Chương 342: Rốt cuộc đã có động tác
Edit: Luna Huang
Trên biển, một mảng đen kịt, mưa rền gió giật, sóng cao bão cuồng.
Sau trận bão to, mây tan mưa tạnh, ánh trăng in trên mặt biển dần dần khôi phục lại bình tĩnh.
Thời tiết dị thường như thế này trên biển, đến nhanh, đi cũng nhanh.
Trên hải đảo, đột nhiên có một vùng sáng lên ánh lửa, từng đoàn cây đuốc di chuyển lên thuyền, dần dần có thuyền bắt đầu rời đi hải đảo . . . . . .
Bạch Vân gian, trong một gian phòng, an tĩnh, lịch sự tao nhã, Ngụy Trừ ngồi một mình uống rượu.
Phong hoa tuyết nguyệt*, hắn cũng là khách quen của nơi này.
Cửa mở, Tần Miên tiến vào, tươi cười chào hỏi: “Ngụy gia, gần đây khó thấy ngài tới ghé thăm nha.”
Rồi quay người đóng cửa lại, đi tới ngồi xuống bên cạnh Ngụy Trừ, nháy mắt nụ cười trên mặt tắt dần.
“Có chuyện gì mà muốn gặp ta gấp vậy?” Ngụy Trừ thấp giọng hỏi.
Tần Miên vừa rót rượu cho hắn, vừa thấp giọng đáp: “Ngươi muốn giết Ngưu Hữu Đạo hả?”
Ngụy Trừ quay đầu nhìn sang, hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Tần Miên: “Việc này không cần ngươi ra tay, phía trên sẽ xử lý giúp ngươi, hiện tại có việc muốn ngươi làm, chính là biến mất một đoạn thời gian.”
Ngụy Trừ nhíu mày: “Có ý tứ gì?”
Tần Miên: “Nói đúng ra, là muốn ngươi giả chết một đoạn thời gian, nếu ngươi không chết, Ngưu Hữu Đạo sẽ không rời khỏi Tề kinh, sẽ không có biện pháp xuống tay.”
Ngụy Trừ hơi trầm mặc, “Ta giả chết, Kim vương bên kia phải xử lý như thế nào?”
Tần Miên: “Cái này, ngươi tự nghĩ đi, ngươi hiểu Kim vương kia hơn chúng ta nhiều.”
Ngụy Trừ gật đầu, bất quá vẫn có chút không hiểu, nhịn không được mở miệng hỏi: “Tại sao phía trên lại đột nhiên muốn giúp ta giải quyết Ngưu Hữu Đạo?”
Tần Miên lắc đầu: “Quy củ ngươi cũng biết, có khả năng liên lụy tới chuyện của những người khác trong tổ chức, không nên hỏi thì đừng hỏi. Đồng dạng, ta cũng chỉ là thay mặt phía trên truyền lời cho ngươi mà thôi, nguyên nhân cụ thể thế nào phía trên cũng không có nói cho ta biết, ta cũng không rõ là có chuyện gì, chúng ta cứ việc tuân theo đi chấp hành là được!”
Nàng quả thực cũng không rõ vì sao phía trên đột nhiên lại muốn ra tay với Ngưu Hữu Đạo.
Ngụy Trừ buông tiếng thở dài, chậm rãi nói: “Ta tới đây đã nhiều năm, một mực chưa được gặp hương chủ, có thể liên hệ để cho ta bái kiến được hay không?.”
Tần Miên: “Không được! Ngươi liên quan rất lớn, phía trên vì nâng đỡ muội muội ngươi lên vị trí kia, vì xếp ngươi vào Kim vương phủ, đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết, tuyệt đối không cho phép có bất kỳ sai lầm gì, thân phận của ngươi là tuyệt mật, chỉ có thể liên hệ đơn tuyến với ta, hương chủ cũng không biết sự tồn tại của ngươi, đây cũng là vì tốt cho ngươi, cũng là vì bảo hộ ngươi! Ta nhiều năm qua vẫn một mực ở tại Tề kinh này, chính là vì bảo hộ và phối hợp với ngươi, đây là trách nhiệm chủ yếu của ta, phía trên cũng đã căn dặn, không nên để cho người thứ hai biết được sự tồn tại của ngươi!”
Nàng và Ngụy Trừ đi vào Tề kinh đều sớm hơn cả Tô Chiếu, mà cả Ngụy Trừ lẫn Tô Chiếu cũng không biết được thân phận của nhau.
“Thôi được rồi!” Ngụy Trừ bất đắc dĩ gật đầu, rồi ngồi dậy, nói: “Việc này để ta trở về suy nghĩ lại một chút, nếu không có chuyện gì khác ta về trước đây.”
Tần Miên đưa tay để trên đầu vai hắn nhấn xuống, bảo hắn ngồi xuống, “Đã tới đây thì đừng để cho người ta hoài nghi. Ta gọi giúp ngươi hai cô nương, ngươi tốt nhất thư giãn một chút rồi lại đi.”
Sắp xếp bên này xong xuôi, Tần Miên trở về hậu viện, đi thẳng đến gian phòng của Tô Chiếu.
Tô Chiếu đang còn thay y phục, thấy nàng tiến đến, bèn hỏi: “Đã chuẩn bị xong hết chưa?”
Tần Miên: “Đã chuẩn bị xong. Đông gia, kỳ thật ngươi không cần tự mình đi đâu, cái gì cần chuẩn bị đều đã chuẩn bị xong, ngươi đích thân đi một chuyến cũng không có ý nghĩa gì.”
Tô Chiếu: “Không được, không tự mình nhìn thấy nhóm chiến mã này an ổn lên thuyền, trong lòng ta không yên tâm!”
Lúc hai người từ trong phòng đi ra, Tô Chiếu đã cải trang thành một tên nam nhân mi thanh mục tú.
Xuống lầu, đi tới một chỗ hẻo lánh, Tần Miên đẩy một hòn giả sơn ra, phía dưới lộ ra một cửa hang chứa đầy nước, giống như một cái giếng nước.
Tô Chiếu trực tiếp chui vào trong cửa hang, biến mất vô tung vô ảnh.
Tần Miên đợi một chút, mới chậm rãi đẩy hòn giả sơn về lại vị trí cũ, che kín cửa hang lại. . . . . .
Trong một ngõ nhỏ, có một tiểu viện nhìn như nhà của một bá tánh bình thường, Lệnh Hồ Thu đi tới trước cửa tiểu viện, nhìn ngó một chút, rồi đưa tay gõ cửa.
Trong khe cửa có người ngó ra ngoài thăm dò một chút, sau đó cửa viện nhanh chóng được mở ra, Hồng Tụ lộ diện, vui vẻ nói: “Tiên sinh, ngài đã trở về.”
Lệnh Hồ Thu không có nói gì, vẻ mặt không thay đổi bước vào.
Phản ứng của hắn khiến Hồng Tụ chột dạ không thôi.
“Tiên sinh.” Nghe được tiếng gọi Hồng Phất cũng đi ra hành lễ, vẫn không có gì thay đổi, cũng thuận tay tiếp lấy cái lồng Kim Sí Lệnh Hồ Thu đưa tới.
Hai tỷ muội nhìn nhau, cùng đi theo tiến vào trong nội đường, Hồng Tụ cấp tốc đổ nước châm trà.
Lệnh Hồ Thu đi đến chủ vị quay người ngồi xuống, khoát tay áo nói, “Không vội uống, nói chính sự đi.”
Hai nữ đi tới phía trước măt hắn, cẩn thận từng li từng tí nhìn xem mặt hắn, Hồng Phất mở miệng bồi tội trước, nói: “Tiên sinh, là tỷ muội chúng ta làm việc bất lợi, đã thất bại!”
Ánh mắt Lệnh Hồ Thu lướt qua mặt hai người, trầm giọng nói: “Phía trên nói, việc này là do phía trên đã không an bài tốt, nói thất bại lần này không trách được các ngươi, ngược lại đã làm liên lụy các ngươi, phía trên bảo ta thay mặt nói tiếng xin lỗi!”
Hai nữ cùng khom người, Hồng Tụ hỏi: “Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì, vì sao ngay cả cái Hồng Nương, mà phía trên cũng không giữ nổi, coi như Phù Phương viên có dốc toàn bộ lực lượng, cũng không có khả năng đó a!”
Lệnh Hồ Thu: “Là do phía trên sơ suất, cũng thật sự là không nghĩ tới, ả tiện nhân Quản Phương Nghi kia ẩn giấu kỹ quá, trên tay ả ta lại có thượng phẩm Thiên Kiếm Phù, còn có một nhóm thượng phẩm Khai Sơn Phù, người được phái đi căn bản không ngăn được ả, đến mức bị ả lừa, mới để cho ả cho chạy thoát.”
Thiên Kiếm Phù? Hai nữ quay mặt nhìn nhau, mặt mũi đầy kinh ngạc.
Hồng Phất hỏi: “Thiên Kiếm Phù trên tay nàng ở đâu ra vậy? Trước đó vì sao một chút tiếng gió cũng không có nghe nói tới?”
Lệnh Hồ Thu: “Cái này có quan trọng không? Tin tức các ngươi truyền tới nói không rõ ràng, hiện tại ta chỉ muốn biết, các ngươi vì sao lại bị Quản Phương Nghi đuổi ra khỏi Phù Phương viên?”
Hồng Phất nói: “Lúc chúng ta đang gặp riêng Ngưu Hữu Đạo, Quản Phương Nghi đột nhiên xuất hiện, bị nàng phá hỏng, nàng ta ghen tuông, nói chúng ta tranh giành tình nhân, rồi đuổi chúng ta ra ngoài.”
Lệnh Hồ Thu: “Phía trên không biết rõ tình huống, ta còn không biết rõ sao? Đương nhiên, có một số việc phía trên cũng sẽ không quan tâm. Quản Phương Nghi là người từng trải qua chuyện trăng gió, nam nhân như thế nào há không biết rõ? Chiêu bài Hồng Nương Tề kinh của nàng có thể treo lâu như vậy, có dễ vì nam nhân mà đi tranh giành như vậy sao? Nếu chỉ vỏn vẹn là gặp riêng, không có làm cái gì hết, không bàn đến mặt mũi của ta, chẳng lẽ Ngưu Hữu Đạo lại không cản được? Hai người các ngươi trung thực nói cho ta biết, có phải các ngươi đã ngủ cùng với Ngưu Hữu Đạo rồi phải không?”
“Tiên sinh!” Hồng Tụ, Hồng Phất vội vàng khoát tay phân bua, “Tuyệt đối không có, tiên sinh không nên hiểu lầm!”
Lệnh Hồ Thu: “Các ngươi yên tâm, các ngươi cũng chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ, nói rõ chân tướng ra, ta cũng sẽ không trách các ngươi.”
“Tiên sinh, thật không có.”
“Tiên sinh, quả thực là không có phát sinh loại chuyện đó.”
Lệnh Hồ Thu thở dài: “Vậy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì các ngươi trung thực nói cho ta nghe, chẳng lẽ đợi đến khi ta tới Phù Phương viên, để Quản Phương Nghi chỉ vào mũi ta thóa mạ một chầu ta mới biết rõ hả?”
Vừa nghe được lời này, hai nữ sợ run, đã hiểu, Lệnh Hồ Thu chắc chắn vẫn muốn đi tìm Ngưu Hữu Đạo, tránh không được sẽ gặp phải Quản Phương Nghi, đừng hy vọng Quản Phương Nghi sẽ giấu diếm cho các nàng.
“Tiên sinh, thật sự không có phát sinh loại chuyện đó, bất quá tên Ngưu Hữu Đạo kia đích thực vô sỉ hạ lưu, đã động tay động chân với tỷ muội chúng ta. . .” Hồng Phất đem tình hình lúc đó kể lại, bất quá một chút chuyện quá mức vẫn không có nói ra, cũng xấu hổ không nói ra nổi.
Mặc dù như thế, một chút hành vi khó coi của Ngưu Hữu Đạo, cũng làm cho Lệnh Hồ Thu tức giận quá thể, mặt mũi tức giận đến phát xanh, sau khi nghe xong vỗ bàn ‘rầm’ một cái, tức giận nói: “Ngưu tặc, khinh người quá đáng! Ngươi cùng ta kết bái huynh đệ, vậy mà nữ nhân của huynh đệ ngươi cũng động, quả thực là súc sinh!”
Hắn lúc này hồn nhiên quên đi, là do hắn bên này đã chủ động sắc dụ Ngưu Hữu Đạo, cũng quên đi là bên hắn muốn giết Ngưu Hữu Đạo.
Sau khi kể lại tình hình ngày hôm đó xong, hai nữ cũng không nhịn được xấu hổ, đứng đó cúi đầu, trong đầu lặp đi lặp lại là hình ảnh khó coi hôm ấy, ngẫm lại mà kinh, thế nhưng gần đây lại không thể tống nó ra khỏi đầu được!
Thật vất vả bình tĩnh lại, Lệnh Hồ Thu cắn răng nói: “Món nợ này ta sớm muộn sẽ tìm hắn tính sổ! Ta hỏi các ngươi, có phải hắn đã nhìn thấu ý đồ của các ngươi rồi?”
Hồng Phất từ từ ngẩng đầu lên, nói: “Xem tình huống lúc đó, trông hắn không giống như là đang làm giả, nếu thật sự đã nhìn thấu, hắn sao dám đơn độc gặp riêng chúng ta.”
Lệnh Hồ Thu từ từ ngồi xuống lại, rơi vào trong trầm mặc, không nói gì.
Sau một hồi lâu, Hồng Tụ khẽ hỏi, “Tiên sinh, bây giờ phải làm sao?”
Lệnh Hồ Thu: “Nghĩ biện pháp trở về Phù Phương viên.”
Hồng Phất: “Lần này thất bại, trở về sợ cũng khó có cơ hội ra tay nữa.”
Thật ra hai tỉ muội nàng là không muốn trở về Phù Phương viên, quá mất mặt, về Phù Phương viên căn bản là không ngẩng đầu lên được, sao mà chịu nổi!
Lệnh Hồ Thu: “Cái này thì không cần chúng ta quan tâm nữa, phía trên đã an bài người đi giải quyết Ngụy Trừ rồi, tiếp xuống chúng ta chỉ cần nắm giữ hành tung của hắn là được!”
Phù Phương viên, Ngưu Hữu Đạo tóc tai bù xù, ngồi tắm nắng trên bậc tam cấp dưới mái hiện, trong tay đang cầm mật tín xem xét.
Xem xong, Ngưu Hữu Đạo phân phó: “Nói bọn hắn không nên đánh rắn động cỏ, chờ tin tức của ta!”
“Vâng!” Thẩm Thu ôm quyền dạ, quay người rời đi.
Ngưu Hữu Đạo lần nữa nhìn lại mật tín, tin tức là Công Tôn Bố bên kia truyền đến, hải đảo bên kia đã có động tĩnh, Bắc Châu bên kia rốt cuộc đã có động tác, hắn đến Tề kinh này chờ lâu như vậy, rốt cuộc đã chờ đến ngày này!
“Chó ngoan không cản đường!” Quản Phương Nghi lắc cái mông đi từ trong phòng ra, thấy hắn ngồi im ru ngay cả mắng cũng không có nhúc nhích, bèn hỏi: “Phát ngốc cái gì thế hả?”
Ngưu Hữu Đạo thuận tay đưa mật tín ra sau, cho nàng xem.
Quản Phương Nghi xem qua xong, đi tới đứng một bên, đưa tay vuốt cái váy, cũng ngồi xuống bên cạnh hắn, nhỏ giọng hỏi: “Thứ ngươi muốn cướp có động tác rồi hả?”
Ngưu Hữu Đạo không có phủ nhận, lấy mật tín lại, vò nát xong hỏi: “Người ở Hãm Âm sơn bên kia đã sắp xếp xong chưa?”
Quản Phương Nghi: “Lão Bát đã vào vị trí rồi, chỉ chờ tin tức bên này nữa thôi.”
Ngưu Hữu Đạo: “Anh vương còn chưa chịu gặp ta sao?”
Quản Phương Nghi: “Vẫn chưa! Ta nói ngươi cần gì cắn hắn mãi không thả, không phải ngươi có mối liên hệ với Ngọc vương sao? Trực tiếp đi tìm Ngọc vương chẳng phải xong.”
Ngưu Hữu Đạo: “Người hiểu rõ đối thủ nhất, chính là đối thủ của đối thủ, phi tử của Ngọc vương mới vừa gặp ta, Kim vương bên kia liền tìm tới cửa, điều này nói rõ cái gì? Nói rõ mọi cử động của Ngọc vương đều được Kim vương chú ý, loại chuyện mà ta muốn làm lần này, không được phép rò rỉ dù chỉ một tí, ta không thể mạo hiểm như vậy được.”
Quản Phương Nghi thở dài: “Trong mấy đứa nhi tử của Hạo Vân Đồ, Anh vương này là người có vai trò thấp nhất, có việc thì làm, không có việc gì thì ngồi yên đó, rất ít khi lộ diện, từ trước đến nay không tham dự vào bất cứ chuyện rùm beng gì, ngươi tìm ai không tốt, sao cứ phải tìm hắn làm gì?”