Đạo Quân

Chương 226: Uổng là người đọc sách 




Chương 226: Uổng là người đọc sách 
Edit : Luna Huang
Hắn còn tưởng rằng Đàm Diệu Hiển say rượu nói nhầm.
Một tay đang chống đỡ lấy đầu, Đàm Diệu Hiển cười ha ha một tiếng tự giễu, say mèm, mắt lờ đờ, từ từ lẩm bẩm giãi bày: “Từng chiếc từng chiếc lá khô đưa tình mà thôi. . . . . .”
Đợi hắn mơ hồ nói ra chân tướng xong, Lục Thánh Trung rất là im lặng, phát hiện, vì tình yêu mà đôi nam nữ này trở nên thật lợi hại a, còn lợi hại hơn cả Lục Thánh Trung hắn, phòng thủ khó mà xuyên thủng của phủ thứ sử, lại bị đôi nam nữ này công phá.
Trong lâm viên phủ thứ sử có dòng suối thông với bên ngoài, người vào không được, nhưng lá cây lại có thể chảy theo dòng nước trôi vào, đôi nam nữ này cự nhiên viết chữ trên lá cây, để lá cây trôi vào rồi trôi ra giao lưu tỏ tình, để giải nỗi tương tư của hai người.
Hai người đã ước hẹn thời gian thả lá cây, sợ thả một chiếc thì có sai xót, nên thả cũng hơi bị nhiều, cái này là cần bao lớn động lực mới có khả năng đủ kiên nhẫn đi làm chuyện này.
Trong thời gian ước hẹn, Đàm Diệu Hiển sẽ đem lá cây đã chuẩn bị xong thả vào trong dòng nước trên thượng du, còn Thiệu Liễu Nhi thì cũng sẽ trong thời gian ước hẹn đó đi vào lâm viên chờ lá cây trôi tới thì vớt lên. Sau đó, trong thời gian đã ước hẹn trước, Thiệu Liễu Nhi lại đem lá cây đã khắc chữ xong thả lại vào dòng suối, Đàm Diệu Hiển thì lại đi tới hạ du dòng suối từ Thiệu phủ chảy ra vớt lá cây lên.
Hai người vẫn liên lạc với nhau như vậy, cũng bởi vậy Đàm Diệu Hiển mới biết được Thi Từ xã giải tán là có quan hệ với Thiệu Bình Ba, biết Thiệu Liễu Nhi bị Thiệu Bình Ba trông giữ chặt chẽ ở nhà không cho ra gặp.
Đàm Diệu Hiển vốn còn muốn dựa vào chí khí tuổi trẻ, mãnh mẽ đi tìm Thiệu Bình Ba ngả bài, muốn cưới Thiệu Liễu Nhi các loại.
Ai ngờ hiện thực liên tiếp thi nhau kéo đến, trực tiếp đánh gục hắn, đầu tiên là thư quán chỗ hắn dạy học cho hắn nghỉ việc.
Thế là hắn phải đi tìm nơi khác dạy, hắn tại nội thành Bắc Châu vẫn có chút danh khí, nếu không một tên thư sinh nghèo, không có tiền cũng không có bối cảnh như hắn, thì cũng không có tư cách vào được Thi Từ xã của Thiệu Liễu Nhi, cho nên tìm việc mưu sinh cũng xem như là dễ dàng. Nhưng mà vấn đề là, vừa tìm được việc mới, còn chưa được một hai ngày, lập tức lại bị lão chủ  kiếm cớ cho hắn thôi việc.
Nếu là một nhà, hai nhà thì cũng đành thôi, đằng này tình trạng như thế lại liên tục phát sinh. Về sau, hắn bị buộc bất đắc dĩ phải làm việc khác, phần lớn đều là như vậy.

Dần dần, không tìm được việc gì làm nữa, không còn kiếm được tiền, sinh hoạt khó khăn bức bách, hắn bắt đầu cầm cố đồ trong nhà, để duy trì sinh sống, lúc này mới miễn cưỡng chèo chống cho tới được hiện tại.
Hắn cũng không tính là quá ngu, cũng ý thức được, đoán chừng chuyện này có thể có liên quan đến Thiệu gia.
Tuy Thiệu gia không có nói rõ, nhưng cách làm này tương đương với việc biểu thị ra không đồng ý chuyện hắn với Thiệu Liễu Nhi.
Ý tứ đã rất rõ ràng, ngươi ngay cả chính bản thân cũng không nuôi nổi, bằng vào cái gì cưới Thiệu Liễu Nhi?
Sự thật cũng là như thế, ngay cả sinh hoạt cơ bản cũng là cái vấn đề với hắn, hắn còn thế nào đi tìm Thiệu Bình Ba ngả bài đây? Người ta là đâm trúng nhược điểm của ngươi, cảnh tỉnh ngươi, còn cần phải chạy tới trước mặt người ta để người ta nói ra sao? Gia thế bối cảnh song phương chênh lệch thật sự quá xa.
Càng nghèo khó thì càng đi suy nghĩ đến vấn đề này, nghĩ lại xem, bình thường những thứ Thiệu Liễu Nhi ăn uống có cấp bậc gì? Xem như Thiệu gia không bức hắn, chính hắn cũng có khả năng nuôi nổi sao?
Trong lòng bi thương, cuối cùng bị hiện thực đánh gục, từ bỏ đi ý nghĩ kia, bây giờ phải làm sao để sống mới là vấn đề chính.
Hắn cũng biết, dưới loại tình huống này, hắn ở lại thành Bắc Châu cũng sẽ không kiên trì được bao lâu, trong nhà đồ vật có thế cầm cố hầu như đã không còn, nếu muốn tiếp tục sống, thì ngày rời khỏi thành Bắc Châu đã không còn xa.
Hắn cũng đã chuẩn bị xong, một khi trong nhà không còn gì có thể cầm nữa, liền đem căn nhà phụ mẫu để lại cho này bán đi, gom góp một chút lộ phí đi đường, từ đó mang theo cõi lòng đầy thê lương tha hương đi xa, cái giấc mộng đẹp không thực tế kia cũng nên tỉnh lại!
Nói đến đây, Đàm Diệu Hiển rơi lệ, xong cũng gục đầu xuống bàn ngủ thiếp đi, chỉ là thỉnh thoảng còn nằm mộng nói mớ gọi mấy tiếng, “Liễu Nhi. . . Liễu Nhi. . .  . . .”
“Đàm huynh, Đàm huynh. . .  . . .” Lục Thánh Trung vỗ vỗ bả vai của đối phương gọi vài lần, không thể đánh thức hắn được nữa, đối phương cũng đích thật là ngủ thiếp đi. 
Ngồi trở lại vị trí của mình, Lục Thánh Trung xem như đã nhìn ra, nhóc con này đã bị buộc đến trình độ này rồi, còn không chịu rời đi, phải đợi đến khi trong nhà không còn đồ gì có thể cầm cố nữa mới chịu đi, có thể thấy được, trong lòng hắn vẫn là không bỏ xuống được Thiệu Liễu Nhi, còn ôm một tia hi vọng cuối cùng.

Nghe Đàm Diệu Hiển nằm đó mộng nói mớ kêu gọi, Lục Thánh Trung lắc lắc đầu, cảm thấy buồn cười.
Phát hiện vị này cũng đích thật là cổ hủ, có thể dụ dỗ được Thiệu Liễu Nhi lại không nghĩ tới trèo cao, mượn thế lực Thiệu gia mà làm giàu, ngược lại cứ mãi nghĩ tới chuyện nuôi không nổi Thiệu Liễu Nhi, chính mình tự tra tấn chính mình, tự tìm chịu khổ. Như ngươi thật sự có thể cưới được Thiệu Liễu Nhi, có Thiệu gia tại đó, sinh hoạt sẽ còn là vấn đề sao? Mù quáng đi quan tâm thứ vô dụng kia làm quái gì!
Bất quá hắn cũng không có ý định cùng Đàm Diệu Hiển giảng giải loại đạo lý này, cùng loại thư sinh ‘cốt khí chưa diệt’ này giảng những thứ đó là vô dụng, người ta ngược lại sẽ cho rằng ngươi là đang vũ nhục hắn, loại người này tương lai nhất định phải bị cuộc sống thực tế chân chính hàng phục, mới có thể cúi đầu khom lưng.
Đứng dậy quanh quẩn một chỗ trong phòng, chính Lục Thánh Trung hắn cũng cảm thấy ngoài ý muốn, chạy tới mò thử một cái xem sao, không nghĩ tới mò ra được chuyện như thế.
Hắn hiện tại xem như minh bạch, vì sao lúc trước Võ Thiên Nam không nói, không phải không biết rõ, mà là kiêng kị thế lực Thiệu gia nên không dám nói lung tung.
Ngay cả Võ Thiên Nam cũng có thể nhìn ra, có thể thấy được, quan hệ mập mờ giữa Đàm Diệu Hiển và Thiệu Liễu Nhi ở Thi Từ xã, căn bản cũng không phải là bí mật gì, những người khác đã sớm nhìn ra manh mối, chỉ có hai cái đồ đần trong cuộc cho rằng người khác không biết mà thôi, chân chính là ‘người trong cuộc thì mê, người ngoài cuộc thì tỉnh’ mà!
Để Lục Thánh Trung nghi ngờ là, Thiệu Bình Ba cũng không phải là loại lương thiện gì, thủ đoạn tàn nhẫn, quả quyết, nếu không đồng ý, thế mà tên Đàm Diệu Hiển này còn có thể ở trong thành Bắc Châu mà không việc gì hết? Nếu nói Thiệu Bình Ba khinh thường làm mà nói, vì sao còn giở những thủ đoạn kia với một tên tiểu nhân vật Đàm Diệu Hiển này . . .  . . .
Ngày kế tiếp, đang nằm mê man trên giường Đàm Diệu Hiển mở hai mắt ra, từ từ chống tay nhổm dậy, nhớ lại tối hôm qua, hẳn là do bản thân uống nhiều quá rồi.
Nhìn sang hai bên một chút, thấy là đang ở trong phòng ngủ của hắn, cũng không biết bản thân làm thế nào mà trở về phòng ngủ được nữa.
Vỗ vỗ cái đầu có chút đau nhức, phát hiện tối hôm qua đích thật là uống quá nhiều, chưa bao giờ uống qua nhiều rượu như vậy.
Ngửi được bên ngoài có mùi cháo thơm, thả chân xuống, xỏ giày, choàng áo khoác, mở cửa đi ra, ra ngoài phòng thấy ánh nắng chói chang, mới phát hiện là đã ngủ thẳng một giấc đến trưa luôn.
“Đàm huynh tỉnh rồi?”

Đàm Diệu Hiển nghe tiếng quay sang nhìn lại, chỉ thấy một người đứng dưới mái hiên, không phải vị Lý huynh tối hôm qua kia thì còn có thể là ai?
Hắn có chút xấu hổ, không muốn ở bộ dạng chật vật này ra gặp khách, nhanh chống chỉnh sửa lại y phục trên người cho gọn gàng.
Đọc sách hiểu lễ nghĩa về sau, rất ít khi ở trước mặt người ngoài mà để quần áo không chỉnh tề cả.
Sau đó bước nhanh đi qua, chắp tay nói: “Lý huynh, là ta thô lỗ rồi.”
Lục Thánh Trung cười ha ha, nói: “Thỉnh thoảng phóng túng một chút cũng không sao.”
Nhớ lại chuyện tối hôm qua, Đàm Diệu Hiển hỏi: “Đường huynh đâu?”
Lục Thánh Trung cười: “Hắn tỉnh sớm, thấy ngươi ngủ say quá, nên sáng sớm liền rời đi, nói hôm nào sẽ trở lại thăm ngươi.”
Đàm Diệu Hiển vỗ vỗ cái trán, than thở, tự trách bản thân không tiếp đãi khách nhân cho tốt.
Lục Thánh Trung chỉ chỉ phía phòng bếp, “Đang nấu nồi cháo, chờ Đàm huynh tỉnh lại thì dùng. Đàm huynh đi rửa mặt trước đi.”
Đàm Diệu Hiển xấu hổ chắp tay, bước nhanh rời đi rửa mặt.
Chờ hắn vệ sinh xong, Lục Thánh Trung cũng bưng một tô cháo lớn vào trong phòng khách, hai người vừa ngồi nói chuyện phiếm vừa dùng bữa.
Một tô cháo lớn trên bàn cũng không có cho đồ ăn gì vào, trong phòng bếp chỉ có một ít dưa muối, biết gia cảnh hắn không tốt, Lục Thánh Trung cũng đành miễn cưỡng chịu đựng theo.
Đàm Diệu Hiển ăn rất nhã nhặn, đúng là rất hợp với phong cách trắng trắng sạch sạch thư sinh của hắn.
Có mấy lời vốn định chờ hắn ăn xong lại nói, gặp hắn ăn chậm nhai kỹ nuốt cũng chậm thế này, còn không biết đợi lúc nào hắn mới ăn xong, Lục Thánh Trung đành phải không khách khí, mở miệng nói: “Lá khô đưa tình, Đàm huynh tao nhã vô cùng.”

Đàm Diệu Hiển ngẩng đầu sững sờ, khẩn trương nhìn kỹ hắn, hỏi: “Lý huynh nói lời này là có ý gì?”
Lục Thánh Trung cười nói: “Đàm huynh, tối hôm qua ngươi uống nhiều quá, đã nói ra một chút chuyện ấp ủ trong lòng, chuyện giữa ngươi và Thiệu Liễu Nhi ta đã biết rồi.”
Sắc mặt Đàm Diệu Hiển đại biến, bỗng đứng bật dậy, ánh mắt có chút bối rối, trong lòng rất là ảo não, tự trách bản thân say rượu làm hỏng việc!
Lục Thánh Trung nhấn nhấn tay, ra hiệu hắn ngồi xuống, “Đàm huynh đã thành thật đối với ta như vậy, ta cũng sẽ không có đi nói lung tung ra ngoài, cho nên không cần khẩn trương.”
Đàm Diệu Hiển bậm môi, siết chặt đôi đũa trên tay, cúi đầu chầm chậm ngồi xuống.
Ai ngờ vừa đặt mông xuống ghế, lại nghe Lục Thánh Trung thản nhiên nói: “Tha thứ ta nói câu không được hay cho lắm, loại người như Đàm huynh ý, ta thật sự xem thường, uổng là người đọc sách, chính là tiểu nhân!”
“Hở. . .” Đàm Diệu Hiển ngạc nhiên, ngẩng đầu.
Lục Thánh Trung lại nói tiếp, “Người ta là một nữ tử, còn dám chủ động thổ lộ với ngươi, mà ngươi đây? Cũng bởi vì Đàm huynh ngươi, hại người ta thành ra như vậy, mất đi tự do không được bước ra cửa chỉ là việc nhỏ, người ta là tiểu thư khuê các, cùng ngươi thân mật tình tứ, danh dự đã mất hết trong tay ngươi, để nàng sau này làm sao lấy được chồng? Từng vụng trộm qua lại với cùng nam nhân khác, để nhà chồng tương lai của nàng nhìn nàng như thế nào? Người nhà trách phạt nàng thế nào là có thể tưởng tượng ra, sợ là không biết đã chịu bao nhiêu ủy khuất rồi, người ta sợ ngươi lo lắng, đã bao giờ tố khổ qua với ngươi chưa?”
Đàm Diệu Hiển bỗng lại đứng bật dậy, ngực thở dồn dập, cảm xúc rõ ràng có chút kích động, vẻ mặt thống khổ như tự trách.
Lục Thánh Trung cũng đứng lên theo, “Mà Đàm huynh ngươi thì sao? Biết rõ Thiệu cô nương đang chịu khổ vì ngươi, lại không biết suy nghĩ biện pháp để giải quyết vấn đề, không biết nghĩ biện pháp mà tranh thủ, chỉ sợ hãi rụt rè, lo trước lo sau, vì chút tổn thương tự tôn nhỏ xíu để nữ nhân người ta ở đó yên lặng chịu một mình, thậm chí muốn rời đi khỏi luôn, để mọi đắng cay đều do mình Thiệu cô nương gánh hết! Đàm huynh, ngươi có còn là nam nhân nữa hay không? Ngươi không phải là tiểu nhân nữa thì là cái gì? Chính là tên bạc tình bạc nghĩa, tên tiểu nhân ích kỷ, sách đọc được đều cho chó ăn hết rồi đi!” Chỉ thẳng vào cái mũi đối phương mắng xối xả.
Đàm Diệu Hiển bị chửi xấu hổ không chịu nổi, cúi đầu thống khổ nói: “Là ta không xứng với nàng!”
Lục Thánh Trung lập tức gặng hỏi: “Đã biết không xứng với người ta, cớ sao lại đi trêu đùa người ta? Ngươi có tâm địa xấu xa gì? Như ngươi quang minh lỗi lạc, vô tư, tâm không có dục vọng xấu, lúc ấy liền nên từ chối ngay, sớm cắt đứt, danh dự người ta cũng sẽ không bị hủy, người ta cũng không cần chịu tội như thế này. Ngươi dám nói lúc đó ngươi không có ý nghĩ xấu với Thiệu cô nương đi? Trêu chọc cho đã rồi nói không xứng, ngươi có gì khác những tên tiểu nhân bỉ ổi, hèn hạ, vô tình bạc nghĩa kia cơ chứ?”
Đàm Diệu Hiển nhắm mắt, trên mặt có hai hàng lệ nóng chảy xuống, ngẩng đầu lên, thở dài: “Lý huynh, ngươi đừng nói nữa, là ta hại nàng rồi, đều là lỗi của ta, có chết muôn lần cũng khó thoát khỏi tội lỗi!”
“Ai!” Lục Thánh Trung buông tiếng thở dài, vòng qua cái bàn đi tới, đưa tay đập vào hắn đầu vai, “Đàm huynh, ta có mấy câu có hơi khó nghe một chút. Theo lý thuyết, cũng không tới lượt người ngoài như ta nói những lời khó nghe này, tuy nhiên, tối hôm qua Đàm huynh đã có thể thành thật với ta như vậy, ta há có thể lại đứng trơ mắt nhìn Đàm huynh tiếp tục hồ đồ nữa! Đàm huynh không ngại nghĩ nghĩ lại, ngươi có tài đức gì? Ngươi có quyền thế hay có gia tài bạc triệu? Thiệu cô nương đã có thể chung tình với ngươi, há lại là loại người tầm thường đi quan tâm mấy thứ ở bên ngoài kia sao?”
(Luna: Ta lạy, đến lá cây cũng có thể phát huy triệt để tác dụng luôn)



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.