Đào Đào Chi Yêu

Chương 6:




Ngày đi săn, nàng thân là nữ tử, không thể lên sân khấu, ngồi ở trong trướng, vốn định xem thân thủ của Diêm Úy Khanh, nhưng cái tên điên Triệu Câm cứ lắc lư ở trước mặt nàng, phiền chết mất. Nàng muốn đánh chết hắn, nhưng ở đây đều là hoàng tôn quý tộc, đành phải nắm chặt nắm tay, cắn răng, mà nhịn xuống.
Triệu Câm một cái xoay người lên ngựa, nhìn nàng, tuỳ ý cười, hai cái răng nanh dưới ánh mặt trời phá lệ loá mắt. Nhưng Mạnh Yêu Yêu nhìn thấy chỉ là một gương mặt thiếu ăn đòn.
Mạnh Yêu Yêu trừng mắt, trong lòng đem cả nhà hắn ra đều thăm hỏi một lần. Triệu Câm tùy ý lười nhác cưỡi ngựa, một con thỏ chạy vào tầm nhìn của hắn, biểu tình của hắn trở nên chuyên chú, kéo cung, nhắm chuẩn, động tác lưu loát. Còn quay đầu nhìn Mạnh Yêu Yêu quơ quơ đầu cười một cái.
“A, chỉ là con thỏ, chả có gì trâu bò cả..” Mạnh Yêu Yêu khinh thường lẩm bẩm nói.
Chỉ thấy Diêm Úy Khanh cưỡi ngựa lao nhanh, giương cung nhắm chuẩn đầu con nai đang chạy.
Ai… Làm hại là hắn!
Chỉ thấy Triệu Câm lại nhắm một con sói nhỏ, Diêm Úy Khanh bắn tiếp theo một con hồ ly, Triệu Câm bắn trúng một con chồn ăn dưa……
Đáng thương nhóm động vật nhỏ, Mạnh Yêu Yêu mặc niệm trong lòng ba giây.
Cuộc đi săn tiến ra được hơn nửa, Triệu Câm tung ta tung tăng chạy tới, vẻ mặt đáng khinh hỏi Mạnh Yêu Yêu: “Thế nào, biểu hiện vừa rồi của tiểu gia có giỏi không?”
Mạnh Yêu Yêu xấu hổ cười một chút, nói: “A đúng đúng đúng, ngươi nói đều đúng.”
Triệu Câm trừng mắt, lẩm bẩm nói: “Tiểu gia rõ ràng rất đẹp trai.”
Mạnh Yêu Yêu cạn lời.
Lúc này, Diêm Úy Khanh cũng đã xong, đi về phía nàng, vừa mới chuẩn bị ngồi xuống bên cạnh nàng, Triệu Câm vội vàng xông tới, đặt mông ngồi xuống, trừng mắt nhìn Diêm Úy Khanh một cái.
“Ngươi làm gì!” Mạnh Yêu Yêu kêu lên.
“Không làm gì, ngồi một lúc, không được sao?”
“Vậy sao không ngồi ra chỗ bên kia? Có bệnh”
“Ai Mạnh Yêu Yêu, ta ngồi đâu ngươi quản được sao?”
“Ngươi!!!!!” Mạnh Yêu Yêu bị hắn làm cho tức không nói lên lời. Phủi làn váy, đứng dậy ngồi ra chỗ khác, còn ý bảo Diêm Úy Khanh ngồi lại đây.
Diêm Úy Khanh vừa muốn ngồi xuống, Triệu Câm chạy tới đẩy hắn ra ngồi xuống.
“Ngươi!!!! Ngươi đầu óc có vấn đề rồi à!!” Mạnh Yêu Yêu tức giận mà quát.
Triệu Câm giả bộ vô tội, giả bộ đáng thương, nói: “Yêu Yêu, nàng muốn vứt bỏ ta đúng không?.” (Đoạn này anh nhà đang diễn nên mình đổi thành nàng:3)
Mạnh Yêu Yêu bị hắn làm cho tức chết, ngẩng đầu nhìn Diêm Úy Khanh, hắn đang đứng kia bày ra vẻ mặt sung sướng khi người khác gặp hoạ nhìn hai người họ.
Mạnh Yêu Yêu cúi đầu, chậm rãi thì thầm vào tai Triệu Câm, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Ngươi cái con mẹ nó chờ đấy cho bà.”
Tuy rằng Mạnh Yêu Yêu biết cô nương nhà quan không thể tuỳ tiện chửi bậy, nhưng mà nàng làm gì còn cách nào ai bảo hắn phiền như thế.
Lễ hội đi săn kết thúc, Hoàng Thượng khen kỹ thuật cưỡi ngựa, bắn cung của Triệu Câm và Diêm Úy Khanh, Triệu Câm quay đầu nhìn Mạnh Yêu Yêu, ánh mắt tùy ý tiêu sái, chớp chớp mắt với nàng, cúi đầu ghé vào tai nàng nói: “Thế nào, ta nói với ngươi này, tiểu gia như vậy □□.”
Mạnh Yêu Yêu xem thường hắn.
Ra khỏi khu vực săn bắn, mọi người đại bộ phận đều lập tức giải tán, Mạnh Yêu Yêu canh cơ hội mọi người không để ý, hung hăng cho Triệu Câm một quyền.
“A! “Triệu Câm ăn đau kêu một tiếng.
Chỉ thấy Mạnh Yêu Yêu lại đá hắn một cái, hắn tê một tiếng, nói: “Ây! Yêu yêu! Ngươi làm gì thế, có biết xấu hổ không.”
Mạnh Yêu Yêu vỗ vỗ tay, nhàn nhạt nhìn hắn, xoay người đi ra chỗ khác, cái gì cũng không nói.
Triệu Câm thấy nàng không nói lời nào, bắt đầu có chút sốt ruột, nói: “Ai ai ai, Yêu Yêu, tức giận?”
Mạnh Yêu Yêu như cũ vẫn không nói gì.
Triệu Câm thở dài, khẽ lay cánh tay Mạnh Yêu Yêu: “Yêu Yêu ~ ai nha Yêu Yêu nha ~ đừng giận được không, ai nha Yêu Yêu ta sai rồi ta sai rồi ~ Yêu Yêu đừng giận ta được không ~”
Mạnh Yêu Yêu không nói lời nào, dậm chân một cái.
“Yêu Yêu đừng tức giận được không? Ta đưa ngươi đi ăn ngon.”
“Cái gì ăn ngon?”
“Haha, ngươi đi theo ta.”
Mạnh Yêu Yêu bĩu môi, nhìn thấy vẻ mặt tươi cười thoả mãn của Diêm Uý Khanh ở phía xa, như là…… kiểu gán ghép thành công?? Nàng còn chưa nghĩ xong, đã bị Triệu Câm lôi đi.
Triệu Câm lôi cánh tay Mạnh Yêu Yêu, Mạnh Yêu Yêu kêu một tiếng, hắn sợ hãi mà rụt tay lại, cười một chút. Hỏi: “Yêu Yêu muốn ăn cái gì?”
“Tùy tiện.”
“Đã hiểu.”
Vài phút sau, chỉ thấy hắn mang theo túi lớn túi nhỏ đi về phía Mạnh Yêu Yêu, hết hơi ngồi ở ven đường, nói với nàng: “Tiểu tổ tông, đến, từ từ ăn đi.”
“Hừ, may mà ngươi tỉnh ngộ sớm, xem ra cũng không phải là thằng ngốc.”
Triệu Câm bất đắc dĩ mà bĩu môi, nàng mở một túi đồ ăn đang toả mùi thơm, cảm thấy mỹ mãn mà đút vào miệng.
“Vừa lòng không, tiểu tổ tông?”
Mạnh Yêu Yêu hạnh phúc gật gật đầu. Một cái nam nhân đẹp trai, một mỹ nữ ngồi ở bên đường ăn vặt, căn bản không giống con nhà quan thật cười chết người ta.
Ăn đến lửng dạ, Mạnh Yêu Yêu tay trái cầm bánh gạo hoa quế giống như khi đi dạo phố với Triệu Câm, nhưng phố này thật ngắn, còn gặp phải cửa hàng trang sức kia.
Mạnh Yêu Yêu dừng lại, mắt trông mong nhìn Triệu Câm, hắn khó hiểu nhíu nhíu mày. Mạnh Yêu Yêu không kiên nhẫn mà nói: “Ngươi không nhớ rõ sao? Khi còn nhỏ ngươi nói mua cửa hàng này cho ta!”
Triệu Câm gãi gãi đầu, nói: “Hôm nay không thể mua cửa hàng cho ngươi, ngươi chờ ở đây.”
Mạnh Yêu Yêu ngoan ngoãn đứng ở cửa tiệm chờ hắn, một lát sau, hắn đi ra trong tay còn cầm một cái túi nhỏ.
Mạnh Yêu Yêu gấp không chờ nổi muốn xem bên trong có gì, nhưng Triệu Câm lại đem túi cất vào ống tay áo, nói muốn mang nàng đi đến một nơi, chờ đến chỗ đó sẽ lấy ra cho nàng xem.
Mạnh Yêu Yêu bĩu môi, đành phải nghe hắn.
Mạnh Yêu Yêu đi theo Triệu Câm một lúc, rốt cuộc, cũng đã đến nơi hắn nói. Mạnh Yêu Yêu ngẩng đầu lên, là một mảnh rừng hoa đào. “Gần kinh thành còn có nơi như này sao?!” Nàng không khỏi cảm thán.
“Là ta trồng.”
“Cái gì?!” Mạnh Yêu Yêu quả thực không thể tin được lỗ tai của mình.
Triệu Câm nhún vai, nói: “Biết ngươi thích hoa đào, những cây này ta đều bảo người hầu trồng từ khi chúng ta còn bé.”
Mạnh Yêu Yêu nhìn khung cảnh hùng vĩ trước mắt đột nhiên thấy đau lòng cho nhóm người hầu.
Triệu Câm móc ra cái túi nhỏ kia, từ bên trong lấy ra một cây trâm bạc, mỉm cười với Mạnh Yêu Yêu nói: “Này, Quả Đào Nhỏ, cho ngươi, muốn đưa ở đây để nó có ý nghĩa hơn.”
Cánh hoa đào rơi xuống vai hắn, Mạnh Yêu Yêu không nhận, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc, chậm rãi mở miệng: “Triệu Câm, ngươi có biết… Đưa trâm cho nữ nhân là ý gì không?”
Hắn cười một chút, lộ ra hai chiếc răng nanh, nhẹ nhàng nói: “Biết.” Sau đó vươn tay ra, cài trâm vào búi tóc của Mạnh Yêu Yêu.
Mạnh Yêu Yêu bị động tác của hắn làm cho bất ngờ, dừng một chút, nói: “Ngươi có bệnh à, không phải ngươi không thích ta sao? Không phải ngươi chê ta không thú vị sao?”
Triệu Câm nhíu nhíu mày, nói: “Ta nói thế bao giờ?”
Mạnh Yêu Yêu bĩu môi, nói: “Ta đều nghe thấy được, hôm đó ta qua phủ nhà ngươi, nghe thấy ngươi và công tử Lý gia nói về ta, sau đó hắn hỏi ngươi đối với ta tốt như vậy có phải thích ta hay không? Ngươi… Ngươi nói rằng ngươi chỉ xem ta như muội muội!!!”
Triệu Câm bất đắc dĩ nói: “Bà cô à, ngươi không nghe hết à, ta nói là vốn muốn xem ngươi như muội muội.”
“Khác gì nhau cơ chứ!”
Hắn chọc chọc trán Mạnh Yêu Yêu, nói: “Còn một nửa câu sau nàng đâu có nghe thấy, ta vốn muốn xem nàng như muội muội, nhưng từ nhỏ đã bắt đầu chơi với nhau, dần dà…….”
Hắn dừng một chút, sau đó nói tiếp: “Mạnh Yêu Yêu, từ trước đến nay ta cho rằng, ta sẽ vẫn luôn làm một lãng tử nhàn tản, nhưng mà… Khi thấy nàng và Diêm Uý Khanh ở bên nhau, trong lòng ta căng thẳng. Lúc ấy ta không cho là đúng, nhưng hiện tại ta phát hiện ta càng ngày càng để ý nàng. Yêu Yêu, nàng có hiểu rõ… Tâm ý của ta không?”
Mạnh Yêu Yêu giật mình, “Lời này là thật sao?”
“Lời cần nói ra cũng đã nói hết, không có gì thật hơn những lời này đâu.”
Mạnh Yêu Yêu bĩu môi, lẩm bẩm: “Kém xa nhiều lắm.”
Triệu Câm nhéo nhéo tay Mạnh Yêu Yêu: “Cho nên, nàng vì những lời ta nói khi ấy mà chạy đi tìm Diêm Uý Khanh?”
Mạnh Yêu Yêu không dám nhìn thẳng hắn, nói: “Cũng.. Cũng không hoàn toàn đúng, người ta lớn lên đẹp hơn ngươi nhiều.” Nói xong nàng giật lấy cây trâm trong tay hắn.
Triệu Câm vui vẻ nở nụ cười, nói: “Cầm trâm của ta, thì phải ở bên ta cả đời!”
Tay Mạnh Yêu Yêu run lên, kêu một tiếng: “Ngươi thực phiền!!!”
Triệu Câm vẫn cười nhìn nàng, phản chiếu trong ánh mắt trong veo như nước của hắn tất cả đều là hình bóng Quả Đào Nhỏ mà hắn thích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.