Chương 341: Bắt gian tại giường
Edit: Luna Huang
Trong phòng, ba người đang còn quấn lấy nhau, thanh âm đột ngột vang lên này, đập vào tai ba người mà nói, quá ư kinh động lòng người.
Ngưu Hữu Đạo đang còn thầm nghĩ, làm sao giờ này người đưa thịt rượu còn chưa tới.
Hồng Tụ, Hồng Phất thì càng chịu đủ dày vò, một mực âm thầm cầu khẩn, người đưa thịt rượu mau mau lại đây.
Không có ai ngờ rằng, chẳng có dấu hiệu nào, cửa chính lại đột nhiên bị người đạp banh ra.
Trên giường, ba người đều mãnh liệt ngẩng đầu lên nhìn lại, chỉ thấy Quản Phương Nghi mỉm cười đi đến, tay cầm quạt tròn ve vẩy, người trước nhìn thấy dáng vẻ khó coi của ba người thì lắc đầu chậc chậc.
Cái không nên nhìn đều đã nhìn thấy sạch, nàng còn giả bộ dùng quạt tròn che che con mắt.
Có bao nhiêu xấu xí lọt vào mắt? Ừ thì, Hai nữ đang nằm vắt ngang, quần áo lộn xộn!
Còn hai tay Ngưu Hữu Đạo thì thực sự là khá bận rộn, một bàn tay úp trên bộ ngực của Hồng Tụ ‘nghiên cứu’, một cái tay còn lại thì đang ở trong quần của Hồng Phất ‘tầm bảo’ .
Tóc tai của hai nữ nhân tóc đã sớm buông xỏa, bù xù, y phục trên người lộn xộn, áo cũng đã bị lột xuống, bộ ngực trắng phau pháu lộ ra ngoài.
Hồng Phất càng là không chịu nổi, cái quần bị kéo tụt mắc ở trên cặp giò, hai chân trần trùng trục đang còn ép chặt, đang thực hiện hành động chống cự sau cùng, trong bụng đang cầu khẩn người đem thịt rượu đâu, đến mau.
Quản Phương Nghi đột nhiên xong vào, mém chút dọa cho hai nữ hồn phi phách tán.
“Á…!” Hai nữ đồng thời hét ré lên kinh dị, âm thanh kia tựa hồ như hận không thể tìm được cái kẽ nào mà chui vào.
Nhưng mà lên trời không đường, xuống đất cũng không cửa, đành một tay che bộ ngực, một tay giật lấy cái chăn trên giường rồi chui tọt vào trong, liều mạng che giấu.
Cuối cùng, hai tỷ muội cũng chui được vào cùng một cái chăn, che kín người, vẻ mặt phải gọi là rất ư xấu hổ, vẻ mặt thoạt đỏ thoạt trắng, chân chính là không còn mặt mũi gặp người, hận không thể đập đầu chết cho khuất, thậm chí ngay cả Quản Phương Nghi làm sao xuất hiện ở đây cũng không có nghĩ tới.
Ngưu Hữu Đạo trái lại nhẹ nhàng thở ra, từ trên giường bò xuống, nhìn Quản Phương Nghi đi tới, có chút kinh hỉ hỏi, “Sao ngươi lại tới đây?”
“Nghe ý tứ của ngươi, là ta không nên tới đây, phá hỏng chuyện tốt của ngươi có phải không?” Quản Phương Nghi hừ hừ cười lạnh, hỏi lại.
Ngưu Hữu Đạo vội ho khan một tiếng, nói: “Ngươi hiểu lầm, ta đây là đang truyền thụ cho tỷ muội các nàng một bộ công pháp tu luyện.”
Lời này đi lừa ma gạt quỷ còn tạm nói được, ai tin, Hồng Tụ, Hồng Phất hận không thể vùi đầu vào trong chăn luôn.
“À á, vậy trái lại là ta hiểu lầm rồi.” Quản Phương Nghi cúi người, nhặt được một cái quần ở dưới sàn, chính là cái quần của Hồng Phất, vừa rồi do kinh hoảng luống cuống tay chân làm rơi xuống, giơ lên nhìn ngó một chút, lại quay đầu ra cửa, nhìn một đám người đang đứng ngó ngó vào, quát mắng khiển trách: “Một đám không biết xấu hổ, đứng đó nhìn cái gì vậy, chưa từng thấy qua quần của nữ nhân hả?”
Đám người Hứa lão lục rụt cổ lại, tranh thủ thời gian quay đầu đi chỗ khác.
Đừng nói bọn hắn, liền ngay cả lão đầu Trần bá kia, vẻ mặt cũng khá là đặc sắc.
Quản Phương Nghi lại giơ cái quần lên, lắc đầu chậc chậc, giọng âm dương quái khí nói: “Tu luyện công pháp gì mà còn cần phải cởi cả quần luôn nhỉ? Hôm nay xem như được mở rộng tầm mắt!” Thuận tay lại ném cái quần lên trên giường.
Rồi nhún người cái, nhảy phắt lên trên giường, đưa tay bắt lấy cái chăn, muốn giật phăng ra.
Hồng Tụ, Hồng Phất hoảng sợ, nắm chắc lấy cái chăn chết không thả, nếu để cho một đám nam nhân bên ngoài nhìn thấy thì biết phải làm sao? Còn có thể sống nổi hay không giờ?
Quản Phương Nghi vung tay trái phải, hai cái cái tát vang dội vang lên.
Chát! Chát! Trên mặt Hồng Tụ, Hồng Phất đều có một dấu bàn tay đỏ tươi hiện lên.
Hai nữ đang nắm chặt lấy tấm chăn không dám buông, dưới sự đột ngột, có thể nói ngạnh sinh ăn hết một bàn tay.
Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc, sao lại động tay động chân luôn rồi?
Hồng Phất ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm Quản Phương Nghi, phẫn nộ nói: “Quản Phương Nghi, ngươi đừng có quá đáng!”
Quản Phương Nghi cười lạnh nói: “Hai ả tiện nhân không biết xấu hổ, dám câu dẫn nam nhân của ta, còn dám nói ta quá phận?”
Hồng Phất đối chọi gay gắt nói: “Luận không biết xấu hổ, chúng ta sao bằng được ngươi, chúng ta sao bì kịp được bản sự câu dẫn nam nhân của ngươi, ai mới chân chính là tiện nhân, trong lòng mọi người đều biết rõ! Lại nói, cũng không phải chúng ta câu dẫn Đạo gia, mà Đạo gia ép buộc chúng ta!”
“. . . . . .” Ngưu Hữu Đạo im lặng, ta ép buộc?
Quản Phương Nghi cười ha ha nói: “Xảo ngôn xảo biện! Được, để ta cho mọi người nhìn thử, xem coi cái gì mới gọi là tiện nhân!” Lại làm bộ muốn kéo phăng cái chăn đang che của hai người .
Hai nữ bị dọa sợ, dưới tình huống này, các nàng không có cách nào đánh nhau, sợ xuân quang ngoại tiết*. (*lộ hàng)
May mắn Ngưu Hữu Đạo kịp thời nhảy tới, kéo Quản Phương Nghi xuống dưới, nói “Đừng làm rộn!”
“Thả ta ra!” Quản Phương Nghi quay đầu vùng vằng mắng mỏ.
Ngưu Hữu Đạo thì ra hiệu cho hai nữ nhân trên giường nhanh chóng mặc quần áo lại, rồi quay người ôm ngang Quản Phương Nghi kéo ra cửa.
Ra đến bên ngoài phòng, Quản Phương Nghi không vùng vẫy nữa, Ngưu Hữu Đạo cũng buông nàng ra.
Ánh mắt đám người Hứa lão lục nhìn Ngưu Hữu Đạo có chút là lạ.
Quản Phương Nghi quay đầu lại nhìn căn phòng kia, chợt lớn giọng nói: “Phù Phương viên này là nhà của ta, không cho phép ngoại nhân ở trong này tác oai tác quái, các ngươi nghe kỹ cho ta, lập tức đuổi hai ả tiện nhân không biết xấu hổ này ra ngoài cho ta, về sau không cho phép bước vào Phù Phương viên của ta nửa bước!”
Ngưu Hữu Đạo bừng tỉnh đại ngộ, vừa nãy còn tưởng rằng vị này thật sự ăn dấm chua (~tưởng bở ghê), hóa ra là đang làm bộ tranh giành tình nhân, muốn nhân cơ hội này đá mấy người nguy hiểm này ra khỏi Phù Phương viên!
Dứt lời, Quản Phương Nghi lại nghiêng đầu qua nói nhỏ với Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi còn không đi mau, còn muốn đợi cho người ta ra tìm ngươi cầu xin ở lại nữa hay sao?” Nói xong chính nàng cũng đã quay người đi trước.
Ngưu Hữu Đạo tranh thủ thời gian theo nàng rời đi.
Không bao lâu sau, Hồng Tụ, Hồng Phất cũng từ trong phòng đi ra, được đám người Hứa lão lục giải đi ra ngoài.
Không có thời gian cho các nàng chỉnh đốn, lúc này các nàng cũng đang rất xấu hổ, lấy tóc tai bù xù che mặt lại, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt mấy người chung quanh đang nhìn mình.
Thu thập bọc hành lý đơn giản, mang theo lồng Kim Sí.
Tâm tình của hai nữ lúc này đây thật sự là đủ loại cảm giác, đời này cũng chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày lại bị người ta dùng loại phương thức này đuổi ra khỏi cửa.
Cái gì gọi là ‘trộm gà không được còn mất nắm gạo?’ Vừa nhớ lại tình cảnh dây dưa với Ngưu Hữu Đạo trước đó, từng hành động của tên khốn Ngưu Hữu Đạo kia, thật sự khiến cho hai người nghĩ lại mà kinh!
Nhưng như vậy còn đỡ, chân chính khiến cho hai người mất hết mặt mũi, chính là bị bắt gian tại giường, một màn kinh hồn kia, chân chính là khắc cốt ghi tâm, cả đời này đều không thể quên được!
Các nàng không nghĩ ra, bằng thực lực của phía trên, nếu đã dụ được Quản Phương Nghi đi ra rồi, làm sao lại không thể giữ Quản Phương Nghi lại được vậy?
Sự tình bị náo thành dạng này, các nàng cũng không biết phải làm sao bàn giao cho phía bên, nhất là không biết làm sao đối mặt với Lệnh Hồ Thu, không biết nên giải thích thế nào với Lệnh Hồ Thu!
Trong lòng hai nữ tràn đầy sợ hãi cùng xấu hổ, thật muốn đi tìm sợi dây treo cổ phứt.
Thẩm Thu đứng ở một bên tròn mắt nhìn sững sờ, không biết chuyện gì đã xảy ra. . .
Trong một lầu các, Ngưu Hữu Đạo cùng Quản Phương Nghi đang núp ở trong, đứng trước cửa sổ ngó ra, chính mắt nhìn thấy Hồng Tụ, Hồng Phất bị dẫn đi ra ngoài.
“Ta làm như vậy, sẽ không phá hỏng chuyện của ngươi chứ?” Đang chậm rãi ve vẩy quạt tròn Quản Phương Nghi lên tiếng hỏi.
Ngưu Hữu Đạo: “Sẽ không, coi như Lệnh Hồ Thu có muốn trở mặt, cũng phải nhẫn nhịn lấy. Ngươi làm không sai, bây giờ, chỉ cần ta tiếp tục bày ra dáng vẻ vu vạ ở Tề kinh này không đi nữa, bọn hắn dù có không muốn ra tay với Ngụy Trừ cũng sẽ không được nữa.”
Quản Phương Nghi kì quái, “Rốt cuộc trên người ngươi có thứ gì, mà đáng giá để Hiểu Nguyệt các với Lệnh Hồ Thu kiên nhẫn theo đuổi như vậy?”
Ngưu Hữu Đạo: “Không phải bọn hắn có kiên nhẫn gì, mà vì ta một mực không cho bọn hắn có cơ hội hạ thủ. Cho dù có kiên nhẫn đi nữa, Kim vương chen vào một tay như vậy, đã đảo loạn bố cục, dẫn tới sự kiên nhẫn của bọn hắn cũng chấm dứt, nếu Ngụy Trừ không chết, ta không có cách nào rời khỏi Tề kinh, đến lúc đó, chưa kịp đợi Ngụy Trừ đối phó ta, Hiểu Nguyệt các cũng sẽ dùng sức mạnh với ta!”
Quản Phương Nghi nhíu mày, “Nói như thế, vậy coi như Ngụy Trừ chết rồi, thì Hiểu Nguyệt các vẫn sẽ không bỏ qua cho ngươi! Giải quyết Ngụy Trừ, chỉ là vì dụ ngươi đi ra Tề kinh, sau đó thuận tiện ra tay với ngươi hơn!”
Ngưu Hữu Đạo từ từ nói: “Chí ít ta sẽ không bị hai mặt thụ địch, chí ít tạm thời giải quyết được một mặt!”
Quản Phương Nghi vỗ vỗ quạt tròn lên đầu, than “Việc này ta không chơi nữa, tự ngươi chơi mình đi, lão nương không phụng bồi nổi!”
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, không để ý tới lời này, có một số việc nếu đã cuốn vào, không phải do ai đó nói không chơi nữa liền không chơi nữa.
Hắn cũng có muốn chơi đâu, trước kia cũng vậy, có ai nghe hắn nói ta không chơi nữa liền sẽ không tìm hắn gây phiền toái đâu?
Hắn bèn nói tránh đi: “Hiểu Nguyệt các bỏ ra tâm tư lớn như vậy dụ ngươi ra ngoài, sẽ không thể không có chuẩn bị gì, ngươi làm sao thoát ra được vậy?”
Đối với việc này, hắn rất là kinh ngạc, nhớ lại lời Hứa lão lục nói, hắn hoài nghi nữ nhân này rất ‘thâm tàng bất lộ’.
Quản Phương Nghi căn bản không muốn để cho hắn biết nội tình của mình, cũng đánh trống lảng, “Ta làm sao thoát được không quan trọng, quan trọng là đã sáng tạo cho ngươi cơ hội, cho ngươi phong lưu khoái hoạt đã một trận, còn giúp ngươi giải quyết phiền phức nữa, hương vị tỷ muội song sinh không tệ chứ nhỉ?”
Ngưu Hữu Đạo dở khóc dở cười: “Ngươi cho rằng ta nguyện ý chắc, ta đây không phải là gặp thời ứng biến a.”
Quản Phương Nghi cười ha ha một tiếng, “Ứng biến kiểu gì giống như thật vậy.”
Ngưu Hữu Đạo vỗ tay cái bẹp, vừa nói vừa minh họa: “Ta không làm giống thật thì sao được? Vì sao các nàng nhận định là có thể sắc dụ ta? Các nàng chủ động dụ dỗ ta, chẳng lẽ giờ ta lại tỏ ra thái độ khác thường, trở nên nghiêm chỉnh lại, ngồi im ru nói chuyện phiếm với các nàng? Ta đành phải đùa giả làm thật chứ sao!” .
“Bỏ tay ra!” Quản Phương Nghi lấy quạt tròn ngăn cái tay hắn đang thò tới, mặt đầy ghét bỏ, nói: “Đừng cho là mắt ta mù, cái vuốt chó này của ngươi sờ qua chỗ nào ta thấy rõ ràng ràng, không rửa cho sạch thì đừng đưa ra trước mặt ta, tối cũng đừng có mà tiến vào phòng ta!”
Ngưu Hữu Đạo lập tức lúng túng, cười khan nói: “Hai người các nàng đã không còn ở đây, buổi tối ta cũng không cần tới phòng ngươi nữa.”
“Nha, lời này của ngươi ta làm sao nghe có mùi ‘qua sông đoạn cầu’ a.”
“Lấy đâu ra mùi ‘qua sông đoạn cầu’ vậy, đây không phải là ta thực hiện phương châm: ‘có thể không cần quấy rầy, thì tận lực không quấy rầy’ mà, cô nam quả nữ cùng chung sống một phòng, quả thực là có chút không tiện.”
“Ừ, ‘cô nam hai nữ’ cùng chung sống một phòng thì thuận tiện.”
“Ngươi, cô nàng này, miệng mồm chẳng tha ai”
“Được rồi, đùa ngươi thôi, ngươi tưởng ta thích ngủ chung phòng với ngươi chắc! Hại lão nương đi tắm rửa hay thay quần áo đều không tiện. Tốt, nhớ kỹ lời của mình nói đó, đừng có mà lật lọng rồi nuốt lời, quay đầu Lệnh Hồ Thu trở về, ngươi cũng đừng có mà chui vào phòng ta!” Quản Phương Nghi nói xong, ve vẩy quạt tròn chậm rãi bước đi.
“. . . . . .” Ngưu Hữu Đạo đứng nguyên tại chỗ mắt trợn tròn, đúng vậy a, Hồng Tụ, Hồng Phất đi, nhưng còn Lệnh Hồ Thu a, Lệnh Hồ Thu trở về, khẳng định sẽ vẫn ở bên cạnh hắn, chắc chắn tên đó vẫn phải ở lại Phù Phương viên.
“Hồng Nương!” Ngưu Hữu Đạo hô gọi, rồi vội vàng đuổi theo.
Hai người vừa ra khỏi lầu các, vừa vặn đụng phải Thẩm Thu đang tìm đến, “Đạo gia, hình như Hồng Tụ, Hồng Phất đã bị đuổi ra ngoài hay sao í!”
“Khanh khách. . .” Quản Phương Nghi bật cười run rẩy cả người, ve vẩy quạt tròn rời đi, để lại một câu châm chọc, “Thẩm Thu à, nguyên cớ ở trong đó, ngươi phải hảo hảo hỏi Đạo gia các ngươi một chút, đáng để học hỏi lắm.”
Ngưu Hữu Đạo trừng Thẩm Thu một cái, “Mù chạy tới xem náo nhiệt làm gì, ta biết rồi, đi làm việc của ngươi đi.” Mắng xong Thẩm Thu liền chạy, đuổi theo Quản Phương Nghi năn nỉ.
(Luna: T_T ta vẫn thích anh thịt kho hơn, thế này thì thật là. . . )