Đạo Quân

Chương 325: Ác Ma




Chương 325 : Ác Ma
Edit: Luna Huang
“Huynh đệ, thực sự không cần phải phát cáu lên như thế đâu.” Lệnh Hồ Thu ở bên cạnh khuyên nhủ.
Ngưu Hữu Đạo y như thường nói: “Thử một chút thôi.”
“Thử cái gì? Ngươi. . .” Lệnh Hồ Thu đang nói được một nửa chợt sửng sốt, tựa hồ phản ứng lại, hồ nghi nói: “Ngươi nghi ngờ nàng biết được nội dung buổi nói chuyện giữa ta với Ngụy Trừ à?”
Ngưu Hữu Đạo hất cằm về phía bóng đêm hắc ám phía ngoài, “Trong vòng một canh giờ sẽ thấy rõ!”
Lệnh Hồ Thu trầm mặc, nếu không phải bởi vì trước đó Ngưu Hữu Đạo tra hỏi quá rõ ràng, lại thêm vừa rồi Ngưu Hữu Đạo nói rõ ra là thử một chút, hắn còn không biết vì sao Ngưu Hữu Đạo phát cáu dữ vậy, quả nhiên là thử một chút!
Hắn đang sắp chờ hết nỗi nữa, thì bây giờ đã lại có kiên nhẫn mỏi mắt mong chờ.
Hồng Tụ ở một bên có chút không có kịp phản ứng lại với lời đối thoại của hai người, đang tính làm trò bí hiểm gì đây, nhưng ngại đang ở ngay trước mặt Ngưu Hữu Đạo nên không tiện hỏi.
Không cần đến một canh giờ, ước chừng chỉ nửa canh giờ sau, bên ngoài liền có tiếng vó ngựa truyền đến, động tĩnh của xe ngựa ở trong đêm khuya thanh vắng nghe rất rõ ràng.
Ngưu Hữu Đạo cười lạnh, “Có lẽ đã về rồi.”
Lệnh Hồ Thu cũng từ từ đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc.
Một chiếc xe ngựa dừng lại ở trên đường phía ngoài viện, Nguyệt Điệp bay múa chiếu sáng, một nữ tử bận váy hoa lệ chậm rãi đi đến, nhìn thấy người trong đình, từ thật xa đã cười vũ mị niềm nở, nhanh chân bước đi tới.
“Là nàng sao?” Ngưu Hữu Đạo nhàn nhạt lên tiếng hỏi.
Lệnh Hồ Thu “Ừ” đáp.

Ngưu Hữu Đạo cười nói, “Nếu đã về tới, vậy mọi chuyện ngược lại đơn giản. Đang buồn ngủ, lại có người đưa gối đầu, thú vị.”
Lệnh Hồ Thu: “Ngươi thật sự có hứng thú với nàng ta như vậy à?”
Ngưu Hữu Đạo không có trả lời, nghiêm túc dò xét nữ nhân đang đi tới.
Tựa hồ như là mới từ chỗ nào đó bò dậy thật, tóc tại đều bị lệch, quần áo cũng không chỉnh tề, bộ ngực sữa nửa kín nửa lộ.
Mặc dù đã sồn sồn, trên mặt có chút nếp nhăn, da thịt có chút nhão, nhưng nội tình căn bản ở đó, vẻ phong tình vạn chủng vẫn còn, nhìn ra được, khi còn trẻ nét quyến rũ này quả thực là có thể khiến cho một đống nam nhân quỳ dưới gấu quần của nàng. (Nguyên văn : “Từ nương bán lão” (徐娘半老), được sử dụng để mô tả một phụ nữ trung niên hay già tuổi mà vẫn đa tình.)
“Lệnh Hồ, quỷ sứ ngươi hối như là đòi mạng, muốn gì, đêm hôm khuya khoắt hỏng mất nhã hứng của ta.” Quản Phương Nghi vừa đi tới liền mở miệng oán trách Lệnh Hồ Thu, bộ ngực trắng xoá nửa lồ lộ, ở dưới ánh sáng của Nguyệt Điệp có chút chói mắt.
Lệnh Hồ Thu nghiêng đầu qua phía Ngưu Hữu Đạo ra hiệu một chút, “Đừng có mà trách sai đối tượng, không phải ta làm hỏng nhã hứng của ngươi, mà là hắn.” Ngữ khí có chút lạnh lùng.
Đối phương không chịu nổi sự đe dọa của Ngưu Hữu Đạo, quả thực là trong vòng một canh giờ trở về, khiến cho hắn hiểu được, phán đoán của Ngưu Hữu Đạo không sai, nữ nhân này quả nhiên là biết nội dung buổi nói chuyện giữa hắn với Ngụy Trừ.
Kỳ thực Quản Phương Nghi đã sớm chú ý tới Ngưu Hữu Đạo rồi, lúc này mới đường hoàng dò xét: “Vị này chắc hẳn chính là Ngưu Hữu Đạo, Ngưu huynh đệ nhỉ?”
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười: “Đúng vậy.”
Quản Phương Nghi lập tức cười khanh khách nói: “Ngưu huynh đệ giết Yến sứ, tru Trác Siêu, bại Côn Lâm Thụ, ta đã ngưỡng mộ từ lâu, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là một hán tử khí vũ hiên ngang.”
Ngưu Hữu Đạo: “Những thứ đó đều là hư ảo cả, còn không phải bị ngươi cho ‘hóng gió’ nửa ngày.”
Quản Phương Nghi hơi tỏ ra xấu hổ, nói: “Ai nha, không khéo, hôm nay gặp gỡ hai bé tiểu bạch kiểm*, quả thực là biết hầu hạ người khác, bị quấn cho không thoát thân được, để Ngưu huynh đệ chê cười rồi.” (trai trẻ biết hầu hạ)
Ngưu Hữu Đạo: “Nam nữ hoan ái, ngươi tình ta nguyện, lại không có làm chuyện gì thương thiên hại lí, chuyện không thể lộ ra ngoài, không có gì đáng bị chê cười.” 
“Ha ha. . .” Quản Phương Nghi cười to một trận, cười đến run rẩy cả người, đang cười chợt ngẫu nhiên cùng Hồng Tụ đối mắt, phát hiện ánh mắt Hồng Tụ đang nhìn về phía bộ ngực mình, trông rất là xem thường, bèn dừng cười, lôi kéo mép vải chỗ ngực áo che chắn, “Quần áo không chỉnh tề đã ra gặp khách, thật sự là thất lễ, nếu là không vội mà nói, chờ ta đi chỉnh trang lại một chút.”

Ngưu Hữu Đạo: “Đã chờ lâu như vậy, chờ thêm một chút này nữa cũng không sao, không vội, xin cứ tự nhiên.”
Quản Phương Nghi cười cười, quay người rời đi, ai ngờ vừa quay lưng Ngưu Hữu Đạo lại bồi thêm một câu, “Dù sao ngươi cũng chạy không thoát!”
Thân hình Quản Phương Nghi hơi khựng lại chút, sắc mặt biến đổi, hô với người làm, “Còn không mau dâng trà lên cho khách quý đi!” Nói xong cất bước rời đi.
Bên này rất nhanh có người đưa nước trà vào trong đình.
Ngưu Hữu Đạo nói với người đưa trà tới, “Làm phiền đem đến đây một bộ bút mực giấy nghiên.”
“Vâng!” Người kia dạ, cầm khay bước nhanh rời đi.
Chờ một lát, bút mực giấy nghiên được đưa đến, Ngưu Hữu Đạo ngồi xuống, tự tay đổ nước mài mực, sau đó trải rộng trang giấy ra, chấp bút thấm mực, đầu bút lông hạ xuống, giấy trắng mực đen, chữ viết tinh tế xinh đẹp hiện lên.
Lệnh Hồ Thu cùng Hồng Tụ đi tới hai bên hắn, nhìn xem hắn đang viết cái gì, cũng không biết đêm hôm khuya khoắt hắn ngồi đây tính viết cái gì.
Khi lượng chữ viết biểu đạt ra đủ ý tứ đại khái rồi, Lệnh Hồ Thu cùng Hồng Tụ quay mặt nhìn nhau, mặt mũi tràn đầy khó có thể tin.
Đợi cho Ngưu Hữu Đạo viết xong nốt một chữ cuối cùng, Quản Phương Nghi cũng đã quay trở lại.
Lại đi vào trong đình, Quản Phương Nghi đã chỉnh đốn ý phục đoan trang chỉnh tề xong, cười hỏi: “Ngưu huynh đệ, đêm hôm khuya khoắt, đang viết cái gì đó?”
Lệnh Hồ Thu với Hồng Tụ cùng đồng thời nhìn nàng, thần sắc cổ quái, khiến cho chính Quản Phương Nghi cũng đâm ra hoài nghi, có phải mình chỉnh trang còn chưa tốt hay không.
“Không có gì, tặng cho ngươi một phần tiền đồ mà thôi!” Ngưu Hữu Đạo đưa tay ra hiệu cho nàng ngồi xuống, cầm trang giấy lên, thổi thổi khô mực, sau đó đưa cho nàng, “Ngươi xem thử coi, nếu không có ý kiến gì thì liền ký đi.”
Ký cái gì? Quản Phương Nghi hiếu kỳ, đua tay ra nhận lấy trang giấy, tung ra, cẩn thận thưởng thức, không xem còn đỡ, càng xem sắc mặt càng khó nhìn.

Lệnh Hồ Thu với Hồng Tụ một mực luôn chú ý tới phản ứng của nàng.
Nội dung trên giấy hai người đã xem qua rồi, tự nhiên là biết viết cái gì, nếu mà chưa được thấy, hai người là không cách nào tưởng tượng ra nổi có thứ này.
Nói trắng ra, đó chính là một tấm văn tự bán thân, phía trên viết có ý tứ đại khái là, Quản Phương Nghi tự nguyện đi theo Ngưu Hữu Đạo, tự nguyện làm nô bộc, nếu có hai lòng sẽ gặp phải báo ứng… các loại
Bộ ngực Quản Phương Nghi gấp rút chập trùng, vừa mới gặp mặt, còn chưa kịp hỏi đối phương có chuyện gì mà muốn tìm mình, liền được cho xem thứ này.
Đặt văn tự bán thân xuống, Quản Phương Nghi nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo, trầm giọng nói: “Ngưu huynh đệ, ngươi đang đùa với ta à?”
“Không có đùa giỡn với ngươi, ngươi coi là ta tới tìm ngươi để làm gì?” Ngưu Hữu Đạo lắc đầu, đưa bút trên tay cho nàng, “Ký tên, đóng huyết thủ ấn lên.”
Quản Phương Nghi bi phẫn nói: “Đây chính là tiền đồ ngươi nói cho ta?”
Ngưu Hữu Đạo hỏi lại: “Đây không phải tiền đồ thì là cái gì? Chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng, người có thể cả đời lăn lộn ở Tề kinh này như vậy mãi sao?”
Mặt Quản Phương Nghi đầy lạnh lùng nói: “Ta chỉ xây cầu dắt mối cho khách nhân, chỉ giúp khách nhân mua bán, không bán tự do của mình.”
Ngưu Hữu Đạo: “Chắc ngươi nghĩ là ta tới đây để thương lượng với ngươi? Ta cần phải thương lượng với ngươi sao?”
Quản Phương Nghi bỗng đứng bật dậy, răng ngà cắn môi, phẫn nộ nói: “Ngưu Hữu Đạo, ngươi đừng khinh người quá đáng!”
Hai ngón tay Ngưu Hữu Đạo kẹp cây bút, nâng lên đưa đến trước ngực nàng, “Không ký, toàn bộ người Phù Phương viên sẽ không nhìn thấy được mặt trời ngày mai. Ký, bọn hắn ai cũng có thể vô sự, cũng chỉ mỗi mình ngươi ủy khuất bị mất đi tự do mà thôi. Người có thể luôn một mực đi theo ngươi tại kinh thành này, chắc hẳn đều là người ngươi tín nhiệm, ngươi tội gì phải liên lụy bọn hắn đúng không?”
“Coi như ta không đối phó ngươi, Kim vương phủ bên kia cũng không phải kẻ mù điếc, chuyện ta biết, bọn hắn cũng đã biết, nói không chừng ngày mai sẽ muốn ra tay với ngươi. Tại kinh thành này có người nào nguyện ý vì ngươi mà đi đối nghịch với Kim vương phủ sao? Đi theo ta thì bất đồng, ta có năng lực bảo đảm ngươi hay không trong lòng ngươi hiểu rõ. Chỉ cần trở thành người của ta, Kim vương phủ liền không dám loạn động ngươi, chí ít, tại kinh thành này là không dám tùy tiện động đến người của ta.”
“Cho nên, cũng không phải là ta khinh người quá đáng, mà là ta có lòng muốn giúp ngươi một chút, ở Tề kinh này, người nhiệt tâm giống như ta đây cũng không có nhiều đâu, ngươi không có lựa chọn nào khác, còn cần phải suy nghĩ nhiều nữa sao?” Ngưu Hữu Đạo đưa tay ra bắt lấy cổ tay của nàng kéo lại, cứng rắn nhét cây bút vào trong tay nàng, “Ngươi yên tâm, ta từ trước đến nay ta không bao giờ bạc đãi người một nhà, ký đi!”
Ngôn hành cử chỉ này của hắn, nhất là vẻ mặt khi thì tươi cười, khi thì khẽ thì thầm thuyết phục, khiến cho Lệnh Hồ Thu đứng ở một bên nhìn thấy ớn lạnh, lão đệ tiện nghi này của hắn, giờ này, khắc này, ở trong mắt hắn bỗng nhiên giống như là ác ma vậy, chân chính là ‘ăn tươi nuốt sống’ người ta!
Mà trong mắt Hồng Tụ ở bên cạnh, thì Ngưu Hữu Đạo cũng giống như một con ác ma, đang dụ một ‘tiểu nữ’ đáng thương, từng bước rơi vào vực sâu.
 Đến bây giờ Hồng Tụ vẫn còn chưa hiểu được là chuyện gì xảy ra, vẫn chưa hiểu vì sao chuyện lại thành như thế, hai người này vừa mới gặp nhau lần đầu mà.

Cây bút trên tay Quản Phương Nghi đang run rẩy, nhìn chăm chú trang giấy trên bàn, trong ánh mắt tràn đầy bi phẫn, khóe mắt dần dần xuất hiện lệ quang.
Ở kinh thành nhiều năm như vậy, trong lòng nàng một mực tự căn dặn mình phải cẩn thận, có nhiều thứ không dám làm liều, có một chút phải luôn một mực né tránh, không dám cuốn vào trong đó, nàng biết rõ, một khi bị cuốn vào, rất có thể đợi nàng chính là vạn kiếp bất phục, tự nàng lấy sắc làm cho người vui vẻ nhiều năm qua, nhìn như phong quang, kì thực giả vô cùng, chơi không nổi.
Kết quả, vẫn là bị cuốn vào.
Thường đi ở bờ sông, sao có thể không bị ướt chân! Đạo lý này nàng hiểu, chỉ là không nghĩ tới, một ngày này tới đường đột như vậy, mà lại là dùng loại phương thức này, thật sự khó mà tiếp nhận.
Ngưu Hữu Đạo ở bên cạnh thúc giục: “Nhanh ký đi, lại kéo nữa dễ khiến đêm dài lắm mộng.”
Quản Phương Nghi quay sang nhìn hắn, lặng lẽ rơi lệ, nói: “Ngưu Hữu Đạo, ngươi và ta trước giờ chưa từng gặp mặt, xưa nay không thù không oán, vì sao lại bức bách ta như vậy?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ta nói là vì muốn tốt cho ngươi, ngươi không ký ta cũng không bức ép, ta có thể đi ngay bây giờ. Bất quá, một khi ta đi ra khỏi Phù Phương viên này, người kế tiếp tiến vào chính là một nhóm khác! Có ngươi hay không, ta chẳng có vấn đề gì hết, cơ hội chỉ có một lần, tự ngươi nhìn xem mà xử lý.”
Nhưng mà Quản Phương Nghi vẫn chậm chạp khó làm ra được lựa chọn, uất ức đứng ở đó rơi lệ.
“Xem ra là ta đang ép buộc rồi, thôi được, nhị ca, chúng ta đi thôi!” Ngưu Hữu Đạo phất tay gọi, nói xong xoay người rời đi.
Đi thật hay đi giả vậy? Lệnh Hồ Thu vời Hồng Tụ nhìn nhau, thầm nói trong bụng, bất quá vẫn là đi theo hắn.
Ba người vừa đi xuống bậc tam cấp của đình các, đang trong đình Quản Phương Nghi cất tiếng đau buồn nói: “Đứng lại!”
Ba người quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Quản Phương Nghi đã cúi người đặt bút ký, sau đó quẳng luôn bút, quay đầu sang bên, đưa bàn tay ra trước mặt, miệng “phốc” một phát, phun ra một ngụm huyết vụ nhuộm đỏ bàn tay, chợt phất ống tay áo một cái, ‘Chát!’ Vỗ bàn tay đóng chưởng ấn xuống văn tự bán thân.
Người rủ xuống trên bàn, đầu cúi xuống, rơi lệ, khóe miệng còn có giọt máu, mặt mũi tràn đầy vẻ không chịu nổi lắc lắc đầu.
Ngưu Hữu Đạo bước trở vào trong đình, nắm lấy cổ tay nàng nhấc lên, kéo văn tự bán thân ra cầm trên tay.
Thưởng thức văn tự bán thân, giống như là đang thưởng thức một bức họa kiệt tác vậy, có vẻ như tự nói cho mình, lại như là đang nói cho nàng nghe, “Trên đời này nào có mua bán vĩnh viễn không hỏi lai lịch, không hỏi thị phi, tiện nghi cho ngươi làm? Đến bây giờ ngươi không có việc gì chỉ có thể nói là vận khí ngươi tốt, ngươi cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ trêu chọc phải phiền phức mà ngươi không trêu chọc nổi. ‘Sắc tức thị không, không tức thị sắc’, mọi vui vẻ qua đi còn lại đều là hư không lạnh lùng tịch mịch, chỉ sợ thâm tâm ngươi cũng không muốn bước đi con đường lầm lỡ này đúng không? Lần này tốt rồi, ngươi đã đi đúng đường rồi đó!”
(Luna: Ta phát hiện ra một thứ rất kỳ quái đó là, khi QPN bước trở về vì sao NHĐ chắc chắn bả biết chuyện? Ta cũng có thể nghĩ tới là, bà thấy thanh danh ông này quá nổi sứ thần cũng dám giết, nên sợ ông này làm thật nên mới về thôi.
Hay là ổng thử xong rồi, cái khế ước kia lại thử lần hai???)



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.