Đạo Chu

Chương 314: Long Ngạo Thiên




Hai người này chính là công chúa Hồng Liên cùng với cửu công tử Hàn Phi, người sẽ chỉ định trở thành kẻ địch của hắn. Tuy nhiên trong thời gian ở ngục giam, hắn từng dùng Đạo Nhãn quan sát khắp mọi nơi. Người mà hắn khá là để ý có lẽ chính là Hàn Phi. Nếu như không có kiến thức uyên bác của kiếp trước, hắn cũng khó mà so sánh được với Hàn Phi về mặt pháp luật.
Hàn Phi có một người sư đệ là Lý Tư, hai người đều học với Tuân Khanh (Tuân Tử). Trong đó hắn còn thấy được Hàn Phi viết về Ngũ Đố (năm loại sâu mọt) nhưng hắn cũng cảm giác được Hàn Phi quá ngây thơ.
Từ những tác phẩm mà Hàn Phi viết thì Thiên Trạch có thể nhận thấy rằng một điều ở Hàn Phi. Hàn Phi ghét những người trị nước không dùng pháp chế rõ ràng mà muốn dùng cái thế của mình để chế ngự bầy tôi; không lo việc làm cho nước giàu, binh mạnh bằng cách tìm người xứng đáng, dùng người hiền trái lại dùng những bọn tham nhũng, dâm loạn, sâu mọt, đặt chúng ở địa vị cao hơn những người có công lao và có thực tài. Hàn Phi cho rằng nhà Nho dùng lời văn làm rối loạn luật pháp, bọn du hiệp dùng võ lực phạm đến điều ngăn cấm, gặp lúc yên ổn thì nhà vua dùng bọn hám danh, gặp lúc nguy cấp thì lại dùng kẻ sĩ mang giáp trụ. Như thế thành ra ngày nay người nhà vua nuôi lại không phải là những người nhà vua cần dùng, những người nhà vua cần dùng đều lại không phải những người nhà vua nuôi. Hàn Phi thương xót những người thanh liêm, chính trực không được bọn tôi gian tà dung tha.
Hàn Phi quả thực có thực tài. Đáng tiếc người này quá chính trực. Rõ ràng trong mắt Hàn Phi nhìn thế giới này dường như bởi hai màu phân rõ trắng và đen. Song thực tế thế giới này lại là màu xám. Chính vì lý do đó mà Thiên Trạch muốn ở thế giới này biến màu xám thành hai màu trắng và đen. Dù không có quá rõ ràng nhưng cũng phải biết như thế nào là trắng như thế nào là đen.
“Bản công chúa nhất định phải trị tội ngươi tội khi quân phạm thượng...” Hai tay Hồng Liên chống nạnh chỉ thẳng về phía người thanh niên nói: “Ngày hôm nay, bản công chúa sẽ...” Thiếu nữ không có ý định tha người thanh niên. Nàng xán lại gần dùng ngón tay chỉ sát người thanh niên làm cho người thanh niên có hơi đưa tay lui về phía sau. Điều này càng làm cho nàng lấn tới hơn.
Vù... Một cơn gió lớn thổi qua làm cho tà áo người thanh niên bay lên. Mái tóc màu đen dài của người thiếu nữ cũng bị thổi bay. Nàng chưa kịp nói hết thì gió cuốn kèm theo bụi làm cho mái tóc nàng có chút bất chỉnh. Nàng vội vã dùng tay vuốt lại mái tóc.
Bất chợt cơn gió thổi lên mái tóc màu trắng người thanh niên. Một khuôn mặt hoàn mỹ đến mức nó giống như được người thợ thủ công tinh mỹ tỉ mỉ ngày đêm tạc lên. Khuôn mặt người vốn phải có một chút tì vết. Song ở trên mặt người thanh niên này lại không có chút tì vết nào. Quả thực hoàn mỹ đến mức không tìm ra chút tì vết nào. Đặc biệt là cái khí chất cao ngạo và bất cần đời làm cho Hồng Liên thoáng ngây ngất.
“Muội muội...” Hàn Phi vội vã ở bên cạnh hô lên vài tiếng.
“Vậy...” Người thanh niên tóc trắng dùng đôi mắt màu xanh xinh đẹp giống như sao trời nhìn về phía người thiếu nữ hỏi: “Công chúa... ta không có lừa ngươi a! Vì sao ngươi lại vẫn muốn làm khó kẻ hèn giống như ta đây? Làm như vậy quả có thất thân phận công chúa!”
“Hừ... tốt a...” Tiếng gọi của Hàn Phi cùng với lời người thanh niên tóc trắng làm cho nàng giật mình tỉnh lại. Đồng thời hai má nàng hơi đỏ kèm theo đó chính là sự xấu hổ biến thành tức giận. Một tay nàng chống nạnh, đầu hơi rướn ra và ngón tay chỉ thẳng về phía người thanh niên tóc trắng: “Ngươi còn nói ngươi không phải lừa bản công chúa? Ngươi không phải nói ngươi sẽ móc mắt ra tạ lối với bản công chúa sao? Vậy tại sao ta nhìn thấy được ngươi vẫn còn con mắt...” Ngón tay nàng lại chỉ thẳng về phía đôi mắt người thanh niên.
Hàn Phi ở bên cạnh đưa tay che mặt của mình. Người thanh niên tóc trắng một tay ôm ngực một tay sờ cằm nói: “Công chúa nói có lý a. Thế nhưng công chúa...” Hai vai người thanh niên tóc trắng cười nói: “Ta nói sẽ móc mắt ra để tạ lỗi với công chúa nhưng ta đâu có nói sẽ móc mắt mình ra đâu. Chẳng qua chỉ là công chúa đang nghĩ ta sẽ móc mắt mình ra thôi...” đôi tay người thanh niên mở rộng biểu lộ ra việc này không liên quan mình vậy.
“Tốt a!” Hồng Liên lập tức giống như con mèo bị dẫm đuôi xù lông lên. Hai tay nàng tiếp tục chống eo: “Ngươi... vậy mà ngươi còn giám tiếp tục biện luận với bản công chúa.” 
“Đủ rồi, Hồng Liên!” Hàn Phi trong lúc này đã không nhẫn nhịn được vội vã can ngăn người thiếu nữ. Hắn đưa tay kéo người thiếu nữ lại sau đó hướng về phía người thanh niên chắp tay lại làm một lễ tiết: “Vì huynh đệ này, vừa rồi muội muội ta vô lý, Phi thay thế muội muội hướng huynh đài xin lỗi!”
“Cửu công tử quá lời rồi...” Thiên Trạch đưa tay chắp lên cũng rất có lễ tiết: “Nghe danh không bằng gặp mặt. Cửu công tử Hàn Phi quả thực nhân trung long phụng. Quả là danh bất hư truyền. Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!”
“...” Hàn Phi hơi kinh ngạc hô lên một tiếng: “Vị huynh đài này, ngươi biết ta!?”
Lập tức khoé miệng Thiên Trạch co quắp lại, trong lòng thầm mắng: “Ta đang nói khách khí vậy mà ngươi còn nói những lời này.” Song mặt Thiên Trạch chỉ nở nụ cười nhìn về Hàn Phi rồi nói: “Ai không biết cửu công tử Hàn Phi, xuất sư từ Nho gia Tuân Tử. Một kẻ thô lỗ giống như ta quả thực rất chi là ngưỡng mộ.” Đối với văn hoặc nho gì đó, Thiên Trạch hoàn toàn dốt đặc cán mai. Đạo thư cũng có hạn, hắn ít khi lưu những thứ như thế.
“Coi như ngươi có chút học thức...” Hồng Liên liếc xéo Thiên Trạch một cái.
“Huynh đài, ngươi khách khí rồi!” Hàn Phi cũng rất là khách khí đáp trả. Đồng thời trừng mắt nhìn về phía Hồng Liên nói: “Nghe khẩu âm của huynh đài không giống như người ở Hàn quốc lắm. Không biết huynh đài lại vì sao đến Hàn quốc, nếu như ở Hàn quốc có việc gì khó khăn, Phi cũng coi như có chút danh tiếng... Đúng rồi, ta còn chưa biết danh tính của huynh đài đây?”
“Cảm tạ Cửu công tử!?” Thiên Trạch cũng khá là khách khí chắp tay mở miệng nói: “Tại hạ Long Ngạo Thiên, tự Vô Vọng. Cửu công tử có thể gọi ta là gì cũng được.”
“A...” Hàn Phi nghe được những lời này thì lập tức cứng cả người lại. Một bên Hồng Liên cũng cả kinh trợn to mắt nhìn về phía Thiên Trạch. Đến lúc này thì Hàn Phi mở miệng nói: “Tên huynh đài thật là có chút khác với bình thường. Thật sự rất khí phách!” Ở bên cạnh thì Hồng Liên bắt đầu nhoẻn miệng cười. Nàng đang muốn cười to thì bị Hàn Phi trừng mắt một cái.
“Hahaha...” Thiên Trạch đột nhiên mở miệng cười, đầu hắn hơi nghiêng khi nhìn về phía Hàn Phi nói: “Cửu công tử, ngươi lại khách khí rồi. Tên ta có chút buồn cười nhưng mỗi người có một cái tên. Dù sao nó theo ta cả đời không phải sao?”
“Long huynh...” Hàn Phi trong lúc này cảm giác được người thanh niên này quả thực rất khác biệt so với người khác. Đặc biệt Hàn Phi lại không có cảm giác được người thanh niên này sẽ gây ra nguy hiểm cho mình. Đây là một loại cách nhìn người mà không phải ai cũng có được. Đối với người thanh niên tóc trắng này, Hàn Phi kính cẩn chắp tay: “Long huynh hẳn là mới tới Hàn quốc đi!” Nghe được những lời này thì Thiên Trạch làm vẻ mặt kỳ quái nhưng cũng là gật đầu một cái. Dù sao qua nhiều năm như vậy, Tân Trịnh cũng có chút khác biệt làm cho hắn cũng có cảm giác được kỳ lạ. Hàn Phi cười nói: “Vậy chi bằng Long huynh để Phi làm địa chủ tiếp đãi Long huynh coi như thay cho muội muội ta đã thất lễ với Long huynh. Không biết được, Phi có được cái vinh hạnh này không?”
“Cái này...” Thiên Trạch suy nghĩ một chút sau đó gật đầu nói: “Được rồi, vậy làm phiền cửu công tử?” Hai tay Thiên Trạch chắp lại hành lễ: “Chỉ hy vọng Cửu công tử không cho rằng một kẻ thô lỗ như ta sẽ làm phiền cửu công là được!” Đạo Nhãn có thể nhìn được mọi thứ song chỉ có một thứ duy nhất nó không nhìn thấy được đó chính là lòng người thiện biến. Hắn muốn ở bên cạnh Hàn Phi quan sát xem hắn có nên sử dụng Hàn Phi hay không. 
“Sẽ không... sẽ không...” Hàn Phi lập tức cũng đáp lại lễ nghĩa. Quả thực kiểu lễ nghĩa này làm cho Thiên Trạch cảm giác quá phiền phức. Hồng Liên lúc này không có phản đối mà sớm trực tiếp kéo tay của Hàn Phi và thúc giục hắn. Hàn Phi thấy vậy vội vã nói: “Được rồi, Hồng Liên đừng có thúc giục ta!”
“Huynh đó...” Hồng Liên có chút tức giận, nàng khó chịu chu cái miệng của mình: “Huynh đi Thương Hải rõ là lâu, học mấy cái sách vớ vẩn đó làm gì. Chẳng có ai chơi với muội cả. Đã thế huynh còn chơi trò mất tích, bao nhiêu đội quân đi nghênh tiếp cũng không tìm được huynh.”
“Hà...” Hàn Phi nghe thấy vậy đưa tay sờ cằm thở dài ra một hơi: “Ta thích yên tĩnh...”
“Huynh lại còn thích yên tĩnh...” Đầu Hồng Liên hơi cúi xuống đi song hành với Hàn Phi. Giọng nói của Hồng Liên hơi mang trêu chọc và dò hỏi: “Huynh lại trốn đến nơi nào uống rượu chứ gì. Khắp nơi là mùi rượu, huynh bao lâu không tắm rồi!”
“...” Ngón tay Hàn Phi đưa lên, hắn vội vã trả lời: “Tháng trước ta vừa tắm hẳn hoi ở dưới hồ nước kia!” Lập tức ở bên cạnh Hàn Phi, Thiên Trạch cũng phải rụt lại thân thể của mình. Vẻ mặt co giật của Thiên Trạch làm cho Hàn Phi cười ngượng ngùng.
“Tháng trước...” Hồng Liên nghe thấy thế giật bắn cả người. Nàng vội vã lùi về phía sau dùng tay che mũi của mình: “Ca ca, huynh thật hôi quá đi!”
“Ắt xì...” Hàn Phi vội vã giả vờ ắt xì một cái. Ngón tay đưa lên che mũi của mình nói: “Thì tắm xong bị mắc thương hàn nên không tắm nữa.” Vừa nói dùng tay xoa xoa vào nhau để cho thấy mình đang khá lạnh.
“Đừng nói nữa...” Hàn Phi bị Hồng Liên trực tiếp cầm lấy tay của mình sau đó lôi kéo. Đồng thời Hông Liên cũng mở miệng thúc dục: “Mau về cung thôi!” Thấy vậy Hàn Phi vội vã gật đầu phát ra một tiếng nhỏ ứng lời. Song vừa đi được vài bước thì Hồng Liên lập tức hỏi: “Cái vòng cổ muội tặng huynh đi đâu rồi, có phải huynh cầm đi đổi rượu uống rồi hay không?”
“Aaa...” Hàn Phi lập tức cười vỗ vai người thiếu nữ: “Muội muội, đã lâu không gặp. Muội càng ngày càng trở nên xinh đẹp hơn rồi.”
“Phì...” Thiên Trạch ở bên cạnh đột nhiên phì ra một tiếng. Hắn đột nhiên cười cũng đột nhiên mở miệng ngâm nga: “Trong đầm gì đẹp bằng sen, lá xanh bông trắng lại chen nhị vàng, nhị vàng bông trắng lá sen, gần bùn mà chẳng hôi tanh mũi bùn.” Hắn dùng ngôn ngữ của thế giới này mà làm thành một bài thơ ngắn gọn. Bài thơ mặc dù không thể nào được vần luật nhưng quả thực ý cảnh lại thực sự thâm trầm. Thấy được hai người nhìn về phía mình, Thiên Trạch hơi nghiêng đầu cười nói: “Tại hạ là người thô lỗ nên để cửu công tử và Hồng Liên công chúa chê cười rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.