Đạo Quân

Chương 275: Còn chuẩn bị cái rắm a!




Chương 275: Còn chuẩn bị cái rắm a!
Edit : Luna Huang
“Muốn che dấu sợ rằng không dễ.” Công Tôn Bố lắc đầu.
Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Lý do.”
Công Tôn Bố nói: “Chúng ta dựa theo chỉ dẫn của ngươi đi thăm dò, vẫn không có phát hiện ra gì, ngươi lại nói chắc chắn đối phương sẽ dùng thuyền vận chuyển, đệ tử bên dưới liền đi tìm mấy lão ngư dân có kinh nghiệm, thường xuyên ra biển đánh cá hỏi thăm kỹ. Đã hỏi thăm qua không ít lão ngư dân ven bờ biển, bởi vì Tề quốc đã nghiêm cấm hành vi cá nhân xuất khẩu chiến mã ra nước ngoài, cho nên đến giờ chưa từng nghe nói có thuyền chuyên dụng vận chuyển ngựa.”
Ngưu Hữu Đạo: “Không có thuyền chuyên dụng, chẳng lẽ dùng thuyền hàng không được sao?”
Công Tôn Bố lắc đầu: “Chúng ta bên này cũng có nghĩ tới vấn đề này, theo có kinh nghiệm người có kinh nghiệm giải thích, thuyền hàng bình thường là không thể vận chuyển được, cũng không phải là không chứa nổi, mà là đa số ngựa quen sống ở trên cạn, giờ đem trên thuyền, lênh đênh ở trên biển sẽ không quen, sẽ xuất hiện triệu chứng không khỏe, rồi nếu cùng nhét chung một chỗ thì càng xảy ra vấn đề, cho nên cần nhốt riêng từng con, được người có kinh nghiệm chăm ngựa chăm sóc. Muốn vận chuyển sô lượng lớn mà nói, nhất định phải cải tạo bên trong thuyền hàng mới được.”
“Mà người của chúng ta kiểm tra một vài con thuyền khả nghi ven bờ biển, cũng không phát hiện có con thuyền nào được cải tạo bên trong. Theo như lời Đạo gia nói, vậy đó chỉ sợ không phải chỉ một vài con thuyền là có thể giải quyết được, cần số lượng thuyền rất lớn, cũng không thể vì vận chuyển ngựa mà cố ý chế tạo ra một đống thuyền mới a? Tạo ra một đống thuyền hàng lớn có thể ra biển được, phải cần thợ chuyên đóng tàu, tạo xong một cái cũng tốn thời gian không ngắn, tạo số lượng lớn thì khả năng càng nhỏ, huống chi cũng không có phát hiện ra thuyền mới dạng đó.”
“Người của chúng ta đã đi tra đường thủy ven biển mấy lượt, loại bỏ những nơi thuyền không cách nào cập bờ được ra, tất cả khu vực thuyền có thể cập bờ, ta đều phái người phân chia ra theo dõi mỗi ngày. Dưới tình huống nhân thủ không đủ, có lẽ sẽ có bỏ sót một số thuyền lẻ tẻ, hay không thể kịp thời phát hiện, nhưng nếu có tình huống có một số lượng thuyền lớn cập bờ, thì chúng ta sẽ phát hiện ra ngay. Cho nên trước mắt mà nói, còn chưa phát hiện được loại tình huống mà Đạo gia nói kia.”
“Đạo gia, có phải tin tức của ngươi có sai xót gì không?”

Ngưu Hữu Đạo trầm mặc suy tư, mặc dù đội kỵ binh Thương Triều Tông muốn tạo là đặc thù, thế nhưng địa bàn Bắc Châu lớn như vậy, số lượng chiến mã cần thiết thế nào cũng phải nhiều hơn Thương Triều Tông a, Thiệu Bình Ba đã có con đường lấy được, liền sẽ không keo kiệt, dã tâm của tên kia, đoán chừng tối thiểu cũng phải muốn hơn vạn con mới đúng.
Suy nghĩ một hồi rồi hỏi: “Công Tôn, thuyền đi biển của các nước ta chưa từng tiếp xúc qua, ngươi giúp ta ước lượng một chút, 1 vạn con chiến mã thì cần bao nhiêu con thuyền mới có thể chở hết.”
Công Tôn Bố đang còn suy nghĩ, thì Hắc Mẫu Đơn đã nói xen vào: “Đạo gia, mấy tán tu chúng ta trước kia thường ra hải ngoại tìm kiếm linh thảo, từng lênh đênh ở trên biển  không ít lần, về chuyện thuyền bè có biết được đôi chút.”
Ngưu Hữu Đạo ‘a’ một tiếng, quay lại nhìn nàng, “Vậy ngươi nói thử xem.”
Hắc Mẫu Đơn nói: “1 van con. . . Vậy thì phải xem là thuyền lớn hay thuyền nhỏ, thuyền nhỏ mà nói, đi đường dài trên biển rất nguy hiểm, tình huống trên biển biến đổi thất thường, đụng phải sóng lớn, thuyền nhỏ rất dễ bị lật úp. Mà ngựa cũng không phải hàng hóa thông thường, không thể chồng chất, gấp lại, nhất định phải giành cho nó không gian vừa phải, dùng thuyền nhỏ thì không chở được mấy con, cho nên dùng thuyền nhỏ để vận chuyển nhiều chiến mã như vậy là rất không có khả năng.”
Ngưu Hữu Đạo gật đầu: “Nói có lý! Thuyền lớn có thể chứa được bao nhiêu?”
Hắc Mẫu Đơn: “Ta từng thấy qua loại thuyền đi biển lớn nhất rồi, đoán chừng một lần vận chuyển khoảng 200 con cũng không thành vấn đề, bất quá loại thuyền này ở các quốc gia cũng không có nhiều. Nhưng nếu muốn vận chuyển hơn vạn con chiến mã mà nói, khả năng lớn nhất vẫn là dùng loại thuyền cỡ lớn có thể chứa trên trăm thớt kia, loại thuyền này ở các quốc gia tuy là không có nhiều, nhưng cũng sẽ không ít.”
Ngưu Hữu Đạo nhìn về phía Công Tôn Bố xác nhận, Công Tôn Bố gật đầu nói: “Mẫu Đơn muội tử nói không sai, đúng là như vậy, trước kia ta rất ít khi ra biển, kinh nghiệm về phương diện này của ta có thể còn không bằng Mẫu Đơn muội tử.”
Ngưu Hữu Đạo chần chờ nói: “Nói cách khác, ít nhất cần đến 100 chiếc thuyền cỡ lớn mới chở được.”

“Đúng vậy!” Hắc Mẫu Đơn gật đầu nói: “Ít nhất cần 100 chiếc, chở nhiều vật sống như vậy đi đường dài trên biển không có đơn giản chút nào, sẽ có đủ các loại tình huống, cần phải chuẩn bị đầy đủ, nếu không thuyền chạy tới mục đích rồi cũng chẳng còn mấy con còn sống. Nếu như tính cả thức ăn cho người ngựa trên đường đi, khẳng định không chỉ 100 chiếc. Ta nghĩ, bọn hắn vận chuyển nhiều ngựa như vậy, không có khả năng thỉnh thoảng cập bờ dọc đường để tiếp tế đúng không?”
Ngưu Hữu Đạo nghi ngờ nói: “Chừng trăm chiếc thuyền cỡ lớn này, chế tạo ra rất khó khăn sao? Các ngươi nói xem, có phải bọn chúng núp ở chỗ nào đó để bí mật chế tạo chăng?”
“Không có khả năng!” cơ hồ là Hắc Mẫu Đơn và Công Tôn Bố cùng lên tiếng phủ nhận.
Ngưu Hữu Đạo nhìn hai người một chút, hỏi: “Vì sao?”
Hắc Mẫu Đơn nói: “Như lời Công Tôn huynh vừa nói, muốn chế tạo loại thuyền lớn có thể ra biển này, cũng không phải thợ đóng tàu bình thường có thể chế tạo được, căn bản không phải như mấy thợ đóng tàu cá bình thường ta thấy ở trong hồ, hoàn toàn không thể so sánh. Người có thể đóng loại thuyền này, nhất định là thợ lành nghề có kinh nghiệm đi biển.”
“Mà với phàm phu tục tử mà nói, họ ít nhiều vẫn có e ngại với biển cả vô biên vô hạn kia, ngoại trừ những thương nhân vì kiếm tiền mà đi mạo hiểm kia, đa số người vẫn là dùng đường bộ vận chuyển. Người sống ven biển đi đánh cá kiếm ăn cũng sẽ không dùng thuyền lớn như vậy, cũng không mua nổi. Coi như có thể mua nổi, khống chế loại thuyền lớn này, liền phải thuê thêm hai ba chục người nữa điều khiển, cái này cần phải chạy ra bao xa để đánh cá? Chạy xa quá, đánh xong cá chở về đến bờ cá cũng thối hết rồi, đánh gần sao, đánh gần đáng giá đi dùng thuyền lớn như vậy sao?”
“Nhu cầu hạn chế, trong loạn thế này, người muốn đóng loại thuyền này cũng không nhiều, như vậy thợ biết chế tạo loại thuyền lớn này tự nhiên cũng không có nhiều. Liền xem như cỡ 100 chiếc đi, Đạo gia, có quốc gia nào, lại đi đóng 100 chiếc thuyền cỡ lớn như vậy để đi biển sao, chỉ sợ lấy toàn bộ lực lượng cả quốc gia đi đóng một năm cũng không xong nổi. Loại thợ này có chỗ khác biệt, coi như ngươi kéo một đống tu sĩ đến giúp đỡ cũng vô dụng, đây không phải là pháp lực cao thâm liền có thể làm tốt.”
“Đạo gia, ta cảm thấy lời Công Tôn huynh nói vừa rồi không sai, khả năng sẽ đi cải tạo bên trong khoang thuyền là rất lớn, làm cái công việc này, chỉ cần cái thợ mộc là có thể làm được rồi, đỡ tốn thời gian, công sức, cũng không quá phiền phức nữa. Cải tạo thuyền lớn như vậy, còn nhiều như vậy, dù có phân tán ra, cũng rất dễ tạo ra động tĩnh lớn, căn bản không có giữ được bí mật gì, hẳn là đối phương sẽ không làm như vậy.”
Công Tôn Bố cũng gật đầu, “Đúng là như thế.”

Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu, hắn cũng cảm thấy nói có lý, một chút đạo lý hắn cũng hiểu, chỉ là chưa tiếp xúc qua loại thuyền đi biển bên này, trong lòng không nắm chắc, vì vậy mới hỏi kỹ càng thêm một chút.
Hiện tại xem ra, bản thân hắn muốn vận chuyển chiến mã thông qua đường biển có chút lệch, không nghĩ tới trong đó còn có nhiều tình huống phức tạp như vậy, hắn còn tưởng rằng rất dễ tìm được thuyền.
Suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Các ngươi cảm thấy trong chư quốc, thì quốc gia nào có nhiều loại thuyền cỡ lớn này?”
Công Tôn Bố nói: “Cái này khó mà biết, đoán chừng bình thường tu sĩ cũng chẳng có ai sẽ đi chú ý cái này, bất quá trong ấn tượng của ta, Vệ quốc hẳn là nước có nhiều loại thuyền đi biển lớn nhất.”
Hắc Mẫu Đơn biểu thị đồng ý: “Từ vị trí địa lý mà nói, một cái sa mạc khó vượt qua, cùng một cái cao nguyên rộng lớn đem thất quốc ngăn cách thành hai cái khu vực, Tống, Hàn, Triệu, Yến, tứ quốc dính cùng một khối, Tấn, Tề, Vệ, tam quốc lại thành một khối. Trong thất quốc, tứ quốc phía trước tương đối nghèo, tam quốc phía sau thì khá là giàu có, mà trong tam quốc phía sau, thì Tấn quốc lại là nước nghèo nhất trong đó, bất quá Tấn quốc am hiểu rèn đúc binh khí, võ lực lại cường hãn nhất, phong tục thượng võ rất sâu nặng, cũng là nước mạnh nhất trong thất quốc, nhưng về quốc lực* lại không sánh bằng với Tề quốc với Vệ quốc được, một mực bị hai nước sau liên thủ chèn ép, nếu mà chia lẻ từng nước, thì không có nước nào là đối thủ của Tấn quốc.”
Ngưu Hữu Đạo có chút buồn cười, cái này hắn biết, không cần nàng đi nói, chỉ là hắn phát hiện, từ khi nữ nhân này đến quận Thanh Sơn, mắt thấy tai nghe, nhiễm một vài thứ gì đó về sau, liền biến hóa có chút lớn, bèn cười ngắt lời hỏi: “Cái này có liên quan đến việc Vệ quốc có nhiều thuyền sao?”
Hắc Mẫu Đơn: “Đương nhiên là có quan hệ, Tề quốc khá là giàu có, là bởi vì chư quốc đều có nhu cầu với chiến mã của hắn, hàng năm đều cần phải đem tới số tiền tài và vật tư lớn để trao đổi chiến mã, nhưng mà Tề quốc cũng không dám bán chiến mã thả cửa. Đồng dạng, Tấn quốc cũng rất không có khả năng bán ra số lượng vũ khí lớn cho các quốc gia khác đến mức uy hiếp được chính cả bọn hắn. Chỉ có Vệ quốc, vị trí thuận lợi của Vệ quốc cùng với khí hậu được trời ưu ái, lương thực gieo trồng xuống hầu như không cần quản gì hết, liền có thể một năm ba vụ.”
“Hàng năm, bán cho chư quốc số lượng lương thực lớn lấy tiền tài, Tống, Hàn, Triệu, Yến, tứ quốc này nếu không phải được Vệ quốc cung cấp lương thực cho mà nói, chỉ bằng nội tại của tứ quốc, chỉ sợ đã sớm tự sụp đổ. Vệ quốc chỉ cần không bán lương thực cho tứ quốc một phát, tứ quốc lập tức phải sụp đổ ngay. Đương nhiên, Vệ quốc cũng không dám làm như vậy, bằng không, làm cho tứ quốc không còn đường sống mà nói, chỉ sợ cái thứ nhất bị xui xẻo chính là Vệ quốc.”
“Đương nhiên, mặc dù Vệ quốc giàu có, nhưng bách tính lại chẳng được hưởng gì, giàu cũng chỉ là những môn phái tu hành ở phía sau lưng cướp bóc kia thôi. . .  . . .”
Ngưu Hữu Đạo đứng nghe con mắt giật giật, làm sao cảm giác nữ nhân này càng nói càng kéo xa.

“Khụ khụ!” Công Tôn Bố cũng có chút chịu không nổi, nghe không vô mấy thứ ‘thao thao bất tuyệt’ này, vội ho một phát cắt ngang, “Đạo gia, ý của Mẫu Đơn muội tử là, Vệ quốc thường xuyên dùng thuyền để chở lương thực tới các quốc gia khác, cho nên loại thuyền đi biển cỡ lớn này Vệ quốc có khá là nhiều.”
Ngưu Hữu Đạo ‘à’ một tiếng, hỏi hắn: “Có khoảng bao nhiêu chiếc?”
Công Tôn Bố lắc đầu nói: “Cái này, thực sự là không có để ý tới, ta cũng không biết rõ nữa.”
Hắc Mẫu Đơn nói: “Loại thuyền cỡ lớn này Vệ quốc từng có ít nhất ngàn chiếc, mấy quốc gia khác cộng lại cũng chưa chắc có nhiều bằng Vệ quốc. Bất quá, ta đoán thuyền Bắc Châu bên kia sử dụng cũng chưa chắc đều lấy từ Vệ quốc, trên trăm chiếc thuyền đi biển cỡ lớn cùng xuất ra từ một nơi mà nói, vẫn là quá bắt mắt.”
“Có cái số lượng như thế, xem ra muốn thu được cũng không khó, nói như thế, khả năng cải tạo thuyền đúng là rất lớn. . .” Ngưu Hữu Đạo sờ sờ cái cằm lẩm bẩm.
Hắc Mẫu Đơn: “Đạo gia, nói đến chỗ này, nếu như chúng ta muốn vận chuyển chiến mã bằng đường biển mà nói, chuyện thuyền chuyên chở sợ là phải thừa dịp sớm đi chuẩn bị.”
Ngưu Hữu Đạo vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Chuẩn bị? Làm sao chuẩn bị? Chuyện phiền toái như vậy, hiện tại mới nói đi chuẩn bị, dựa vào nhân lực trước mắt của chúng ta, đợi đến khi chuẩn bị được thuyền, rồi lặng lẽ đưa tới đây, còn không biết phải đợi tới khi nào, còn chuẩn bị cái rắm* a! Huống chi còn không biết là có thể lấy được chiến mã hay không nữa. Chuyện này cũng trách ta, là do ta trước đó không có để tâm, lâm thời mới làm quyết định nên tính sót, độ khó vượt ra khỏi mức tưởng tượng của ta.” 
Hắc Mẫu Đơn hỏi: “Chẳng lẽ đi đường bộ? Chỉ sợ sẽ còn phiền toái hơn, điểm trạm cần phải đả thông càng nhiều hơn.”
Ngưu Hữu Đạo không để ý tới điều này, chắp tay đi tới lui vài bước suy nghĩ, bỗng khoát tay ra hiệu cho Hắc Mẫu Đơn, nói “Địa đồ!”
Hắc Mẫu Đơn lập tức đi lấy địa đồ, mở ra, treo lên trên tường.
Ngưu Hữu Đạo tới đứng trước địa đồ, mạnh miệng nói, “Ta cũng không tin tà, nhiều thuyền như vậy còn có thể ẩn núp hết không bằng? Trước không quản thứ gì nữa hết, nhất định phải móc thuyền của Bắc Châu ra cho ta, ‘sống phải thấy thuyền, chết phải thấy xác’, ta không lấy được, Bắc Châu cũng đừng hòng lấy được!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.