Đào Đào Chi Yêu

Chương 5:




Thời gian cứ trôi, Mạnh Yêu Yêu cẩn thận nghĩ, đã lâu rồi nàng không gặp Diêm Úy Khanh.
Trong lòng nàng có chút không vui, nghĩ thầm, cái tên nam nhân ngu ngốc, nàng không tìm hắn thì hắn cũng không thèm tìm nàng.
Đang lúc Mạnh Yêu Yêu đang bực bội, thấy Tiểu Anh vui vẻ chạy đến, nàng nói: “Tiểu thư! Ngài đoán xem ai tới tìm ngài?!” Mạnh Yêu Yêu chậm rãi quay đầu lại, nhàn nhạt nói: “Ai?.”
Tiểu Anh: “Là Diêm công tử!!!”
Mạnh Yêu Yêu giương mắt, nhấc váy chạy chậm đi ra ngoài, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia.
Khóe miệng nàng cong lên, nói: “Diêm công tử sao hôm nay lại rảnh rỗi đến tìm ta thế.”
Diêm Úy Khanh cúi đầu cười, nói: “Gần nhất công vụ hơi nhiều, hôm nay có rảnh, nhớ lần trước đồng ý đi dạo chợ với ngươi, nên tới tìm ngươi.”
Mạnh Yêu Yêu cười một chút, vui vẻ đồng ý.
Đồ ăn ngon trong chợ Triệu Cầm đã đưa Mạnh Yêu Yêu ăn gần hết, cho nên thật ra nàng và Diêm Uý Khanh đi cũng không có gì vui vẻ.
Hai người chậm rãi đi trên phố, bỗng nhiên Mạnh Yêu Yêu thấy một cửa hàng trang sức, bên trong có đủ loại trang sức muôn màu muôn vẻ. Ánh mắt Mạnh Yêu Yêu dừng lại ở một cái vòng cổ khổng tước bằng vàng, khiến nàng không đi tiếp.
Nàng đột nhiên nhớ tới, khi còn nhỏ nàng và Triệu Câm cũng đã tới cửa hàng này. Lúc ấy nàng đã thích trang sức nhà hắn, vẫn luôn nài nỉ Triệu Câm mua cho nàng, lúc ấy Triệu Câm nói, chờ hắn trưởng thành sẽ mua cả cửa hàng cho nàng.
Nghĩ vậy, Mạnh Yêu Yêu không nhịn được nở nụ cười.
Diêm Úy Khanh thấy Mạnh Yêu Yêu nhìn chằm chằm vào vòng cổ kia, nói: “Thích?”
Mạnh Yêu Yêu chép miệng không nói lời nào. Nàng đúng là thích cái vòng cổ kia, nhưng nàng và Diêm Uý Khanh không thân quen đến mức mở miệng đòi hắn. Chỉ thấy Diêm Úy Khanh đi vào cửa hàng kia không nói hai lời mà mua nó. Mạnh Yêu Yêu quả thực không thể tin được, kinh ngạc nói không ra lời.
Hắn dịu đang nói với Mạnh Yêu Yêu: “Mang lên thử xem?”
Mạnh Yêu Yêu kinh ngạc mà nói: “Diêm công tử không cần như thế, ta chỉ là……”.
Hắn mỉm cười một chút, chậm rãi đeo lên cho Mạnh Yêu Yêu, đầu ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua cổ nàng, có chút ngứa.
Mạnh Yêu Yêu vẫn là cảm thấy có chút không ổn, nói: “Diêm công tử, ngươi… Ngươi thật sự không cần như thế.”
Diêm Úy Khanh hơi mỉm cười, hỏi: “Ngươi thích sao? “Mạnh Yêu Yêu gật gật đầu.
Hắn cười cười: “Ngươi thích thì tốt.”
Sau đó, Mạnh Yêu Yêu cùng Diêm Úy Khanh đi đến trà lâu lúc trước Triệu Câm dẫn nàng đến, bọn họ hai cái tìm vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, Mạnh Yêu Yêu đột nhiên nhớ đến ngày ngồi ở trà lâu với Triệu Câm. Tay cầm chén trà có chút hoảng.
Diêm Úy Khanh phát hiện ra nàng thất thần, hỏi: “Mạnh tiểu thư làm sao vậy? Khó chịu ở đâu sao?” Mạnh Yêu Yêu lắc lắc đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ, không biết đột nhiên không vui muốn đứng dậy, Diêm Úy Khanh tuy nói rằng ôn nhuận như ngọc, đối với nàng cũng là cực kỳ tốt. Tựa như…… Tựa như đối xử với muội muội ruột. Nhưng ai hắn cũng đối xử như vậy, giống như một cái khuôn. Có lẽ nàng và Triệu Câm quậy phá cùng nhau đã lâu, ở trước mặt Diêm Uý Khanh nàng có chút câu lệ.
Diêm Úy Khanh nhìn dáng vẻ tâm sự nặng nề của Mạnh Yêu Yêu, cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi ở chỗ kia uống trà, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, thật cẩn thận mà nhìn nàng. Cái này làm cho lòng Mạnh Yêu Yêu càng không thoải mái, nếu đổi là Triệu Câm, đã sớm bắt đầu kể chuyện cười cho nàng nghe. Nhưng rốt cuộc người ta cũng tặng nàng chiếc vòng cổ đẹp như vậy.
Mạnh Yêu Yêu cúi đầu dùng giọng muỗi lẩm bẩm: “Lần sau đổi chỗ khác.”
Trà lạnh, Mạnh Yêu Yêu bĩu môi, do dự, chậm rãi đứng dậy muốn cáo từ.
Diêm Úy Khanh mở miệng: “Ta đưa ngươi trở về.”
Mạnh Yêu Yêu vẫy vẫy tay, nhưng hắn kiên trì muốn đưa nàng về, nàng bất đắc dĩ, phải đồng ý.
Hai người sánh vai đi trên đường, thiên lạnh, nhưng Mạnh Yêu Yêu mặc không dày. Gió nổi lên, nàng không tự chủ được mà kéo kín quần áo.
Diêm Úy Khanh thấy thế, cởi áo choàng ra khoác lên cho Mạnh Yêu Yêu. Nàng vốn định cự tuyệt, cũng vừa ấm áp! Trên người còn vương mùi hương nhàn nhạt của hắn. Mạnh Yêu Yêu khẽ cười, hắn thấy nàng rốt cuộc cũng cười, cũng cong cong khóe miệng, bầu không khí cũng không còn nghiêm túc.
Bọn họ vẫn luôn sáng vai mà đi. Diêm Úy Khanh đột nhiên mở miệng: “Xin hỏi Mạnh tiểu thư có quan hệ không tồi với Nhị Triệu công tử phải không?”
Mạnh Yêu Yêu ngẩn người, trả lời: “Ừm, làm sao vậy?”
Diêm Úy Khanh cười cười, nói: “Vậy Đại công tử Triệu gia đâu? Ngươi có quen hắn không?”
Mạnh Yêu Yêu lắc lắc đầu nói: “Đại công tử Triệu gia ta mới thấy vài lần thôi.”
Nghe thế Diêm Úy Khanh hình nhưu có chút thất vọng sau đó đã nở nụ cười.
Cửa Mạnh phủ, Mạnh Yêu Yêu đem áo khoác trả cho Diêm Úy Khanh.
Hắn nhận lấy đang muốn đi, bỗng nhiên dừng một chút, quay đầu lại, mỉm cười một với Mạnh Yêu Yêu nói: “Vài ngày sau Hoàng Thượng muốn đi săn, ngươi… Sẽ đi sao?”
Giọng điệu của hắn rất cẩn thận, giống như đứa trẻ hỏi cha mẹ có thể ra ngoài chơi khônh. Mạnh Yêu Yêu đột nhiên nhớ tới mấy ngày trước ca ca có nhắc tới chuyện vây săn này, Hoàng Thượng cũng cố ý để nàng đi theo, Triệu Câm hỏi nàng muốn hay không đi, lúc ấy nàng không quá để ý, nhưng hiện tại nếu Diêm Úy Khanh muốn đi, vậy…… Bổn tiểu thư sẽ cố gắng đi. Vì thế Mạnh Yêu Yêu gật gật đầu.
Mặt Diêm Úy Khanh hiện ra ý cười. Vẫy tay với Mạnh Yêu Yêu, nói: “Vậy… Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Mạnh Yêu Yêu trở về phòng, thay quần áo nằm ở trên giường. Nàng nhìn đỉnh mành che, trong lòng có loại cảm giác không nói lên lời.
Chính là nàng không như thế nào, có đôi khi nàng cũng không hiểu tình cảm của bản thân. Mạnh Yêu Yêu nghĩ: “Phiền chết, con mẹ nó vì sao lại nghĩ đến tên ngốc Triệu Câm kia cơ chứ. Cẩn thận nghĩ lại, Triệu Câm tuy nói luôn bắt nạt ta, nhưng lớn lên xác thật đẹp. Tuy rằng đôi khi có điểm giống du côn lưu manh, nhưng đại bộ phận thời gian cũng có thể xưng là ngọc thụ lâm phong, nhưng đầu óc như tên trẻ trâu, đáng tiếc cho vẻ ngoài đẹp trai.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.