Đạo Quân

Chương 262: Bị Ngưu Hữu Đạo giết!




Chương 262: Bị Ngưu Hữu Đạo giết!
Edit : Luna Huang
Người cao gầy lảo đảo lui lại mấy bước, kiếm trên tay cuối cùng chống xuống đất, cả người vô lực từ từ quỳ xuống nền cát.
Hơn mười tên tu sĩ của ba phái sợ ngây người, tên kia khủng bố như thế, thế mà lại bị giải quyết như vậy ư?
Áo choàng đen lóe lên, Ngưu Hữu Đạo phi thân đến, hạ xuống trước mặt người cao gầy, nhìn kỹ hắn từ trên xuống dưới hỏi: “Ngươi đã bị thương rồi?”
Cũng không phải là mỉa mai, cũng không phải là biết rõ còn cố hỏi, mà là hỏi phải chẳng lúc ở dưới đất đã bị thương rồi, bằng không ngay cả chính hắn cũng không thể tin loại nhân vật này lại có thể bị giải quyết dễ dàng như thế.
Khóe miệng có máu tươi tí tách, hán tử cao gầy từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Ngưu Hữu Đạo, vừa rồi hắn đã biết bản thân đã vô lực tái chiến, vốn định dùng một kích toàn lực để chấn nhiếp đám người này, khiến cho bọn nó không còn dám tuỳ tiện mạo phạm, sau đó lại tranh thủ thời gian thoát thân, ai ngờ Ngưu Hữu Đạo căn bản không cho hắn cơ hội, thấy hắn hơi sơ hở liền quả quyết xuất thủ, cắt mất đường sống của hắn.
Từ từ nâng bàn tay lên, chỉ vào mặt Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi. . .”
Ban tay đang giơ lên run run hai cái, rồi vô lực hạ xuống, đầu cũng vô lực cúi xuống trước ngực, một tay chống kiếm, người vẫn chưa đổ, lẳng lặng quỳ gối trên nền cát, lẳng lặng quỳ gối trong gió cát, máu tươi trong miệng như huyết châu rơi tí tách không ngừng.
Biển cát vô biên, ở dưới bóng đêm vẫn quỷ quyệt như trước.
Trăng sáng tĩnh mịch, chiếu lên trên người Ngưu Hữu Đạo mặc áo choàng đen tung bay, đang cúi nhìn xuống, còn có người chống kiếm quỳ trước mặt hắn.
Vẻ mặt Ngưu Hữu Đạo tĩnh lặng, đang nghĩ không biết lời cuối cùng tên này muốn nói là gì, nhìn hắn chăm chú thật lâu.
Dù cho bốn phía có Sa Hạt đang chen chúc chạy đến, hắn cũng thờ ơ.
Người ba phái còn sống sót vội vọt tới, quây lại xung quanh, chống cự đám Sa Hạt đang vọt tới kia, không để cho đám Sa Hạt lại gần.
Có người nhìn lại người cao gầy đang quỳ dưới cát, rồi lại nhìn sang Ngưu Hữu Đạo đang đứng im tĩnh lặng, đều có chút khó có thể tin.
Chỉ cần không ngốc đều biết, thực lực của người cao gầy này phi thường cường hãn, một kích cuối cùng mặc dù là dùng hết toàn bộ tu vi mới khủng bố như vậy, nhưng như vậy đã đủ để chứng minh thực lực người này rồi, e rằng cả đám bọn hắn liên thủ lại cũng không ngăn được người này.

Thực lực người này, ba phái từ trên xuống dưới, bao quát cả chưởng môn cùng với trưởng lão, đoán chừng cũng không tìm ra ai có thể địch nổi hắn!
Cũng khó trách, khó trách khi hắn nhìn thấy có nhiều viện thủ đuổi theo như vậy cũng không chạy trốn, mà y nguyên vẫn muốn truy sát Ngưu Hữu Đạo, có một thân bản sự này, đúng là hoàn toàn có thể không cần sợ hãi gì!
Chính vì vậy, mọi người mới khó có thể tin, một cao thủ mạnh mẽ như vậy, vậy mà lại bị giết kiểu như vậy?
Bọn hắn tự nhiên là biết rõ nguyên nhân, cũng không phải bởi vì bọn hắn hợp kích gì cả, vừa rồi bọn hắn thậm chí còn chưa tới gần được đối phương, liền đã bị đánh cho bị thương cả lũ, thậm chí còn có hai người bị một kích mất mạng, có thể tưởng tượng ra được thực lực của người này khủng bố như thế nào!
Rất hiển nhiên là người này đã bị thương trước khi chui lên mặt đất rồi, mà lại còn bị thương nặng nữa.
Nguyên nhân bị thương nặng cũng không khó đoán, chỉ là ánh mắt bọn hắn nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo tràn đầy ngạc nghiên lẫn sợ hãi, bằng thực lực của Ngưu Hữu Đạo mà có thể đánh người này trọng thương sao? Có chút không thể tưởng tượng nổi!
Nhưng ngoại trừ cái ‘nguyên nhân’ này ra, bọn hắn cũng nghĩ không ra còn có nguyên nhân nào khác.
“Người có thể phái ra kẻ này, đây là muốn đưa ngươi vào chỗ chết cho bằng được, là ai có khả năng phái cao thủ như này đi truy sát ngươi vậy?” Có người lên tiếng hỏi.
Hắn hỏi một đằng Ngưu Hữu Đạo trả lời một nẻo, “Người này, mấy người các ngươi có ai nhận ra hắn không?”
Mọi người đều lắc đầu, có người nói: “Mặc dù không phải là cao thủ đỉnh cấp, nhưng bằng thực lực người này, tuyệt không phải là hạng vô danh, trên Đan Bảng hẳn là có thể xếp vào top 300 trở lên!”
Ngưu Hữu Đạo đưa tay nắm lấy chuôi kiếm đang cắm trên ngực hán tử cao gầy, rút ra, thuận tay lia một kiếm, lấy xuống thủ cấp của đối phương, ngẩng đầu lên nhìn trăng sáng, từ từ nói: ” Mang thủ cấp về, cho mọi người nhìn thử, xem coi có ai nhận ra người này không. Nơi đây không thể ở lâu, thu dọn một chút, đi thôi!”
Rung rung trường kiếm rũ vết máu nhiễu, thu lại vào trong lớp áo bào đen rộng thùng thình, ‘bang’ một tiếng, tra kiếm vào vỏ.
Đám người cấp tốc thu dọn hiện trường, nhìn thấy có người đang còn ngồi nhặt thi thể hai tên đệ tử của ba phái, Ngưu Hữu Đạo nhìn quanh kiểm lại nhân số một lượt, thấy thiếu mất mấy người, liền đi tới nhìn xuống hắn, hỏi: “Chúng ta tử thương mấy người?”
Người đang nhặt xác thở dài: “Lúc đầu không có ai bị tử thương, nhưng vừa rồi tên kia vừa chui ra, dưới công kích của hắn, hai người của chúng ta bị giết chết, mọi người ít nhiều gì cũng bị thương nhẹ.”
Ngưu Hữu Đạo nhìn trái nhìn phải hỏi: “Người bắt sống đâu? Không bắt sống được tên nào sao?”

Người đang nhặt xác: “Vừa rồi bắt sống được một đứa, vì ngăn cản tên kia, nên quên mất không có quan tâm đến nó, để nó nằm trên đất nên đã bị Sa Hạt mần thịt rồi. Bất quá không cần lo lắng, trước đó đã bắt sống được hai người mang về Vô Biên các rồi.”
Ngưu Hữu Đạo khẽ thở ra một hơi, hắn mạo hiểm lớn như vậy, trả giá đắt như thế, cuối cùng cũng đạt được mục đích rồi.
Rất nhanh, một nhóm bay lên lướt qua bầy Sa Hạt đang vây chung quanh rời đi, lên lên xuống xuống, cấp tốc trốn vào sâu trong bóng đêm mịt mờ.
Mà những thi thể còn sót lại tại hiện trường, thì bị đám Sa Hạt ùa lên giành ăn, liền ngay cả thi thể đồng loại bọn chúng cũng không buông tha, cả xương cốt đều ăn sạch sẽ, chờ qua một đêm, sẽ chẳng còn lưu lại bất kỳ dấu vết nào, vùng sa mạc này sẽ quên hết tất cả mọi chuyện phát sinh trong đêm nay. . . . . .
Ngưu Hữu Đạo đạt được mục đích, một đám người cũng không cần phải ẩn tàng hành tung nữa, cũng không dám bỏ mặc cho Ngưu Hữu Đạo mạo hiểm một mình, kết thành đội bay lên đỉnh núi, trực tiếp tới thẳng Vô Biên các.
“Đạo gia, ngươi không sao chứ?”
Một mực quanh quẩn chờ đợi ở trong một cái đình, Công Tôn Bố vừa nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo, vội vàng đi tới nghênh đón hỏi thăm.
“Về đã hẵng nói.” Cả người bao trùm trong đấu bồng đen Ngưu Hữu Đạo cho hắn một câu.
Đám người bước nhanh vào trong Vô Biên các, không ít người qua đường chú ý đến có một người mặc đấu bồng đen được một đám người chen chúc bảo hộ ở giữa.
Một đám người đi tới trước cửa hàng Lưu Tiên tông, vừa tiến vào cửa hàng, cả đám liền lập tức sửng sốt, bao quát cả Ngưu Hữu Đạo đang từ từ gỡ mũ trùm đầu xuống cũng mặt đầy kinh ngạc.
Chỉ thấy cái mặt Phan chưởng quỹ đang đầy ngưng trọng, cả người không chút xứt mẻ nào chắp tay nói: “Đạo gia, mọi chuyện ta cũng đã nghe kể, có người giả mạo ta!”
Ngưu Hữu Đạo nhịn không được nhìn sang cánh tay của hắn, nhớ lại trước đó hắn đã chém xuống một cái cánh tay của ‘Phan chưởng quỹ’.
Một tu sĩ áp giải người bị bắt sống trở về trước nói: “Đích thật là giả mạo, kỹ thuật dịch dung phi thường cao siêu, ngay cả người quen cũng nhìn không ra, hoàn toàn có thể dùng giả đổi thật, nhóm người này không phải tầm thường. Tên giả mạo kia đã bị nhốt ở bên trong.”
“Dẫn ta đi xem thử.” Ngưu Hữu Đạo phất tay ra hiệu một chút.

“Mời!” Phan chưởng quỹ vội vàng đưa tay mời vào.
Một đám người tiến vào, vào tới hậu đường, đi vào trong một gian phòng, nhìn thấy một người không có bả vai, với một người mất một cánh tay, đang được người trông giữ, cũng đang được người chữa trị vết thương.
Nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo hiện thân, hai tên bị bắt sống giật mình không ít, tựa hồ không thể tin được Ngưu Hữu Đạo thế mà còn sống.
“Đạo gia, tên này chính là kẻ giả mạo Phan chưởng quỹ.” Tu sĩ về trước chỉ chỉ hán tử trung niên không có bả vai, lại cầm một tấm mặt nạ hẳn là lấy được từ trên mặt của người này, căng ra ụp lên mặt của đối phương xoa xoa một chút.
Ngưu Hữu Đạo gỡ tấm mặt nạ xuống, cầm trên tay xem xét một chút, phát hiện nó được chế tác cực kỳ tinh xảo, hừ lạnh một tiếng, “Thật là có bản sự, trong thời gian ngắn như vậy lại có thể làm ra được thứ tinh xảo như vậy, nói đi, các ngươi là ai?” Tiện tay ném tấm mặt nạ trở lại.
‘Phan chưởng quỹ’ giả cười ha ha nói: “Ngươi quả thật là mạng lớn, như vậy mà cũng có thể bị ngươi tránh thoát một kiếp.” Giọng nói cũng thay đổi, hiện tại hẳn là giọng chính gốc.
“Lấy thủ cấp ra cho hắn nhìn đi.” Ngưu Hữu Đạo đưa tay ngoắt một cái.
Phía sau lập tức có người tiến lên, xách một cái đầu ra cho hai tên bị bắt sống nhìn.
Mặt mũi hai tên bị bắt sống lập tức đầy chấn kinh, ‘Phan chưởng quỹ’ giả thất thanh nói: “Chỉ bằng các ngươi, điều đó là không có khả năng!”
Hai người rõ ràng không tin người cao gầy có thể ngã ở trong tay bọn họ.
Ngưu Hữu Đạo cũng không nói nhảm với bọn hắn, quay người bước nhanh rời đi.
Lúc đi trở về hậu đường, Ngưu Hữu Đạo dừng bước đứng lại, xoa xoa ngực ho “khụ khụ” mấy cái, lại ho ra một ngụm máu.
Trước đó bị ‘Phan chưởng quỹ’ giả kia đánh lén, cũng không phải là không bị gì, tu vi song phương chênh lệch không ít, bị đánh lén ở khoảng cách gần như vậy, đã làm cho hắn bị thương nhẹ, đằng sau ở dưới đất lại cứng đối cứng với người cao gầy kia hai lần, lại liên tiếp bị chấn thương, nếu không phải có một khoảng cách, lại có hạt cát giảm bớt lực đạo, e rằng hắn đã bị thương nghiêm trọng hơn nữa.
Chỉ là do hắn một mực áp chế lại, không đến được khu vực an toàn là không muốn lộ ra dấu hiệu hắn đã bị thương, lúc này thật sự là bị nghẹn khó chiu nổi, rốt cục ho ra luôn.
Người hai bên trái phải giật mình, cấp tốc cầm tay hắn dìu đi, “Ngươi bị thương rồi?”
“Không có việc gì, một ít vết thương nhỏ thôi.” Ngưu Hữu Đạo phất tay, thoát khỏi hai người dìu hai bên, sau khi ho ra rồi, khí tức cũng thông thuận không ít, yêu cầu: “Nước!”
Phan chưởng quỹ lập tức tự mình đi lấy nước đưa tới, Ngưu Hữu Đạo rót nước súc miệng, cho sâu xuống họng, rồi quay đầu phốc phun hết cả nước lẫn máu ra ngoài, tránh cho lúc phun ra ngoài bị người ta nhìn ra manh mối gì.

Trả chén nước lại cho Phan chưởng quỹ, phân phó: “Tách hai tên đó ra tạm giam lại, thẩm vấn, cần phải cạy miệng bọn hắn ra! Còn có, đừng cho bất luận kẻ nào tuỳ tiện tiếp cận bọn hắn, bao quát người một nhà cũng phải  kiểm tra nghiêm ngặt thật giả, kỹ thuật dịch dung của những người này quá cao siêu, đừng để cho bọn hắn lợi dụng sơ hở diệt khẩu!”
“Vâng!” Người hai bên dạ đáp.
“Mang thủ cấp kia theo, Lệnh Hồ Thu kiến thức rộng rãi, có lẽ sẽ nhận biết người này!” Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu qua nói với Công Tôn Bố, rồi cứ thế mà đi.
Mấy người bí mật đi theo đã không cần ẩn tàng nữa, Công Tôn Bố với ba phái đều cử ra một người đi theo Ngưu Hữu Đạo về khách sạn Thiên Hồ nghỉ ngơi.
Đưa mắt nhìn nhóm người rời đi, Phan chưởng quỹ quay sang hỏi một người trong mấy người trở về cửa hàng Lưu Tiên tông trước: “Sư huynh, đó là thủ cấp của ai vậy, Ngưu Hữu Đạo tựa hồ rất xem trọng,  phản ứng của hai người bị bắt sống kia cũng không tầm thường.”
Vị sư huynh tham dự hành động đêm nay thở dài: “Người này thực lực rất cường hãn, Lưu Tiên tông ta từ trên xuống dưới đoán chừng không có ai là đối thủ của người này, chúng ta có thể còn sống trở về đúng là may mắn!”
Phan chưởng quỹ giật nảy cả mình, “Người nào có bản lĩnh lấy được thủ cấp của hắn vậy?”
“Bị Ngưu Hữu Đạo giết lấy!” Sư huynh buồn bực đáp.
“Ngưu Hữu Đạo có thể giết hắn ư?” Mặt mũi Phan chưởng quỹ tràn đầy không thể tưởng tượng nổi.
“Tình huống cụ thể ta cũng không biết rõ, nhưng đích thật là chết ở trên tay Ngưu Hữu Đạo, tình huống ngươi ghi nhớ lại, rồi lập tức đưa tin cho sư môn. . .” Vị sư huynh kể lại kỹ càng tình huống mọi việc xảy ra.
Khách sạn Thiên Hồ, cửa ra vào, Hắc Mẫu Đơn thật sự là không ở trong phòng đợi được, đi lui đi tới ở cửa ra vào trông mong.
Nhìn thấy Công Tôn Bố, nhìn thấy người phủ trong đấu bồng đen, khối đá đè ép trong lòng Hắc Mẫu Đơn rơi xuống, cấp tốc tiến lên đón, “Đạo gia, không có sao chứ!”
“Dẫn bọn hắn đi an trí ở sát vách chúng ta.” Ngưu Hữu Đạo chỉ chỉ mấy người đi theo hai bên, phân phó Hắc Mẫu Đơn, còn hắn thì bước nhanh đi vào.
Hắc Mẫu Đơn đành phải dẫn đám Công Tôn Bố đi tới quầy thuê phòng.
Trở lại trong phòng của mình Ngưu Hữu Đạo đóng cửa lại, ngay cả áo choàng trên  người cũng không kịp cởi, liền chạy thẳng vào nhà nhỏ, thả Nguyệt Điệp ra chiếu sáng, úp mặt vào một cái chậu đồng ho khan “khụ khụ” liên tục, ho ra một mớ bọt máu lấm tấm .
Đợi đến khi hơi thở đều đặn rồi, mới lấy ra một viên thuốc sáp, bóp nát vỏ, bỏ vào miệng nuốt xuống, lặng yên tại chỗ thi pháp điều tức.
Cửa phía ngoài mở ra, Hắc Mẫu Đơn trở về, nhìn thấy nhà nhỏ có ánh sáng, tiến đến, ngửi được mùi máu bèn tiến lên xem xét, con ngươi đột nhiên co lại, kinh hô: “Đạo gia, ngươi bị thương rồi sao?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.