Đạo Quân

Chương 227: Đưa tình




Chương 227: Đưa tình
Edit : Luna Huang
Lời này nói chỉ là để khích lệ với lừa phỉnh hắn thôi, kỳ thật ngay chính bản thân Lục Thánh Trung, cũng không có đánh giá cao chuyện giữa hắn với Thiệu Liễu Nhi, thân phận bối cảnh hai người có chênh lệch quá lớn.
Khoảng cách ở giữa cực lớn, không phải chỉ thích hay không thích là có thể bù đắp, tầm nhìn của hai người, lịch duyệt, kiến thức cũng khác biệt, cấp bậc sinh hoạt giữa hai người, thói quen khác nhau, khó mà có sự đồng thuận. Ngay từ đầu có thể do tình cảm kích thích che mắt, sau khi bình tĩnh trở lại, thì đủ các loại mâu thuẫn sẽ bộc lộ ra, dẫn đến không hợp nhau, trừ phi tên Đàm Diệu Hiển này có thể nhanh chóng tiến bộ, nếu không, căn bản sẽ không thích hợp ở cùng nhau, chắc chắn Thiệu gia đã nhìn rất rõ điều đó, cũng không phải tất cả đều là do chê nghèo tham giàu.
Thế nhưng Đàm Diệu Hiển lại giơ tay áo lên lau nước mắt, kinh ngạc nhìn xem Lục Thánh Trung, câu nói sau cùng tựa hồ đã làm hắn thức tỉnh.
Mặt đối mặt một hồi, Lục Thánh Trung khẽ gật đầu với hắn, có ý cổ vũ hắn đi làm.
Hai mắt Đàm Diệu Hiển dần dần tỏa sáng, mười ngón tay đan lại ở trước ngực, đi tới đi lui ở trong sảnh, vội vàng, kích động.
Nhưng mà, dũng khí đến nhanh, đi cũng nhanh, rất nhanh lại từ từ quay về lại bàn ngồi xuống, vịn mép bàn, cúi đầu nói: “Ý tứ của Thiệu gia ta đã minh bạch, ta có nguyện ý thì cũng có ích gì đâu, nếu Thiệu gia không đáp ứng, ta có thể làm gì, chỉ sợ ngay cả cơ hội nhìn thấy Liễu Nhi thôi cũng không có nữa là.”
Lục Thánh Trung thầm mắng trong lòng, vậy ngươi đã biết rõ không thể ở lại Bắc Châu nữa, vì sao còn không chịu rời đi, chẳng phải là còn ôm hi vọng à?
Bước nhanh đến trước mặt hắn, cúi người xuống nói: “Thiệu gia không cho gặp, vì sao ngươi không tự nghĩ biện pháp để gặp?”
Đàm Diệu Hiển ngẩng đầu lên: “Thiệu gia canh gác rất sâm nghiêm, không cho Liễu Nhi đi ra, ta thì làm sao tiến vào được?”
Lục Thánh Trung: “Lá khô đưa tình, không phải ngươi có thể liên hệ được với Thiệu cô nương sao? Ngươi không vào được, nhưng có thể nghĩ biện pháp bảo Thiệu cô nương đi ra a!”
Đàm Diệu Hiển: “Trong nhà nàng bị canh giữ, không cho nàng ra ngoài, nàng làm sao mà ra được?”
Lục Thánh Trung: “Nếu có thể tuỳ tiện ra vào còn cần ngồi ở đây nghĩ biện pháp hử? Trước tiên ngươi cần liên hệ với Thiệu cô nương, hỏi thử xem có chỗ nào khó khăn, để chúng ta xem coi có thể giải quyết được hay không, như thực sự không thể giải quyết, lại đi than ngắn thở dài cũng không muộn, ngươi ngay cả thử cũng không thử, ở đó mà sợ hãi, cái này há lại là hành vi của nam tử hán đại trượng phu? Chẳng lẽ Đàm huynh là kẻ hèn nhát? Hay là một mảnh chân tình của Thiệu cô nương bị mù rồi?”
Đàm Diệu Hiển bị hắn nói kích thích rục rịch, lại đứng lên, nhưng lại cấp tốc ỉu xìu, “Coi như Liễu Nhi đi ra được, Thiệu gia nếu không đáp ứng cho chúng ta ở cùng nhau, thì có thể làm được cái gì?”

“. . .  . . .” Lục Thánh Trung câm lặng, chịu không nổi thứ thư sinh không có quyết đoán này, lo trước lo sau, chuyện còn chưa bắt đầu đi làm, liền bị khó khăn làm cho nghĩ không thông rồi. Thở dài: “Nếu Thiệu cô nương có thể đi ra ngoài được, muốn để Thiệu gia đáp ứng ngược lại đơn giản.”
Đàm Diệu Hiển giương mắt nhìn hắn, thành khẩn nói: “Còn xin Lý huynh chỉ giáo cho!”
Lục Thánh Trung: “Mang Thiệu cô nương bỏ trốn a! Đi một nơi Thiệu gia không thể tìm thấy, các ngươi tự nhiên là có thể ‘thiên trường địa cửu’.” (*sống với nhau đến già)
“Cái này. . . Cái này không thích hợp a?” Đàm Diệu Hiển có đôi chút xấu hổ, lại có vẻ như hơi động, xấu hổ nói: “Chỉ sợ Liễu Nhi cũng sẽ không đồng ý”
Lục Thánh Trung: “Vậy trước tiên liền ‘gạo nấu thành cơm’, Thiệu cô nương một khi thành người của ngươi, tự nhiên sẽ nguyện ý đi theo ngươi. Coi như nàng không muốn bỏ trốn, ván đã đóng thuyền rồi, Thiệu gia cũng chỉ có thể là tiếp nhận hiện thực mà thôi, phải không? Hết thảy mọi khó khăn tự nhiên sẽ được giải quyết dễ dàng.”
Đàm Diệu Hiển đầy vẻ ngượng ngùng, “Cái này không phải là hành vi của quân tử!”
Lục Thánh Trung chịu không nổi tên ngốc cổ hủ này, xoay người rời đi, chuẩn bị đi ra ngoài sân hít thở không khí.
Đàm Diệu Hiển lại tưởng hắn thật sự muốn đi, thật vất vả gặp được người không sợ Thiệu gia tới nghĩ kế cho hắn, hắn hơi gấp, bèn vội bước lên, đưa tay bắt lấy cánh tay Lục Thánh Trung, “Lý huynh! Để ta suy nghĩ lại một chút.”
Lục Thánh Trung dừng bước, quay đầu lại, liếc hắn trên dưới một cái, biết hắn đã động lòng, liền hỏi: “Ngươi muốn vi phạm bản tâm, làm ngụy quân tử, còn là muốn ở cùng với Thiệu cô nương hử?”
“Cái này. . .” Đàm Diệu Hiển xấu hổ ngại mở miệng, cuối cùng khẽ gật đầu.
Lục Thánh Trung muốn hỏi hắn, ngươi gật đầu là có ý gì, nhưng nghĩ lại, tên nhóc này da mặt mỏng, liền không làm khó dễ hắn nữa, gỡ cái tay đang lôi kéo của hắn ra, gật đầu nói: “Tốt, vậy liền mau chóng liên hệ Thiệu cô nương, hỏi nàng một chút tình huống bên kia , xem coi làm như thế nào mới có thể giúp nàng đi ra ngoài, nội ứng ngoại hợp nói không chừng sẽ có cơ hội.”
Đây mới là mục đích thực sự của hắn.
Hắn biết ở chỗ này gây sự rất nguy hiểm, thế nhưng Ngưu Hữu Đạo nhất định bắt hắn làm như vậy, hắn có thể làm được gì? Muốn trở về cũng phải làm vài ba chuyện để giao nộp phải không?
Thế nhưng đã ‘đánh cỏ động rắn’ Thiệu gia bên kia rồi, rất khó lại công phá nữa, thật vất vả mò đến một cái có vẻ như là lỗ hổng, hắn đương nhiên muốn thử một chút, nhìn xem coi có thể mở ra hay không.
Nếu là có thể mở ra được cái lỗ hổng này, nếu có thể bắt cóc được Thiệu Liễu Nhi, nếu có thể lừa gạt đem Thiệu Liễu Nhi đến quận Thanh Sơn, sẽ không cần ở lại chỗ này mạo hiểm nữa, cũng có thể có cái bàn giao với Ngưu Hữu Đạo, cũng nên đến phiên Ngưu Hữu Đạo xuất ra biểu thị cho hắn thấy được địa vị ở trong nội bộ Ngũ Lương sơn.

Kỳ thật chính hắn cũng có chút ngán khi cứ làm loại sự tình kiểu này mãi.
Có đôi khi chính hắn ngẫm lại, hắn cũng cảm thấy tự trách, lúc trước thời điểm ở bên người Vương Hoành, bên người Vương Hoành có không ít tu sĩ Kim Đan, một tu sĩ Trúc Cơ như hắn sao có thể đứng vững được, chỉ có thể là cố hết sức biểu hiện ra năng lực ở một số phương diện khác.
Kết quả hoàn hảo, được Vương Hoành nhận xét không tệ, về sau đụng tới loại chuyện này, Vương Hoành liền để hắn đi làm.
Đi huyện Thương Lư ám sát Ngưu Hữu Đạo chính là ví dụ, ngay cả những tu sĩ Kim Đan khác cũng không có chắc làm được, Vương Hoành mặc kệ, cứ ép hắn đi.
Bởi vậy, mới rơi vào tay Ngưu Hữu Đạo, đoán chừng Ngưu Hữu Đạo cũng nhìn thấy năng lực phương diện này của mình, nên lại ép mình tới đối phó Thiệu Bình Ba đây.
Hắn thật sự ngán, thường xuyên quanh quẩn một chỗ tại rìa biên giới nguy hiểm, hắn cũng sợ, biết tiếp tục như vậy nữa, sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện cho mà coi.
Đàm Diệu Hiển nhìn xem sắc trời bên ngoài, “Còn chưa tới thời gian, đợi tới lúc chạng vạng tối, ta cũng muốn đi chuẩn bị một chút.”
Lục Thánh Trung liền hỏi: “Chuẩn bị cái gì, cần ta hỗ trợ gì không?”
“Cái này thì không cần.” Đàm Diệu Hiển lắc đầu, bước nhanh đi ra ngoài sân, nhặt 7~8 cái lá ở dưới gốc cây tới.
Trở về lấy kim may ra, ngồi xuống bàn, giơ lá lên, xách kim nghĩ ngợi một hồi, bỗng hỏi: “Lý huynh, viết cái gì đây?”
Lục Thánh Trung: “Ngươi liền nói muốn gặp nàng, hỏi nàng có biện pháp đi ra ngoài hay không.”
Đàm Diệu Hiển lắc đầu: “Câu này trước kia hỏi qua, nàng bảo không có cách nào đi ra được.”
Lục Thánh Trung: “Vậy ngươi liền nói ngươi muốn rời khỏi Bắc Châu, muốn gặp nàng một lần cuối, hỏi nàng có gì khó khăn khi đi ra ngoài không, mọi người cùng bàn bạc giải quyết xem, ừ, đại khái cứ nói như vậy.”

Đàm Diệu Hiển muốn nói lại thôi, bất quá hôm nay bị Lục Thánh Trung luân phiên khuyên bảo, chung quy khí phách nam nhi nổi lên, cuối cùng quyết tâm liều mạng, không thèm đếm xỉa nữa.
Để phiến lá lên trên bàn, dựa vào bàn, kim may trên tay đâm kịt kịt vào chiếc lá trên bàn, đảo mắt, từng cái chữ nhỏ hiện ra trên phiến lá.
Thủ pháp này. . . Ở một bên Lục Thánh Trung đứng xem cũng ngẩn ngơ, quả thực là nhìn mà than thở.
Còn tưởng rằng châm chữ lên trên phiến lá rất phiền phức, hiện tại mới phát hiện, thủ pháp của con mọt sách này rất thuần thục, tốc độ cực nhanh, đây là luyện tập được a! Thật không hổ là người đọc sách. . .
Càng làm cho Lục Thánh Trung im lặng là, chữ trên phiến lá hắn không biết, lại dùng mật ngữ, khẳng định là đã cùng Thiệu Liễu Nhi quy ước tốt rồi, trách không được có thể làm ở trước mặt cho hắn nhìn xem.
Hắn còn muốn thăm dò chỗ thả, nếu có cần, có thể giả làm Đàm Diệu Hiển liên hệ với Thiệu Liễu Nhi, bây giờ xem ra nếu không thu được cách phiên dịch mật ngữ, sợ là không được rồi.
Lúc này cũng chỉ có thể cảm khái đôi tiểu tình nhân này thật đúng là bỏ ra nhiều tâm tư. . . . . .
Đồ vật đã chuẩn bị xong, chờ đến thời gian không sai biệt lắm, vừa ra tới trước cửa, Đàm Diệu Hiển cầm quyển sách lên, kẹp mấy phiến lá cây đã đâm chữ xong vào trong trang sách.
Cầm sách trong tay, lá cây cũng nằm trong đó, hỏi Lục Thánh Trung: “Lý huynh, cũng gần đến thời gian rồi.”
Lục Thánh Trung ngược lại ngồi xuống, cười ha ha nói: “Nơi thả là bí mật, ta hay là không nên nhìn thì tốt hơn, Đàm huynh tự mình đi thôi, ta ở chỗ này chờ ngươi trở về.”
Hắn làm sao dám công khai cùng Đàm Diệu Hiển ra ngoài được.
“Được!” Đàm Diệu Hiển gật đầu đáp ứng, hắn cũng không tiện cho người ta nhìn thấy cái trò này của hắn.
Đưa mắt nhìn nó đi ra khỏi cửa, Lục Thánh Trung mới đi tới ló mặt lên trên tường, nhìn hướng đi của hắn, sau đó tới một bên tường khác, cấp tốc leo tường ra ngoài. . .  . . .
Trong thành có mương nước dẫn từ ngoài thành vào, rất nhiều người trong thành sinh hoạt đều dùng nước đến từ đây, bên cạnh mương nước có người giặt quần áo, rửa rau, còn có trẻ con đang nghịch nước, hai bên người lui tới không ngớt, trên mương nước có cây cầu, dưới hoàng hôn nhìn rất phong tình.
Ở thượng du mương nước là chốn hơi thanh tịnh, có mở ra một khe suối, nối thẳng vào trong phủ thứ sử, dòng nước chảy vào trong phủ thứ sử vòng một vòng, lại từ lối khác chảy ra ngoài.
Cảnh vật vùng này tĩnh mịch, chính là nơi người đọc sách thường hay tới.
Lúc Đàm Diệu Hiển tới đây, đã có những người đọc sách khác, người thì cầm sách dạo bước đọc, người thì nắm sách chắp tay sau lưng đứng đọc, hoặc có đám cùng ngồi chung ngâm đọc, hắn cũng là một người tản bộ đọc sách trong đó.

Chỉ bất quá hắn có cái nhã hứng là, thích hái phiến lá bên đường cầm trên tay vừa vung vẩy vừa đọc sách, nhìn một chút xong lại tiện tay ném đi, rồi lại sẽ tự nhiên hái thêm một chiếc.
Lúc đi qua rồi đi về băng ngang qua con suối chảy về phía phủ thứ sử, trong lúc lơ đãng sẽ rút một chiếc lá từ trong sách ra, thả xuống dòng nước chảy.
Cũng không ném hết một lần, cách một đoạn thời gian mới rút một chiếc từ trong sách ra ném xuống, ném hết một lần, sợ người hẹn chờ có thể bị bỏ lỡ.
Cái này mà cũng nghĩ được? Núp ở một chỗ rẽ rình coi, Lục Thánh Trung âm thầm thổn thức, vì giải nỗi khổ tương tư, một đôi nam nữ này thật đúng là luyện được năng lực làm gián điệp luôn. . . . . .
Trong phủ thứ sử, trong lâm viên, Thiệu Liễu Nhi mặc một bộ váy dài màu hồng, trong tay cũng cầm quyển sách, quanh quẩn lui tới một chỗ trong rừng cây nhỏ, bên cạnh dòng suối nhỏ róc rách.
Thủ vệ được bố trí ngầm gần đó, thỉnh thoảng sẽ chú ý tới bóng hình xinh đẹp đang đi lui đi tới trong rừng bên này một chút, bất quá cũng không quá mức để ý, đều biết đây là thói quen của Thiệu đại tiểu thư, trừ phi trời mưa, còn không ở khoảng thời gian đại tiểu thư cũng sẽ ngồi trong rừng cây u tĩnh kia đọc sách, sẽ không có ai tới quấy rầy.
Thiệu Liễu Nhi đang cầm sách đi đi về về, khóe mắt lại liếc xuống bên dưới, liếc thấy có lá cây trôi trong dòng suối nhỏ, trong lòng mừng thầm, biết tình lang truyền tin tới.
Thấy được chiếc lá thứ nhất, nàng liền biết sẽ có chiếc thứ hai, bèn đi đến một tảng đá bên dòng suối ngồi xuống.
Đợi cho chiếc lá cây thứ hai trôi vào, bèn hơi cúi người, đưa tay xuống nước vớt lên, cũng không vội xem, mà kẹp giữa ngón tay tùy ý làm đồ chơi, tập trung tinh thần xem hết một đoạn văn chương, mới chậm rãi đứng dậy rời đi, quả thực là thần không biết quỷ không hay. . . . . .
Sắc trời dần tối, Đàm Diệu Hiển trở về nhà, đẩy cửa viện ra rồi cấp tốc đóng lại, vừa bước vào phòng, thấy được Lục Thánh Trung đang ngồi cười mỉm ở trong phòng chờ đợi hắn.
“Tốt rồi?” Lục Thánh Trung biết rõ còn cố hỏi.
Đàm Diệu Hiển có chút ngượng ngùng, gật đầu nói: “Chắc là tốt rồi.”
Lục Thánh Trung lập tức hỏi: “Khi nào sẽ có hồi đáp?”
Đàm Diệu Hiển: “Chắc là phải đợi tới sáng mai.”
Lục Thánh Trung trêu ghẹo: “Xem ra sáng mai Đàm huynh lại phải ra ngoài xem sách rồi.”
Mặt Đàm Diệu Hiển đầy vẻ xấu hổ, chắp tay xin hắn tha cho.
(Luna: Cho anh thịt kho thêm 10 cái não cũng nghĩ không ra được ba cái trò này)



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.