Đạo Quân

Chương 378: Người có thể cười đến cuối cùng, mới là anh hùng thật sự




Chương 378: Người có thể cười đến cuối cùng, mới là anh hùng thật sự
Edit: Luna Huang
“Cảm tạ ngươi á?” Hai con mắt của Quỷ Mẫu kém chút toát ra lửa, hiện tại nàng lo lắng nhất cũng không phải là Tề hoàng sẽ gây bất lợi cho nàng, mà chính là Chương Hành Thụy. “Xảy ra chuyện này, về sau Chương Hành Thụy có thể đi đâu được nữa? Chẳng lẽ muốn cả nhà nó đi theo ta sống cả đời ở trong Hãm Âm sơn không thấy ánh mặt trời kia hay sao? Thế lực Hiểu Nguyệt các sâu không lường được, trốn đến chỗ nào cũng có thể bị tìm tới, Chương Hành Thụy có thể tránh thoát được Hiểu Nguyệt các truy sát sao? Cả một đời sống trong mạo hiểm qua ngày sao? Nếu không phải ngươi nhúng tay vào chuyện này, làm sao Chương Hành Thụy gặp phải phiền phức này, ngươi còn muốn ta cảm tạ ngươi?”
Ngưu Hữu Đạo: “Đại tỷ an tâm chớ vội, việc đã đến nước này, thân phận của Chương Hành Thụy đã bị bại lộ, tự nhiên là không thể trở về bên người Hạo Vân Thắng rồi, bằng không, chắc chắn sẽ bị Hạo Vân Thắng cưỡng ép bắt làm con tin, đến áp chế đại tỷ. Đáng tiếc bên người đại tỷ còn có một nhóm người đông đảo đi theo, khó mà tìm ra nơi nào thích hợp tu luyện hơn Hãm Âm sơn, nếu không thì có thể cùng với Chương Hành Thụy đến chỗ ta ở luôn rồi.”
Quỷ Mẫu cả giận nói: “Một chút xíu địa bàn này của ngươi có thể ngăn cản được Hiểu Nguyệt các sao? Một khi Hiểu Nguyệt các tập trung cao thủ lại tập kích, Thiên Ngọc môn cũng không ngăn được, tự thân ngươi còn khó đảm bảo, nói cái gì đi bảo hộ người khác!”
Ngưu Hữu Đạo khoát tay: “Cho nên ta sẽ không để cho các ngươi tới nơi này, nếu ta đã kết bái thành tỷ đệ khác họ với đại tỷ, thì chuyện của đại tỷ cũng chính là chuyện của ta, việc này ta há có thể ngồi yên không lý đến? Nếu ta thật sự ngồi yên không để ý đến mà nói, thì có thể chỉ cần đưa tiền xong thả người cho xong, việc không liên quan đến chính mình, cần gì tự tìm phiền phức thế này? Đại tỷ yên tâm, ta có biện pháp bảo đảm một nhà Chương Hành Thụy bình an!”
Quỷ Mẫu: “Biện pháp gì?”
Ngưu Hữu Đạo: “Tại Tề quốc, nếu có một người ra mặt, có thể bảo vệ được Hãm Âm sơn, cũng có thể bảo vệ được một nhà Chương Hành Thụy, còn có thể khiến Hiểu Nguyệt các không dám hành động thiếu suy nghĩ, càng là có thể khiến cho Tây Viện đại vương không dám vọng động!”
Quỷ Mẫu ngơ ngác một chút, ánh mắt đảo lòng vòng, hồ nghi nói: “Hạo Vân Đồ? Ngươi có thế khiến cho Hạo Vân Đồ ra mặt ư?”
Ngưu Hữu Đạo: “Đại tỷ cứ đem tâm đặt ở trong bụng, nếu đại tỷ tin tưởng ta, việc này cứ giao cho ta tới xử lý, ta nhất định cho đại tỷ một cái bàn giao hài lòng . . .  . . .”
Người ở bên ngoài cũng không biết hai người ở bên trong đã nói những gì, tóm lại đợi đến khi hai người đi ra khỏi dịch trạm, thì sắc trời đã lặn.
Đã bắt đầu di chuyển từng nhóm lớn chiến mã đi, đệ tử vài phái đi theo hộ tống bảo vệ.
Quỷ Mẫu gọi Lục Ly Quân đến, an bài Quỷ tu ở lại đây, nàng tạm thời không tính rời đi, Ngưu Hữu Đạo không cho nàng cái bàn giao hài lòng, nàng sẽ không rời đi.

Nói miệng là vô dụng, nàng muốn nhìn thấy hiệu quả thực tế.
Ngưu Hữu Đạo đứng ở ngoài dịch trạm quan sát bốn phía, Công Tôn Bố đi tới nói: “Đạo gia, vương gia bên kia nhờ ta tới hỏi một tiếng, nói chuyện bên này của ngươi còn bao lâu nữa mới kết thúc, có muốn cùng đi trở về luôn hay không?.”
Ngưu Hữu Đạo: “Nói cho vương gia, có thể trở về.”
Đối diện dịch trạm có một nhà tiền trang, cửa ra vào có một đống người đang chen lấn, một lúc sau có không ít người thả Kim Sí ra, Hứa lão lục chắp tay với đám người xong, cũng thoát ly khỏi đám người quay trở về.
Ngưu Hữu Đạo hướng về phía cửa ra vào tiền trang hất cái cằm lên một cái, hỏi Hứa lão lục, “Tình huống thế nào rồi?”
Hứa lão lục: “Đều đã thanh toán sổ sách với những thuyền viên kia xong xuôi, nên bồi thường đều đã bồi thường, cầm nhiều tiền, đều rất cao hứng. Nhiều tiền như vậy, bọn hắn cũng không tiện mang theo trên người, đều gửi vào trong tài khoản của chủ thuyền, rồi lần lượt phát tin tức về thông báo cho chủ thuyền biết, chuyện này xem như đã giải quyết xong.”
Ngưu Hữu Đạo: “Đều đã hỏi rõ ràng hết lai lịch bối cảnh rồi sao?”
Hứa lão lục: “Đã hỏi rõ, đều nhớ kỹ.”
Ngưu Hữu Đạo híp mắt nhìn về đám thuyền viên tụ tập lôi kéo chuẩn bị đi ăn uống vô cùng náo nhiệt ở cửa ra vào tiền trang, tự nói thầm, “Trong đám người này, không biết có thế lực Hiểu Nguyệt các ẩn dấu hay không nữa.”
Quản Phương Nghi đi theo bên cạnh cũng nhìn ngó một hồi, sao có thể nhìn ra nổi, bèn quay đầu trêu chọc nói: “500 vạn kim tệ vừa tới tay, cứ như vậy không còn một cắc rồi?”
Ngưu Hữu Đạo không coi ra gì, “Không còn thì không còn, người còn tiền còn, người không còn tiền cũng không có, tiết kiệm tiền không bằng bảo tồn người!”
Quản Phương Nghi chậc chậc hai tiếng, “Ngươi ngược lại là quỷ nghèo hào phóng a!”
Tuy là nói như vậy, nhưng ánh mắt liếc tới, lại không che giấu được vẻ thưởng thức, chợt hỏi: “Trở về làm sao bàn giao đây?”

Ngưu Hữu Đạo ngạc nhiên hỏi lại: “Bàn giao cái gì?”
Quản Phương Nghi vỗ vỗ quạt tròn lên bộ ngực hắn, “Bành Hựu Tại đó! Ngươi vây quanh người ta, người ta muốn ngươi cho cái bàn giao, ngươi không cho người ta nổi cái bàn giao, chẳng phải là ta cũng phải không may theo ngươi luôn à?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi quá lo lắng, bí phương cất rượu ở trên tay ta, ta đã sớm nói cho hắn biết, ta có lưu lại chuẩn bị ở phía sau. Hắn nhớ thương lợi ích bán rượu, sẽ không dám đụng đến ta, sợ ta công khai bí phương cất rượu ra ngoài. Cái gọi là bàn giao ý, chỉ là muốn một cái lối thoát mà thôi, tùy tiện cho hắn cái bàn giao là được. Huống chi, chỗ ta nơi này lại vừa có một vị ‘đại tỷ kết bái’, trước khi làm rõ tình huống, hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, Bành Hựu Tại không đáng để lo.”
Thì ra là thế! Quản Phương Nghi âm thầm gật đầu, quay đầu lại nhìn Quỷ Mẫu đứng cách nơi này không xa, đang còn phân phó thủ hạ, bèn âm thầm cảm thấy buồn cười, quay đầu lại hỏi: “Còn Hiểu Nguyệt các thì phải làm sao bây giờ? Người ta ăn phải cái lỗ vốn cũng sẽ không thể không có phản ứng, đừng tưởng rằng trốn ra khỏi Tề quốc rồi, là người ta sẽ không dám động tới ngươi, hiện tại mục tiêu rõ ràng chính xác, ngươi đang ở ngay tại Thanh Sơn quận, Hiểu Nguyệt các lúc nào cũng có thể sẽ ra tay với ngươi!”
“Không đáng để lo, nếu ta dám trở về, tự nhiên có biện pháp ứng phó!” Ngưu Hữu Đạo nói xong liền đi, đi ra chỗ Thương Triều Tông đang đứng chờ đón.
Không bao lâu sau, một đoàn nhân mã ‘ù ù’ xuất phát, bên trong có một cỗ xe ngựa, Mông Sơn Minh ngồi ở bên trong xe.
Những người còn lại, bao quát Thương Triều Tông cùng với Ngưu Hữu Đạo, đều là ngồi ở trên lưng ngựa, Quỷ Mẫu cũng mang theo mấy tên Quỷ tu đi theo. . . . . .
Đêm về khuya, một nhóm đã tới con đường tiến vào trong sơn cốc bên ngoài quận thành Thanh Sơn quận, Thương Triều Tông khăng khăng muốn đích thân đưa thêm đoạn đường, thịnh tình không thể từ chối, Ngưu Hữu Đạo không lay chuyển được hắn, đành phải tùy hắn.
Lúc vào đến trong sơn cốc, phát hiện trong trường đình, có một đám người đứng đó đợi sẵn, chính là đám người Bành Hựu Tại, nhóm người Viên Phương cũng ở đó.
Đám người bên này vừa nhảy xuống ngựa đi đến, Viên Phương liền lắc mình lướt đến, có chút kích động, ôm quyền chào hỏi: “Đạo gia!”
Ngưu Hữu Đạo nhìn hắn trên dưới một chút, hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Viên Phương lắc đầu, “Không có việc gì, rất tốt. Hắc Mẫu Đơn, nàng. . . nàng ta. . .” Vẻ mặt đầy ảm đạm, hiển nhiên là đã biết Hắc Mẫu Đơn tử nạn.

Ngưu Hữu Đạo giơ bàn tay lên, ngăn hắn chuẩn bị nói thêm gì nữa, hắn cũng không muốn nhắc lại chuyện này, sự tình đã phát sinh, nhắc đi nhắc lại cũng không có ý nghĩa gì, chỉ làm buồn thêm. Tiếp tục hỏi: “Các ngươi không có đưa bí phương cất rượu cho bọn hắn đó chứ?”
Viên Phương vội vàng ngẩng đầu ưỡn ngực bảo đảm: “Không có, tuyệt đối không có! Bọn hắn chỉ giam chúng ta lại, còn chưa có hỏi chúng ta bí phương.”
“Ừ!” Ngưu Hữu Đạo vỗ vỗ bả vai hắn, bước tới chỗ Bành Hựu Tại ở bên kia.
Bạch Diêu đã lách mình đến bên người Bành Hựu Tại trước, không biết ghé đầu nói thầm cái gì với Bành Hựu Tại, bất quá nhìn thấy ánh mắt kinh nghi bất định của Bành Hựu Tại nhìn về phía Quỷ Mẫu kia, hắn đại khái có thể đoán ra được một chút.
Ngưu Hữu Đạo đi đến, chắp tay nói: “Bành chưởng môn, cớ sao đứng ở đây nghênh đón vậy?”
“Nghênh đón?” Bành Hựu Tại: “Cần gì biết rõ còn cố hỏi nữa?”
Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu, xoay người đưa tay, làm cái động tác xin mời.
Bành Hựu Tại một mình theo hắn rời đi.
Cách xa đám người chút, hai người dừng bước đứng dưới ánh trăng, Ngưu Hữu Đạo lên tiếng: “Việc lấy được 3 vạn con chiến mã này, ta chỉ là người đi chấp hành, người chân chính định ra kế hoạch là Thiên Ngọc môn, cho nên tiền mua chiến mã là Thiên Ngọc môn chi ra, đưa chiến mã ra được cũng là Thiên Ngọc môn làm, ta chỉ là cái chân chạy, không dám giành công lao!”
Mí mắt Bành Hựu Tại cụp xuống, đã hiểu ý của hắn, đây là muốn nhường phần công lao này cho Thiên Ngọc môn,xem như là cho bàn giao.
Không sai, phần công lao này là điều Thiên Ngọc môn mong muốn có, không phải vậy thật sự là không còn mặt mũi nữa, giày vò hơn một năm, tổn thất nhiều người như vậy, bỏ ra công sức lớn như vậy, lại chẳng làm nên trò trống gì, đường đường Thiên Ngọc môn, lại không bằng một tên Ngưu Hữu Đạo, làm sao mà chịu nổi?
Bành Hựu Tại: “Ngươi coi tất cả mọi người đều mắt mù cả sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Có phải mắt mù cả hay không ta không biết, bất quá có một thứ là ta có thể khẳng định, ngoại trừ mấy người bên cạnh ta ra, không ai biết số chiến mã này là làm thế nào lấy tới. Quá trình lấy được chiến mã từ đầu đến cuối, do ta sợ có ngoài ý muốn, nên một mực giữ bí mật rất cao, những người khác căn bản không biết tình huống trong đó!”
Bành Hựu Tại: “Chẳng lẽ vương gia là đồ đần hay sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Vương gia có phải là đồ đần hay không không quan trọng, quan trọng là vương gia sẽ không nói xấu Thiên Ngọc môn với bên ngoài. Huống chi chuyện này vương gia đích thật cũng không biết quá trình trải qua ra sao, ta sẽ nói cho vương gia biết, việc này đều là một tay Thiên Ngọc môn bày kế. Từ giờ trở đi, người bên cạnh ta cũng sẽ nói với bên ngoài như thế, việc này là công lao của Thiên Ngọc môn, người trong cuộc đều nói như vậy rồi, người bên ngoài còn có thể nói được cái gì?”

Bành Hựu Tại: “Miệng người bất quá chỉ là hai miếng da, đúng sai thế nào còn không phải do các ngươi nói sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Loại sự tình này ta đi đối nghịch với Thiên Ngọc môn lại có thể có chỗ tốt gì, có cần thiết phải làm vậy sao? Thiên Ngọc môn không cần phải thừa nhận, cũng không cần phải đi phủ nhận, chỉ việc không lên tiếng là được, còn lại do những người trong cuộc chúng ta đi nói, đi làm. Bành chưởng môn, ngươi thấy thế nào?”
Bành Hựu Tại không có đáp ứng, cũng không có phản đối, cứ quay người mà đi, cũng không có trở về chỗ Thiên Ngọc môn bên kia, mà là đi tới trước mặt Quỷ Mẫu, chắp tay cười nói: “Tại hạ là Bành Hựu Tại của Thiên Ngọc môn, xin hỏi thực là Quỷ Mẫu pháp giá ghé thăm phải không?”
Quỷ Mẫu giọng âm trầm nói: “Bành chưởng môn khách khí rồi.”
Bành Hựu Tại: “Có khách quý từ phương xa đến, Thiên Ngọc môn ta muốn thể hiện tình hữu nghị chủ nhà, nguyện cung thỉnh vào trong thành. . .”
“Không muốn làm phiền!” Quỷ Mẫu một câu cắt ngang, quay về phía Ngưu Hữu Đạo ra hiệu một chút, nói “Ta còn có việc muốn cùng tiểu đệ đàm luận.”
“Nếu như thế, vậy ta không quấy rầy nữa.” Mặt nóng đụng phải cái mông lạnh, Bành Hựu Tại đành cười ha ha bỏ qua, ngoái đầu lại nhìn Ngưu Hữu Đạo, bỗng quay quay đầu về lại hỏi: “Tiền, Ngưu Hữu Đạo đã đưa cho ngài rồi sao?”
Quỷ Mẫu lạnh nhạt nói: “Làm sao? Ngươi muốn thu hồi lại sao?”
“Ha ha, tuyệt đối không có ý này, cáo từ!” Bành Hựu Tại chắp tay, vung tay áo ra sau, bước sượt qua đám người bên này.
Một đám người Thiên Ngọc môn thấy thế, cũng nhao nhao bước đi theo.
Đưa mắt nhìn những người này rời đi rồi, Thương Triều Tông lại đi tời mời Ngưu Hữu Đạo sang một bên.
Sau khi sang một bên, Ngưu Hữu Đạo lên tiếng hỏi: “Vương gia còn có gì phân phó sao?”
Thương Triều Tông cười khổ nói: “Về chuyện bọn hắn chạy đến bắt người ấy, bản vương thật sự là hổ thẹn, bản vương. . .”
Ngưu Hữu Đạo đưa tay ngăn lại, “Chuyện này cũng không cần phải nói nhiều, trong lòng ta biết rõ ràng, chúng ta không có ở nơi này, người ba phái cũng không dám cản trở bọn hắn, vương gia một cây cũng chẳng chống vững được nhà, cũng không ngăn nổi bọn hắn, chỉ là chuyện nhỏ, vương gia không cần để ở trong lòng, Ngưu mỗ không đến nổi ngay cả chút lòng dạ này cũng không có. Vương gia cần nhớ kỹ, trước mắt chúng ta thế không bằng người, có một số việc khi cần nhịn thì nên nhịn, thời điểm khi thế của vương gia thành, liền đến phiên bọn hắn nén giận, trước mắt vẫn cần nhờ cậy vào thế lực của Thiên Ngọc môn, cố gắng không nên cứng đối cứng với bọn hắn, tạm thời khuất phục, chờ đợi ngày sau. Thế đạo đầy thăng trầm, con đường phía trước của ngươi và ta đều long đong, không lấy thành bại nhất thời luận anh hùng, người có thể cười đến cuối cùng, mới là anh hùng thật sự!”
p/s Cầu thả tim



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.