Đạo Quân

Chương 261: Cuồng bạo




Chương 261: Cuồng bạo
Edit : Luna Huang
Làm sao tình hình thay đổi nhanh như chong chóng, hôm nay vận khí của hắn lại không tốt lắm, liên tiếp gặp phải ngoài ý muốn.
Vốn cho rằng dựa vào bản sự có thể chạy trốn dưới cát của hắn, dù hắn có một mình đi đến đây gặp mặt đi nữa, hắn cũng có đủ khả năng tránh thoát, ai ngờ đụng phải cao thủ chân chính, thế mà có thể chui xuống đất truy sát hắn, làm hắn phải bỏ chạy thục mạng.
Ây!, hiện tại hắn chọn con đường tự cho là thích hợp nhất, ngờ đâu lại đụng phải phiền phức nữa rồi.
Giờ đây hắn đang ở trong một cái cung điện khổng lồ dưới đất, lối đi thì bị đàn Sa Hạt chặn ngang lại, có lít nha lít nhít Sa Hạt đếm không hết, tầng tầng lớp lớp bò lổm ngổm, vung vẩy cặp càng, rung rung cái đuôi có gai độc, nhìn thôi mà tê hết cả da đầu, Nguyệt Điệp cũng bị dọa cho không dám bay xuống thấp nữa, vỗ cánh né tút lên trên đỉnh vòm cung điện .
Bốn phía khắp nơi là tượng Phật to to nhỏ nhỏ, hoặc đứng hoặc ngồi, có pho tượng thì vẻ mặt trang nghiêm, từ bi, có tượng thì vẻ mặt dữ tợn.
Phật điện có quy mô lớn như thế, Ngưu Hữu Đạo đoán chừng đây hẳn là di tích của Phật giáo ở thời đại Võ triều hưng thịnh mà truyền thuyết nói tới kia.
Chỉ là di tích Phật môn này, giờ đây tựa hồ đã thành hang ổ của bầy Sa Hạt, nhìn đám Sa Hạt to to nhỏ nhỏ kia, con nhỏ thì to cỡ con thỏ, xoẹt xoẹt chạy loạn đầy đất, hình như trong lúc vô tình hắn đã xông vào hang ổ Sa Hạt rồi.
Hang ổ có kẻ lạ xâm nhập, Sa Hạt lập tức náo động, bắt đầu chồng chất nhau, phủ kín con đường ở phía sau Phật điện, quơ quơ cặp càng thị uy, tựa hồ ở phía sau chỗ đó có thứ gì rất quan trọng vậy, giống như muốn ngăn không cho ngoại địch đi vào.
Đồng thời, đám Sa Hạt lớn cũng từ trong hang động xông ra, nhảy bật lên tấn công hắn.
Ngưu Hữu Đạo vốn định lập tức lui về lại đường cũ, nhưng mà nghĩ tới có khả năng sát thủ đã đuổi tới sau mông rồi, hiện tại mà lui về quả thực là muốn chết, thân hình trong nháy mắt lộn một vòng, kiếm quang trong tay đâm ra liên tục, kiếm khí tung hoành, chém cho đám Sa Hạt vây công chân cẳng rơi rụng bay tán loạn.
Cấp tốc vọt tới một bên đại điện, ‘oanh’ nện một quyền vào trên vách tường, lớp đá nứt ra nổ bay, kết quả lại phát hiện phía sau lớp đá lại là lớp đất cứng, không có cách nào như chui vào trốn giống như trong cát được.
Lại xoay người đánh bay một đám Sa Hạt vây công, xông từ trong đống lộn xộn ra ngoài thoát thân, bay lên không, xông về phía nóc điện, hạ xuống thanh xà ngang bằng đá ở phía trên nóc điện.
Ầm! Lại đấm một quyền thật mạnh về phía nóc điện, tảng đá nặng nề trên nóc điện soạt soạt rơi xuống, cũng không biết mái vòm có kết cấu như thế nào, chỉ thấy trên tảng đá còn gia cố xếp thêm 1 tầng đá, cũng không biết chất dày bao nhiêu, cao bao nhiêu.
“Mụ nội ngươi. . .” Ngưu Hữu Đạo thầm chửi mắng.
Sa Hạt ở phía dưới không bật nhảy tới được, bất quá cả đám lại leo lên vách tường hoặc trụ đá, từ bốn phương tám hướng, muốn vây phía trên lại.

Tình thế không cho phép hắn từ từ thử, Ngưu Hữu Đạo cấp tốc quan sát địa hình chung quanh, nhảy vọt ra rời khỏi xà ngang, bay ngược lại về phía đường hành lang cũ, gọi Nguyệt Điệp quay về, cấp tốc thu Nguyệt Điệp cất vào.
Nháy mắt trong điện lại rơi vào trong bóng tối, rất nhiều Sa Hạt chen chúc về phía bên này, chặn lối ra vào bên này kín luôn, đồng thời tiếp tục leo lên trên.
Ngưu Hữu Đạo núp ở trên xà ngang, im lặng nép sát góc tường, phát giác Sa Hạt đang nhanh chóng bò lên tới gần, chuẩn bị thi pháp dùng cương khí hộ thể để ngạnh kháng không hoàn thủ một trận.
Đúng lúc này, ầm! Một tiếng nổ vang, một đạo kiếm khí cương mãnh từ lối đi xuyên vào trong, chém bay một mảng Sa Hạt ngăn ở cửa.
Lối vào chợt có Nguyệt Điệp phát sáng vỗ cánh bay vào, bóng người cao gầy cũng vọt vào, rất nhiều Sa Hạt cấp tốc xông tới hắn, Nguyệt Điệp liền ngừng bay tới, hạ  xuống đậu trên vai hắn.
Thân hình người cao gầy khẽ động, kiếm khí tung bay, chân càng Sa Hạt vây công rơi rụng bay tứ tán, lại càng hấp dẫn thêm nhiều Sa Hạt kéo tới vây công hơn.
Thừa dịp người cao gầy hấp dẫn rất nhiều Sa Hạt, lợi dụng động tĩnh lộn xộn này che dấu, Ngưu Hữu Đạo cấp tốc hạ xuống, vọt tới cái lối vào do người cao gầy cưỡng ép đánh bay đám Sa Hạt để ra ngoài, nhanh chóng thoát lui về đường cũ.
Hắn tin tưởng, nơi này có nhiều Sa Hạt tụ tập như vậy, khẳng định sẽ có lối thông ra lại sa mạc.
Nhưng trong lúc nhất thời hắn cũng không biết lối ra nằm ở chỗ nào, điều quan trọng là hiện tại lại có sát thủ truy sát sau mông, hắn không có nhiều thời gian đi tìm đường ra, cộng thêm dọc đường bị đám Sa Hạt này đánh tạo ra tiếng động, bị sát thủ phát hiện là khó tránh được, đoạn đường này nếu bị đuổi kịp thì rất là nguy hiểm.
Cho nên, hắn vội vàng nhanh chống tỉnh táo đưa ra quyết định, quay về lại đường cũ cho bớt chuyện, nghĩ tới bên ngoài chắc hẳn sẽ có cao thủ ba phái ngăn cản giúp, tranh thủ đầy đủ thời gian cho hắn thoát đi.
Điều hắn muốn chính là khoảng thời gian chênh lệch giữa hắn và sát thủ đi ra đi vào cung điện.
Hắn vừa xông vào đường hành lang cũ, lập tức hấp dẫn tới một vài con Sa Hạt đang còn ở quanh cửa vào tấn công.
Người cao gầy vừa chống cự Sa Hạt, vừa đồng thời giương đôi mắt lạnh lẽo tìm kiếm nơi Ngưu Hữu Đạo trốn, chợt nghe được chút động tĩnh, nhanh chóng quay đầu lại, mặc dù hắn không thấy được Ngưu Hữu Đạo, nhưng cũng ý thức được cái gì, không khỏi cười lạnh một tiếng.
Lại dám ở dưới mí mắt hắn chơi trò này, đủ thấy mục tiêu hắn tru sát lần này gặp chuyện không chút hoang mang, tỉnh táo, bình tĩnh, sự can đảm này đúng là người thường không thể so sánh!
Cương khí quanh thân đột nhiên bộc phát ra lại, mạnh mẽ xoay tròn, người cao gầy không tiếp tục dây dưa với những Sa Hạt này nữa, trực tiếp cưỡng ép tông thẳng vào.

Cạch cạch cạch! Vội xông lại, nhưng con Sa Hạt nhào tới đều bị đụng bay tán loạn, bóng người cao gầy đã vọt đến đường hành lang, nhanh chóng đuổi theo.
Trong bóng tối Ngưu Hữu Đạo điên cuồng xông tới trước, đã cảm nhận được con đường hành lang phía trước lúc nãy sụp đổ đã được lấp gần đầy cát, trực tiếp đánh tới một chưởng, cát nổ bay tứ tung, lại có thêm nhiều cát chảy tràn vào, hắn nhân cơ hội chui thẳng vào trong đống cát.
Cơ hồ ngay tại lúc hắn chui ra chỗ thủng phía trên, trong đường hành lang có một vệt sáng lướt tới.
Người cao gầy với con Nguyệt Điệp đậu trên bờ vai đã đuổi tới, ngừng lại, chém một kiếm vào trong đám cát đang bay tứ tán, mặc kệ Ngưu Hữu Đạo đã ra ngoài hay chưa, trước chặt một kiếm lại nói, tránh cho có mai phục.
Lớp cát lần nữa nổ tung, người cao gầy thu Nguyệt Điệp lại bỏ vào trong hộp, chui vào trong lớp cát, cấp tốc đuổi theo hướng truyền tới tiếng động.
Hắn đã đã nhận ra ý đồ trở về đường cũ của Ngưu Hữu Đạo, tất nhiên là muốn để đồng bọn chặn đường hắn, tranh thủ cơ hội chạy thoát.
Hắn há có thể để Ngưu Hữu Đạo đạt được, cương khí quanh thân bắt đầu vận chuyển nhanh hơn, liều sức đẩy tốc độ lên cao nhất truy kích!
Phát giác được tốc độ truy kích của người phía sau tăng lên, Ngưu Hữu Đạo âm thầm ai oán, lúc này chân chính là đụng phải cao thủ, đụng phải tên trâu bò rồi!
Trong phút chốc tiếp cận mục tiêu, người cao gầy vung kiếm bổ mạnh.
Đến thời khắc liều mạng rồi, Ngưu Hữu Đạo đã không kịp nghĩ gì, điều động Truyền Pháp Hộ Thân Phù trong cơ thể, tung chưởng, phóng ra một tia sáng hồng.
Kiếm khí cuồng bạo va chạm vào năng lượng cuồng bạo do tu vi Kim Đan ngưng tụ.
Oành! Hai năng lượng cường đại đụng nhau nổ tung tác động đến xung quanh, cổ họng Ngưu Hữu Đạo mằn mặn, cấp tốc vận chuyển Càn Khôn Na Di giảm bớt lực ép, tiếp tục vung tay đánh ra một chưởng chứa năng lượng Truyền Pháp Hộ Thân Phù nhằm ngăn chặn sát thủ, sau đó cấp tốc thoát đi.
Nhưng một chưởng bổ sung này đối với người cao gầy mà nói, chính là thảm họa.
Lực bộc phát của lần va chạm thứ nhất, không khác gì tình hình truy sát lúc trước, không gian quanh thân người cao gầy mở ra cấp tốc sụp đổ.
Tình huống này lại khiến hắn giật cả mình, trong lòng đầy kinh nghi, trên người kẻ này đến cùng có bao nhiêu ‘Bạo Kích Phù’, mà lại xa xỉ như thế?

May mắn có kinh nghiệm một lần, tranh thủ thời gian thi pháp đối phó, kháng cự lực ép rất lớn trong lòng đất.
Nhưng mà hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, lại có thêm một đạo năng lượng mạnh mẽ đánh tới, hắn đang liều mạng kháng cự lực ép, một kích này đánh tới, kém chút dọa hắn hồn phi phách tán.
Cơ thể hắn lúc này đã bị vùi trong lớp cát không cách nào động đậy được, muốn tránh cũng không có cách nào tránh, đã phải thi pháp chống cự lực ép cực lớn, còn phải ứng phó một kích trí mạng này nữa!
Bất đắc dĩ, chỉ có thể ứng phó một kích trí mạng trước lại nói, ra sức điều động một thân pháp lực ngạnh kháng!
Oành! Cứng rắn chống đỡ một kích, cả người cơ hồ bị chấn cho choáng váng, tiếp theo là lực ép cực lớn chèn ép, kém chút ép hắn thành thịt vụn.
Cũng may hắn có một thân pháp lực cường đại, hắn mới miễn cưỡng chống đỡ được.
Vẻ mặt đầy đau đớn, toàn thân rung động, nhanh chóng cưỡng ép một thân pháp lực sắp cạn kiệt mở ra một cái không gian quanh thân lần nữa, cổ họng mằn mặn, phun ra một ngụm máu tươi.
Giờ thì thật sự là liều mạng hướng phía trên chui lên!
Hắn biết bản thân đã bị trọng thương, nếu lại không đi ra ngoài, chỉ sợ sẽ phải vĩnh viễn nằm lại trong sa mạc này. . .
Trêm mặt đất, một trận chém giết đã kết thúc, mười tên đệ tử ba phái đã chém giết hai trong ba tên sát thủ, một tên thụ thương bị bắt sống!
Bên này cũng nhớ kỹ lời Ngưu Hữu Đạo bàn giao, phải bắt sống cho được một người!
Đợi cho ba tên tu sĩ ba phái giải quyết Phan chưởng quỹ bên kia đuổi tới, bên này chém giết đã kết thúc, cũng không cần tham dự nữa, ngược lại cùng người bên này đối phó với đám Sa Hạt đang chạy tới.
Sa Hạt  tụ tập đến ngày càng nhiều, bọn hắn cũng không biết có nên rời đi hay không, không thấy Ngưu Hữu Đạo đâu, cũng không biết còn sống hay đã chết rồi!
Nếu bây giờ mà đi, vạn nhất Ngưu Hữu Đạo cần bọn hắn viện thủ thì phải làm sao?
Trong lúc nhất thời khó mà lựa chọn, cả nhóm chỉ có thể tạm thời cùng đối kháng Sa Hạt rồi chờ đợi.
Đột nhiên, trong lòng đất truyền đến một trận rung lắc, âm thanh ầm ì liền đến ngay sau đó.
Tu sĩ ba phái đang đối kháng đám Sa Hạt quay mặt nhìn nhau, vừa mừng vừa sợ, sợ là vì không biết tình huống bên dưới đến tột cùng là thế nào, vui chính là vì còn có động tĩnh, điều đó nói lên Ngưu Hữu Đạo còn sống.
Ầm! Một đống cát nổ tung cách chỗ này không xa, một bóng người từ trong lớp đất cát phóng lên trên trời, đấu bồng đen trên người tung bay phần phật dưới ánh trăng.

“Ngưu Hữu Đạo. . .” Có người vui mừng lên tiếng.
Mấy con Sa Hạt bật lên nhào tới, vây công Ngưu Hữu Đạo đang từ trên không rơi xuống.
Ngưu Hữu Đạo rút kiếm nhanh chóng cắt đứt một cái đuôi độc của một Sa Hạt nhào tới, bàn chân giẫm mạnh lên người con Sa Hạt kia, mượn lực bắn ngược trở ra, lướt về phía đám người ba phái bên này.
Cơ hồ ngay lúc đó, mặt đất lại nổ tung ra một đống mưa cát nữa, người cao gầy cũng từ trong đất cát vọt ra.
Ngưu Hữu Đạo quát lên, “Ngăn hắn lại!”
Mười mấy người ba phái cấp tốc bay lướt tới chặn đánh.
Lăng không một chưởng đánh gục đám Sa Hạt vọt tới ở bên dưới, người cao gầy rơi xuống đất, khóe miệng máu me đầm đìa rơi tí tách.
Mắt thấy một đám tu sĩ Kim Đan vọt tới, vẻ mặt lộ ra vô tận bi phẫn, đột nhiên giang hai cánh tay, một thân pháp lực cuồng bạo tuôn ra, lấy hắn làm trung tâm, rung động lan rộng ra phạm vi mặt đất sa mạc xung quanh.
“A!” Người cao gầy đột nhiên vung tay, ngửa mặt lên trời gầm thét nổi giận một tiếng, miệng mũi có máu tươi tuôn ra.
Oành! Một vùng cát rộng lớn nổ tung bắn lên trời, cát vàng, còn có Sa Hạt bị lực lượng cuồng bạo xé nát, cùng nổ bắn lên trời, thổi bay sạch hơn mười tên tu sĩ đang vọt tới.
Trong lớp cát bụi người cao gầy vung kiếm trảm liên tiếp ra hai đạo kiếm khí lăng lệ.
Cát bụi rơi xuống đất, mảnh thi thể Sa Hạt rơi xuống đất, hơn mười tên tu sĩ xông tới công kích cũng ào ào rơi xuống đất, lảo đảo, có hai người đã bị kiếm khí lăng lệ chém thành hai khúc.
Mấy người may mắn ngăn trở, thoát được công kích cuồng bạo, mặt người nào người nấy trắng bệch, mắt đầy hoảng sợ nhìn về phía người cao gầy đang giơ kiếm trên tay kia, không nghĩ tới người này khủng bố như thế!
Đang chuẩn bị thoát đi Ngưu Hữu Đạo cũng nhìn lại, cũng sốc, nếu nhiều người như vậy cũng không đỡ nổi một kích của người này, hắn còn trốn cái rắm!
Nhưng mà sau một khắc, thân hình người cao gầy kia đột nhiên lắc lư một cái, miệng mũi có máu tươi nhỏ giọt tí tách.
Vèo! Ngưu Hữu Đạo quả quyết xuất thủ, đột nhiên ném mạnh kiếm trong tay ra, hóa thành một vệt mờ sáng, đồng thời huy động quyền cước đấm đá, đánh bay đám Sa Hạt vây công.
Người cao gầy nhấc tay huy kiếm ngăn cản vệt sáng phóng tới, nhưng cánh tay lại vô lực ngăn cản, ‘keng’ một tiếng liền bị chấn bay, mức độ suy yếu của hắn là có thể tưởng tượng ra được
‘Phập’ một tiếng, vệt sáng chui vào ngực hắn, chỉ còn lòi chuôi kiếm, phía sau lưng bắn ra một đóa huyết hoa, còn có thân kiếm sáng loáng nữa.
(Luna: chương này có lẽ hợp với khẩu vị của mọi người ha, ta thích đấu trị hơn)



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.