiếp tục để cho nàng chải đầu nữa không, kết quả cuối cùng vẫn còn tốt.
“Đạo gia, đèn phòng ngài một đêm qua không có tắt, cả đêm không có nghỉ ngơi sao?” Thương Thục Thanh nhẹ nhàng lên tiếng hỏi.
“Ừm, có chút chuyện.” Ngưu Hữu Đạo nhìn chằm chằm người ở trong gương, “Nhìn khí sắc của ngươi, cũng không có nghỉ ngơi tốt đi.”
Hai đêm đều không có nghỉ ngơi, khí sắc có thể tốt mới là lạ, Thương Thục Thanh vẫn nói: “Còn tốt!”
Ngưu Hữu Đạo: “Quận chúa gầy đi không ít a, nhìn người đều có thể bị gió thổi bay. Ta không ở đây, có phải Viên Phương lại lười biếng, không có nấu nướng, chiếu cố tốt cho quận chúa phải không?”
Thương Thục Thanh cười nói: “Không phải. Do thế cục của hai quận, chiến mã lại chậm chạp không về, đâm ra lo lắng theo, dẫn tới khẩu vị chịu chút ảnh hưởng mà thôi, may mắn Đạo gia đã kịp thời trở về.”
Ngưu Hữu Đạo cũng cười, nói đùa chút thôi, làm dịu chút xấu hổ khi xa cách từ lâu trùng phùng mà thôi, Viên Phương theo hắn lâu như vậy, hắn ít nhiều gì vẫn biết được một chút, tên yêu quái Viên Phương kia còn không đến mức như vậy.
Song phương yên lặng một lúc sau, Thương Thục Thanh mở miệng hỏi thử, “Nữ nhân kia chính là Hồng Nương Tề kinh đại danh đỉnh đỉnh đó sao? Bên ngoài có truyền ngôn nói Đạo gia muốn cưới nàng ta?”
“Nữ nhân này ta không có phúc tiêu thụ, vì để ứng phó thế cục ngay lúc đó nên thả ra lời đồn mà thôi, không thể coi là thật được.” Ngưu Hữu Đạo nhắm mắt lại, giải thích một câu.
Khóe miệng Thương Thục Thanh nhẹ nhàng vểnh lên một chút, động tác bàn tay cũng linh động hơn không ít, vẻ mệt mỏi trong ánh mắt cũng nhạt dần, lại có thần thái.
Bối tóc xong xuôi, Ngưu Hữu Đạo đứng dậy, cầm xấp giấy tối hôm qua viết để ở trên thư án lên, trực tiếp đi thẳng ra ngoài sơn trang, tới trước ngôi mộ mới ở dưới gốc tùng già trên ngọn núi nhỏ.
Một tay chống kiếm xuống đất, một tay giơ xấp giấy trong tay lên, ‘phực’ một tiếng, trang giấy không lửa tự cháy, rất nhanh hóa thành từng mảnh tro tàn, theo cơn gió bay đi.
Thời điểm hắn ở tại Tề kinh, có nói qua với Hắc Mẫu Đơn rằng, sau khi trở về sẽ cho nàng một kiện lễ vật, lễ vật đó chính là bộ công pháp tu hành « Thái Ất » này, đáng tiếc, cái hứa hẹn này đã không có cách nào thực hiện được nữa. . . . . .
p/s : Mấy ngày qua bận chuyển nhà, với có tang, nên bận chút chút. Sẽ cố ra chương đều lại. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.