Đạo Quân

Chương 326: Rửa tay chậu vàng




Chương 326 : Rửa tay chậu vàng
Edit: Luna Huang
“Sắc tức thị không, không tức thị sắc. . .”* Quản Phương Nghi cúi đầu lẩm bẩm, tinh thần chán nản, lặp đi lặp lại câu nói này. (*câu này làm ta nhớ đến bộ phim Trương Vô Kỵ: Sắc tức thị không, không tức thị sắc, bần tăng là kẻ tu hành, không ăn thịt chó mà ăn thịt cầy :))* )
Câu này cũng khiến cho Lệnh Hồ Thu với Hồng Tụ kinh ngạc, từ ngữ mới mẻ làm cho hai người cũng im lặng ngẫm nghĩ một lúc.
Có thể nói ra được lời như vậy, ánh mắt khi Hồng Tụ nhìn Ngưu Hữu Đạo đã không giống như trước, tựa hồ đã coi trọng hắn hơn một chút.
Cất văn tự bán thân vào, Ngưu Hữu Đạo quay qua nói: “Trạch viện của chúng ta bên kia không có ai trông coi, là cái vấn đề, tất cả mọi người đều qua bên này ở hết đi. Hồng Tụ, ngươi đi thông báo cho Hồng Phất với Thẩm Thu, bảo thu thập đồ đạc rồi tới đây, tiện thể thả tin tức ra ngoài, nói là Hồng Nương Phù Phương viên đã gặp được tri kỷ thực sự, chủ động bán thân làm nô bộc cho ta rồi!”
Ngay trong đêm liền vội vã thả tin tức ra ngoài, đây là muốn rèn sắt khi còn nóng, muốn nhanh chóng đem gạo nấu thành cơm đây mà!
Lệnh Hồ Thu âm thầm thổn thức, khóe miệng giật giật, rất là im lặng, nội tâm vô cùng buồn bực, thế này mà cũng được à?
Hồng Tụ lặng lẽ liếc xem phản ứng của hắn, thấy hắn không có ý kiến gì, bèn hạ thấp người dạ: “Vâng!”
Quay người lại, đi làm theo.
“Ô ô. . .” Quản Phương Nghi nằm nhoài trên bàn khóc rống nghẹn ngào, nhiều năm  phồn hoa tựa như mây khói thoáng qua, như trăng trong nước vậy, kết quả lại là công dã tràng, cuối cùng chính mình cư nhiên lại tự bán bản thân.
Ngưu Hữu Đạo đứng ở dưới mái hiên, chắp tay sau lưng ngắm nhìn bầu trời đêm trăng sáng, nghe tiếng khóc rống.
Hai tay của Lệnh Hồ Thu vòng trước bụng, nhìn bên trái một chút, lại nhìn bên phải một chút.
Người Phù Phương viên lần lượt bị khóc lóc của Quản Phương Nghi  kinh động, lần lượt xuất hiện ở trong đình viện này, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, quay mặt nhìn nhau.
Cũng không thấy Quản Phương Nghi bị người ta làm gì, song không biết vì sao nàng khóc rống lên như thế, coi như bị người ta đánh một trận cũng không trở thành như vậy chứ, làm sao lại khóc đến mức thương tâm như vậy ?

Một nhóm người còn chưa biết chuyện gì vừa xảy ra.
“Đông gia, đông gia, ngài sao vậy?” Có người đi tới, gọi vài tiếng, rồi thử đẩy đẩy bờ vai của nàng.
Quản Phương Nghi quá thương tâm, chỉ lo khóc, không có trả lời.
Cuối cùng, được Ngưu Hữu Đạo ra hiệu, Quản Phương Nghi được dìu đi về nghỉ ngơi.
Trong đình viện không còn tiếng khóc nữa, thanh tịnh hơn nhiều, bầu trời đêm trăng sáng vằng vặc, góc tường chợt có tiếng dế gáy vang.
Nhìn mớ bút mực giấy nghiêng trên bàn còn chưa được dọn đi, Lệnh Hồ Thu rảo bước đến bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, đưa tay chỉ bốn phía nói: “Có phải từ hôm nay trở đi cả Phù Phương viên này sẽ thành của ngươi rồi?”
Ngưu Hữu Đạo: “Có lẽ vậy đi!”
Lệnh Hồ Thu cười ha ha nói: “Tốt một cái mua bán không cần vốn a!”
“Mua bán không cần vốn?” Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu liếc hắn một cái.
Lệnh Hồ Thu trêu chọc nói: “Nếu nàng ta không đồng ý, ta xem ngươi phải làm sao.”
Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi cho rằng ta là đang gạt nàng à?”
Lệnh Hồ Thu: “Chẳng lẽ không phải vậy sao?”
Ngưu Hữu Đạo cười không nói, cũng không có giải thích.
Trên thực tế, sau khi bị Bộ Tầm tìm tới cửa, hắn liền lật lại tình báo về những mối quan hệ tại kinh thành do Ngũ Lương sơn chỉnh sửa một lần nữa.

Đường đường cùng với tổng quản đại nội Tề quốc thông đồng cấu kết lại với nhau, chỗ dựa hơi có lai lịch lớn như vậy nếu mà không lợi ích hóa để lãng phí hết như thế, há không đáng tiếc?
Lật lui lật tới mớ tình báo, vô luận là người trong môn phái, hay là người trong triều đình, cũng không quá dễ bóp, mấu chốt bản thân hắn ở chỗ này không chơi cứng nổi với đám đó, bèn nhắm ‘quả hồng mềm’ bóp, tán tu bình thường thì thiếu đói quá, nhìn tới nhìn lui thì thấy Hồng Nương của Phù Phương viên này cũng vừa mắt, thế là bị hắn ngắm chuẩn.
Hắn vốn chuẩn bị nhìn ngó dò xét Hồng Nương trước một chút rồi lại tính, nếu thích hợp, thì hắn liền đi tìm Bộ Tầm đòi người, hắn dự tính nghĩ mấy biện pháp để cho Bộ Tầm đồng ý cũng không khó lắm. Mà chỉ cần Bộ Tầm gật đầu, mấy thể loại như Hồng Nương này sẽ không có lựa chọn. Đừng nói Hồng Nương, trong kinh thành này sợ là không có mấy người dám đối nghịch với Bộ Tầm.
Ai ngờ tình huống có chút ra ngoài sự dự liệu của hắn, cũng không cần qua Bộ Tầm, bằng chính năng lực của hắn, liền trực tiếp tóm gọn Hồng Nương luôn rồi!
Cho nên, trình độ nào đó mà nói, hắn quả thực là không có gạt Hồng Nương, hắn là thật sự có thể khiến Phù Phương viên triệt để biến mất khỏi kinh thành này, việc này cũng chỉ là một câu nói của Bộ Tầm mà thôi!
Nếu không có như thế, hắn cũng sẽ không trực tiếp xông tới Phù Phương viên.
“Ngươi với Ngụy Trừ mật đàm ở phòng nào còn nhớ rõ không?” Ngưu Hữu Đạo hỏi.
Lệnh Hồ Thu cau mày nghĩ rồi gật đầu, “Nhớ rõ! Người cũng đã đi theo ngươi rồi, hỏi cái này còn quan trọng sao? Ta nói, nữ nhân này có gì tốt, rất loạn, loại người này giữ ở bên người ngươi có thể yên tâm được sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Một nữ nhân, tại chỗ thị phi này, bên người lại có thể có nhiều người ở cùng với nàng bền chặt nhiều năm như vậy, nói rõ người này vẫn là có ưu điểm.”
Lệnh Hồ Thu: “Chì vì cái này thôi?”
Ngưu Hữu Đạo: “Vậy còn chưa đủ sao? Có loạn hay không, có ổn hay không, có xấu hay không, không có sao hết, với ta mà nói, trên đời này không có người tuyệt đối tốt, cũng không có người tuyệt đối xấu, ta cho là mình là ‘trắng’, thế nhưng tất mọi cứ cho ta là ‘đen’, ta tìm ai lý luận đây? Hai con mắt của chúng ta phân rõ tròng trắng tròng đen, thế nhưng trắng hay đen thì vẫn cứ tồn tại ở trong một hốc mắt đó, ngươi có thể lột ‘trắng’ xuống, hay có thể móc ‘đen’ đi sao? Cho nên, cần gì đi luận đúng sai làm gì, quá mức so đo là tự làm khó dễ bản thân thôi. Ta quen kết giao với những người loạn như thế, kết giao cùng loại người này ta trái lại càng yên tâm, chí ít ta biết điểm nàng hư ở đâu. Chính nhân quân tử một khi mà hư í, mới khiến cho người ta khó lòng phòng bị!”
Lệnh Hồ Thu cười hớ hớ nói: “Lý do này của ngươi có đủ mới lạ nha.”
Ngưu Hữu Đạo: “Nếu lý do này còn chưa đủ, vậy ta liền đổi cái lý do, bên cạnh ngươi có Hồng Tụ, Hồng Phất, ta nghĩ, ta cũng phải làm một cô bên cạnh có mang chữ ‘Hồng’.”

“. . .  . . . ” Lý do này lại khiến Lệnh Hồ Thu không thể phản bác được.
Trong một đình viện bày biện đẹp đẽ, Quản Phương Nghi đã ngừng khóc, từ trong phòng đi ra, đứng trên bậc thang ở dưới mái hiên, mặt đầy thất vọng mất mát, đang còn giải thích cho một đám thủ hạ đã đi theo nhiều năm một chút, kể ra chính mình vì sao lại khóc như thế, nếu không, mọi người vẫn còn chưa biết là đã xảy ra chuyện gì.
Được biết đông gia đã nương thân làm nô tỳ, đám người đều chấn kinh.
Nhưng mà mặc kệ mọi người hỏi thế nào, nguyên nhân cụ thể Quản Phương Nghi lại không chịu nói cho bọn hắn biết, có một số việc không tiện nói rõ chân tướng cụ thể ra ngoài cho nhiều người biết.
“Ta không có lựa chọn nào khác, nhưng mọi người thì đều có lựa chọn khác cho mình, đi hay ở tự mình quyết định đi. . .  . . . ”
Thẩm Thu là người thứ nhất đến Phù Phương viên, về phần Hồng Tụ với Hồng Phất, còn phải bận đi ra ngoài tung tin tức cho Ngưu Hữu Đạo.
Chờ đến khi Hồng Tụ và Hồng Phất trở lại Phù Phương viên, trời cũng đã tảng sáng.
Phù Phương viên bên này cũng đã loạn cào cào, Quản Phương Nghi cũng vẫn chưa tiến vào trạng thái ‘phận làm nô bộc’, còn chưa có giác ngộ, tạm thời cũng không có ai đi an bài cho đám Ngưu Hữu Đạo bên này.
Mấy người bên này liền tự đi tìm cho mình gian phòng nghỉ ngơi.
Trong một gian phòng, Hồng Tụ, Hồng Phất đang nhanh chóng dọn dẹp chuẩn bị.
Đẩy cửa sổ nhìn ra chân trời trắng bạc đằng xa, Lệnh Hồ Thu thở dài: “Đừng thu dọn nữa, trời cũng đã sắp sáng rồi.”
Hai nữ nhìn nhau, dừng tay, đi tới hai bên hắn, Hồng Tụ hỏi: “Tiên sinh, ta vẫn chưa hiểu rõ, sao Hồng Nương dễ dàng bán thân như vậy?”
Lệnh Hồ Thu cười ha hả lắc đầu, “Dễ gì mà dễ, tại không có lựa chọn khác mà thôi.”
Hồng Tụ: “Sao lại không có lựa chọn khác? Ngưu Hữu Đạo dám dùng sức mạnh ở tại kinh thành này hay sao?”
Lệnh Hồ Thu: “Ngươi quên trước đó Ngưu lão tam đã hỏi gì à? Quản Phương Nghi chậm chạp không về, dẫn tới Ngưu lão tam hoài nghi, giống như lời Ngưu lão tam đã nói vậy, đã khuya rồi mà Quản Phương Nghi vẫn không về ngủ, không phải là tránh ta, mà là muốn tránh Ngưu lão tam hắn.”
“Hai người chưa từng gặp mặt, lại không thù không oán, Phù Phương viên lại là địa bàn của Quản Phương Nghi nàng, Quản Phương Nghi nàng sợ cái gì mà tránh không chịu gặp? Quản Phương Nghi làm như vậy, lập tức dẫn tới Ngưu lão tam cảnh giác, kết hợp chuyện trước đó, Ngưu lão tam phản ứng rất nhanh, lập tức hỏi ta là Quản Phương Nghi có biết nội dung cuộc mật đàm giữa ta với Ngụy Trừ hay không.”

“Hắn có cái hoài nghi này cũng không khó lý giải, vì ngoại trừ việc này ra, còn có chuyện gì có thể khiến cho Quản Phương Nghi kiêng kị hắn nữa? Ngưu lão tam hoài nghi Quản Phương Nghi đã biết, thế là quả quyết lấy kỳ hạn một canh giờ để đe dọa nàng, cũng là đang thử thăm dò nàng. Đạo lý rất đơn giản, nếu Quản Phương Nghi thật sự biết, vậy nàng cũng biết việc Bộ Tầm đích thân tới nhà tìm Ngưu lão tam, Ngưu lão tam lại dám nói mạnh miệng như vậy, nói muốn cho Phù Phương viên triệt để biến mất khỏi Tề kinh, nếu Quản Phương Nghi biết rõ tình huống này, có thể không sợ sao?”
“Kết quả thế nào, Quản Phương Nghi một mực tránh né không ra gặp lại vội vàng chạy trở về, quả nhiên thành thành thật thật trở về trong vòng một canh giờ. Nàng có thể quay trở về, không chỉ chứng tỏ là nàng hiểu rõ vấn đề, mà còn nói rõ là nàng bị chột dạ, là do nàng dùng thủ đoạn không bình thường thu hoạch được nội dung buổi nói chuyện kia, mà không phải là do Bộ Tầm bên kia nói cho nàng biết, cũng không phải do Kim Vương phủ bên kia nói cho nàng biết, nếu có chỗ dựa ở hai phe kia, nàng cũng không cần phải sợ hãi, uy hiếp của Ngưu lão tam cũng không có tác dụng gì với nàng, hẳn là căn phòng dùng cho ta mật đàm với Ngụy Trừ kia có vấn đề!”
“Mọi chuyện đằng sau ngươi cũng đã thấy được, Ngưu lão tam quả quyết ra tay, viết tấm văn tự bán thân cho nàng, cường thế bức bách, không cho nàng đường lui, lấy thế sét đánh không kịp bưng trực tiếp bắt nàng lại. Tiếp theo, lại bảo các ngươi đi lan truyền tin tức ngay lập tức, chờ đến khi có người đến xác nhận sự thật,  Quản Phương Nghi mơ mơ hồ hồ thừa nhận, gạo đã nấu thành cơm rồi. Ngay cả nàng cũng đều thừa nhận, mọi người đều biết, coi tin đồn là có thật, cho dù sau đó coi như nàng ta có thể hiểu ra được thì, ha ha. . . Ngưu lão tam này đúng là thủ đoạn quá ghê a, Quản Phương Nghi a Quản Phương Nghi, cái này chân chính là thông minh quá sẽ bị thông minh hại mà, nếu nàng không cố gắng trốn tránh, Ngưu lão tam chắc không dễ dàng đắc thủ được như vậy!”
Hồng Tụ nghe xong đã hiểu ra, ngẫm nghĩ lại tình hình lúc đó, lạnh sống lưng nói: “Người này rất đáng sợ, chẳng lẽ trước đó hắn bị Tề Hoàng ép cho cùng đường mạt lộ đều là giả tạo?”
“Thế thì không đến mức, Hạo Vân Đồ có thể ra tay với hắn, hắn lại không thể làm gì được Hạo Vân Đồ, Hạo Vân Đồ mà ra tay, sự tình liền vượt ra khỏi năng lực chưởng khống của hắn, hoàn toàn không phải là đối thủ cùng đẳng cấp, hắn chỉ có thể bị động chịu trận, có thể gắng gượng đi qua coi như đã không dễ.”
Lệnh Hồ Thu vừa nói vừa nhìn chung quanh một chút, “Thằng này đích thực có chút nguy hiểm, các ngươi cố gắng ngẫm nghĩ lại, suốt đoạn đường này chúng ta không có lộ ra sơ hở gì a?”
Hai nữ nhìn nhau, Hồng Phất bình tĩnh nói: “Hẳn là không có lộ ra cái gì, nếu như mà có, chỉ sợ hắn sớm đã nghĩ biện pháp hất tiên sinh ra rồi, đâu còn để cho ‘cây đao’ luôn một mực gác ở trên cổ như vậy, càng sẽ không để cho tiên sinh tham dự vào loại chuyện cơ mật này.”
Lệnh Hồ Thu khẽ thở ra một hơi, nói: “Hai người các ngươi, về sau làm việc gì đều phải để ý vào, cần phải cẩn thận!”
…. ….
Hoàng cung đại nội, sau khi tảo triều, Hạo Vân Đồ về lại Ngự Thư phòng, cởi long bào ra.
Đổi bộ thường phục, mấy tên thái giám rời đi rồi, Bộ Tầm mới cười nói: “Sáng nay, ngoài cung xuất hiện chút chuyện thú vị.”
Hạo Vân Đồ đi tới bên cạnh thư án, “Chuyện gì mà có thể khiến ngươi nói thú vị vậy?”
Bộ Tầm nói: “Hồng Nương của Phù Phương viên, sáng nay từ chối khách, chính thức tuyên bố với bên ngoài rửa tay chậu vàng*.” ( *~ việc làm mang tính biểu tượng từ bỏ hoàn toàn công việc đang làm của giới giang hồ)
Hạo Vân Đồ hơi lặng yên một chút, lúc hắn còn trẻ, cũng chính là thời điểm danh tiếng của Quản Phương Nghi lan xa, hắn đã từng cải trang đứng ở ngoài xa nhìn trộm, nàng chân chính là một vưu vật phong hoa tuyệt đại*, hắn đã từng muốn âu yếm, nhưng mà bởi vì một vài kiêng kị, hắn kiềm chế lại dục vọng của mình.
Bây giờ nghe tới không tránh khỏi xao động, sau khi ngồi xuống, đưa tay ra bưng lấy chén trà, “Không làm nữa à, có phải là đã có ‘chốn nương thân’ tốt hơn rồi?”
Bộ Tầm cúi thấp người nói: “Đã theo Ngưu Hữu Đạo!”
“Khục. . .” Hạo Vân Đồ phun hết mớ nước trà vừa mới uống chưa kịp nuốt ra ngoài, ngồi đó ho khan liên tục, bị sặc.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.