Đạo Chu

Chương 313: Hồng Liên và Hàn Phi




“Ha...” Một người thanh niên ăn mặc một thân quần áo trắng dài. Mái tóc ngắn ngang vai của người thanh niên quả thực không phù hợp với những người ở nơi đây. Những người ở nơi này đều thường có mái tóc dài màu đen và được bó chỏm cẩn thận ở trên đầu. Tuy nhiên mái tóc trắng của hắn quả thực có vài phần khác biệt. Song mái tóc trắng cũng không phải tính cá biệt.
Các kiểu y phục ở đây đều không hợp với hắn. Đến cuối cùng người thanh niên phải tự làm cho mình một bộ quần áo. Đó là một bộ áo khoác ngoài giống như làm bằng da một loại động vật nào đó nhưng khá bóng bẩy và có màu đỏ. Dưới ánh sáng mặt trời nó hơi có tính phản quang. Chiếc quần màu tối và để hở ngực lộ ra co bắp sáu múi cực kỳ săn chắc. Bàn tay đeo một cái găng tay xỏ ngón hở ra ba ngón chỏ, ngón giữa và ngón cái.
Dưới ánh sáng buổi sớm xinh đẹp, bầu trời xuất hiện vài tảng mây trắng. Cơn gió thổi nhè nhẹ làm cho người thanh niên thích ý. Song vài ánh mắt của những người thiếu nữ thi thoảng liếc nhìn về phía người thanh niên làm cho hắn có chút khó chịu. Không phải quần áo hắn có gì khác biệt. Một số bang phái ở trong thành Tân Trịnh này đều có thể thiết kế các bộ quần áo riêng biệt. Sẽ chẳng lạ lùng gì nếu như có một người mặc quần áo khác lạ. Chỉ là khuôn mặt được chỉnh sửa này của hắn quá đẹp trai thôi.
Đối với người thanh niên thì ngay cả vật chất di truyền trong cơ thể hắn cũng có thể điều chỉnh được huống chi khuôn mặt một người. Nó quá dễ dàng để thay đổi khuôn mặt trở nên xinh đẹp hay xấu xí. Chỉ là có một khuôn mặt đẹp như vậy làm việc gì cũng thuận lợi hơn một chút. Song càng ngày càng nhiều những nữ nhân tập trung lén nhìn về phía hắn.
“...” Bất đắc dĩ người thanh niên phải để mái che che đi đôi mắt của mình và xoay người nhanh chóng rời đi. Hắn vội vã rúc vào trong đám đông sau đó biến mất trước đám người thiếu nữ. Từng tiếng ca thán tiếc hận từ đằng sau hắn phát ra.
Những kiến trúc ở nơi này đều được xây bằng gỗ và được quét một lớp bao phủ mỏng chống mối mọt. Những mảnh ngói thì được làm nên từ đất đá. Kiến trúc của chúng khá là cổ kính với những chiếc mái được lợp lên bởi những mảnh ngói này. Chỉ có tường thành thì mới được xây bằng những viên đá lớn và rắn chắc. Hoặc những nhà giàu có mới có thể xây tường nhà bằng những viên gạch chắc chắn. Nơi phồn hoa như Tân Trịnh này hiển nhiên với những kiến trúc nhà khá là đẹp. Không giống như vùng ngoại thành đều là nhà tranh, vách đất.
Từ cửa thành Tân trịnh tấp nập người ra vào, một người thanh niên có mái tóc màu đen. Tay hắn dẫn theo một con ngựa màu trắng. Hắn có mái tóc màu đen dài và được búi lên có chút cẩn thận. Nước da hơi màu xạm lại do mưa gió. Trên vai đeo một chiếc tay nải. Quần áo màu trắng cũ ký với ống tay áo rộng dài. Thắt lưng to bản. Khuôn mặt tuấn lãnh với sống mũi cao và ánh mắt cực kỳ cơ trí.
“Ca ca...” Một giọng nói dễ nghe truyền vào trong tai người thanh niên tóc đen này. Hắn lập tức quay đầu lại thấy được một thiếu nữ trẻ tuổi khá xinh đẹp. Song khuôn mặt non nớt của nàng cho thấy độ tuổi nàng không lớn. Mái tóc màu đen mượt mà được búi cẩn thận ở phía sau. Hai mai tóc màu đen ở hai bên mặt. Trên đầu có đeo một đồ trang sức bằng bạc khá đặc biệt. Chỉ những người cao quý mới có thể sử dụng. Khuôn mặt trắng nõn hình trứng ngỗng. Hàng lông mày như vẽ cùng với chiếc mũi thon nhỏ đôi môi chúm chím. Điểm khác biệt là con mắt nàng hơi to và đặc biệt toát lên nét ngây thơ đáng yêu. Bên ngoài nàng mặc chiếc váy với dây đai màu đỏ hồng quàng trên cổ lối với một vòng sắt của chiếc váy xinh đẹp màu trắng. Nàng để lộ chiếc vai và một phần ngực trắng nõn. Đôi tay thon thả đeo ở mỗi bắp vai một một chiếc vòng màu bạc và cổ tay có bao một bao cổ tay màu đỏ xinh đẹp. Thắt lưng to bản màu xanh và có kết nơ con bướm màu hồng giữ cho chiếc đai xinh đẹp thật chặt bó sát eo thon của nàng. Chiếc váy hơi xẻ ta để lộ ra bắp chân trắng nón cùng một chiếc dày cao cổ.
Hai tay nàng bắt sau lưng và hơi lắc lắc thân mình. Ở bên phía sau lưng nàng là một đám binh lính Hàn quốc đứng thành hàng. Điều này đủ cho thấy thân phận cực kỳ cao quý của nàng.
“Hồng Liên!” Người thanh niên có vài phần kinh ngạc hô lên một tiếng. Ngay sau đó hắn quay ra thì cũng là lúc người thiếu nữ chạytrực tiếp ôm trầm lấy cố người thanh niên. Tiếng cười nhẹ nhàng từ miệng cười thanh niên phát ra: “Hahaha...”
Giọng nói cực kỳ dễ nghe từ người thiếu nữ phát ra: “Cuối cùng huynh cũng về rồi!” Đầu nàng hơi nghiêng nghiêng đồng thơi đôi mắt hơi híp nhè nhẹ nhìn về phía người thanh niên. Bộ dạng vui vẻ của nàng có thể dễ dàng bị nhìn ra nàng đang cực kỳ cao hứng: “Ca ca, muội nhớ huynh quá đi mất!”
“Nhớ ta như vậy à!?” Người thanh niên đưa lên sờ nhẹ mái tóc của người thiếu nữ và tiếp tục dùng giọng ôn nhu: “Vậy thì có muốn thơm ta một cái không?” Hắn đưa mặt ra đối với người thiếu nữ. Ngay lập tức người thiếu nữ trực tiếp hôn lên mặt người thanh niên vài cái. Lập tức điều này làm cho người thanh niên giật mình hô lên: “Đồ ngốc, ta nói đùa đấy!” Tiếng cười giữa hai người phát ra, người thanh niên buồn bực nói: “Muội tưởng cho là thật à!”
“Tất nhiên là thật rồi!” Đôi môi đỏ mọng của Hồng Liên nhẹ nhàng khẽ mở.
“Hê...” Người thanh niên ngay lập tức thở ra một hơi thật dài. Ánh mắt hơi đánh về phía trung quanh sau đó nói nhỏ: “Muội xem, trên phố có nhiều người lắm!” Điều này lập tức làm cho thiếu nữ mở to con mắt. Đôi mắt màu nâu xinh mang theo vài phần kinh ngạc và hoảng hốt.
Đôi mắt xinh đẹp Hồng Liên lập tức đảo qua xung quanh. Họ thấy được đám người đang kỳ quái nhìn về phía mình. Ngay lập tức Hồng Liên từng bước hùng dũng đi đến. Âm thanh nho nhỏ tiếng bước chân vang lên. Giong nói khó chịu từ miệng nàng phát ra: “Nhìn gì mà nhìn?” Ngón tay chỏ xinh xắn chỉ thẳng về phía một nam nhân béo tốt ở đó: “Ngươi... có biết ta là ai không?”
“Ngươi nhìn linh tinh cái gì? Không sợ ta móc con mắt ngươi ra hay sao?” Hồng Liên chỉ về phía nam nhân béo tốt với giọng non nớt mang theo tính uy hiếp. Người nam nhân béo tốt lập tức quỳ xuống vươn tay ôm đầu và cúi xuống.
“Hồng Liên công chúa...” Người nam nhân béo tốt vội vũ cúi đầu nhận sai: “Tiểu nhân sai rồi!?”
“Nhắm mắt lại!” Ngón tay Hồng Liên lập tức chỉ về phía người nam nhân béo tốt và ra lệnh. Lập tức nam nhân béo tốt nhắm mắt lại. Nàng vẫn chưa thoả mãn quét mắt nhìn về phía đám người, nhất thời đám người giật mình. Tiếng ra lệnh từ miệng nàng phát ra: “Các ngươi cũng thế, tất cả nhắm mắt lại cho ta! Kẻ nào dám mở mắt thì sẽ móc mắt!”
Người thanh niên với mái tóc màu trắng đang đi vài bước thì đột nhiên nhíu mày lại. Hắn nghe được âm thanh vang vọng bên tai. Khi mà hắn quay đầu nhìn xung quanh thì thấy được mọi ngừoi đã quỳ xuống nhắm mắt lại. Hàng lông mày người thanh niên nhăn lại, hắn lẩm bẩm nói: “Chuyện gì thế này?”
“Ngươi... ngươi đó...” Đột nhiên một giọng nữ non nớt vang lên lập tức làm cho người thanh niên tóc trắng chú ý. Hắn thấy được một thiếu nữ khá xinh đẹp chỉ thẳng ngón tay về phía người mình nói: “Đúng vậy... ta bảo chính là ngươi đó! Mau quỷ xuống nhắm mắt lại cho ta, nếu không ta móc mắt!”
Người thanh niên tóc đen bất đắc dĩ đưa tay sờ lên mặt của mình. Hắn vội vã tiến tới che miệng người thiếu nữ: “Này, này, này... muội ấy đùa đấy, đừng sợ, đừng sợ...”
“Muội không đùa...” Vẻ mặt người thiếu nữ vì vậy mà bắt đầu trở nên phụng phịu. Ngón tay nàng chỉ thẳng về phía người thanh niên tóc trắng nói: “ngươi đó còn không mau quỳ xuống nhắm mắt lại!”
“Thì ra là công chúa Hồng Liên xinh đẹp đáng yêu...” Cảm giác được người thiếu nữ này có chút ý tứ. Người thanh niên mở miệng lên tiếng đồng thời hơi khom lưng lại cúi chào và chắp tay coi như lễ tiết: “Không biết vì sao công chúa lại muốn mọi người móc mắt mình đây? Công chúa xinh đẹp như hoa như ngọc hẳn lòng dạ rất tốt bụng mới đúng chứ?”
“Haha...” Người thanh niên tóc đen vội vã cười gượng nói: “Vị huynh đệ này, muội muội ta chỉ đang nói đùa thôi!” vừa nói xong giọng khách khí, người thanh niên nhỏ giọng nói với người thiếu nữ: “Này muội còn gây rối cẩn thận ta đánh đòn muội đấy!”
“Muội chẳng sợ huynh đâu! Bây giờ muội đã có sư phụ lợi hại dạy cho võ công rồi. Chỉ sợ huynh không đánh lại muội thôi...” Hai tay Hồng Liên lập tức chống nạnh, ngay sau đó nàng nhìn thẳng về phía người thanh niên tóc trắng nói: “Ngươi đó... ngươi còn không mau nhắm mắt lại. Nếu không ta móc mắt ngươi ra. Nhìn cái gì mà nhìn...”
Cảm giác được cô công chúa này quả thực có chút ý tứ. Trong lòng người thanh niên tóc trắng nổi lên ý nghĩ muốn trêu chọc. Hắn vội vã khen ngợi nói: “Ta thực sự xin lỗi công chúa. Vừa rồi công chúa quả thực rất xinh đẹp giống như tiên nữ giáng trần nên ta không nhịn được nhìn lâu một chút. Nếu như công chúa trách tội, tại hạ nguyện ý móc mắt mình ra bồi tội cho công chúa!”
“Ngươi đó... ngươi đừng tưởng bản khen bản công chúa xinh đẹp là...” Người thiếu nữ có chút cao hứng mở miệng nói chuyện: “Bản công chúa sẽ tha thứ cho ngươi. Còn không mau quỳ xuống...” Bất chợt nàng cảm giác được hứng thú muốn doạ người thanh niên này một chút. Hai tay chống nành sau đó tay chỉ thẳng về phía người thanh niên quát lên: “Không mau móc mắt tạ tội nêu không bản công chúa sẽ xử trảm ngươi...”
Tiếng xôn xao trong đám đông bắt đầu phát ra, người thanh niên tóc đen biết rõ rằng nàng đang muốn đùa nghịch người thanh niên kia. Hắn vội vã nắm tay Hồng Liên và dùng ánh mắt cảnh cáo nói: “Muội đừng có đùa nước được không? Mau cùng tả trở về vương cung thôi!”
“Hà...” Người thanh niên tóc trắng thở ra một hơi. Hắn đưa bàn tay về phía sau lưng. Một cố hấp lực mạnh mẽ hướng về phía con lớn đã bị mổ thịt ở phía xa. Ngay lập tức mắt con lợn trực tiếp bay vào trong tay người thanh niên tóc trắng. Sau đó hắn giả vờ nói: “Được!” Lập tức bàn tay hắn đưa lên trực tiếp hương về phái mắt mình nắm lấy.
“Vị huynh đài này, ngươi...” Hàn Phi thấy vậy kinh ngạc hô lên. Hắn có thể thấy được người thanh niên đau đớn vặn vẹo. Sau đó hai dòng máu đỏ tươi từ hai bên mắt chảy ra. Hồng Liên cũng vì thế mà giật mình thót cả tim. Bàn tay người thanh niên đưa hướng về phía Hồng Liên, hai tròng mắt ở trong đó chứa đầy máu đỏ tươi.
“A...” Hồng Liên lập tức hét lên một tiếng sợ hãi. Thân thể nàng giật bắn sau đó vội vã lúp sau lưng ca ca của nàng. Thân thể đang run lên liên tục vì sợ hãi. Con mắt nàng tránh né không dám nhìn về phía bàn tay người thanh niên tóc trắng kia: “Ngươi... ngươi...” Giọng nói đầy lắp bắp.
“Hàn Phi công tử, Hồng Liên công chúa...” Người thanh niên hơi khom đầu người hành lễ đồng thời tay vẫn đưa ra hướng về phía hai người nói: “Tại hạ đã tạ tội rồi có thể đi được sao?”
“Huynh đệ...” Hàn Phi lo lắng lên tiếng hỏi: “Muội muội ta chỉ đùa thôi mà. Huynh...” Song lập tức bị lời người thanh niên đánh đứt. Hắn lại một lần nữa hỏi hai người một lần câu hỏi đó. Tiếng xôn xao đám người trong đó lập tức phát ra.
“Ngươi... ngươi.... đi đi!” Không biết vì quá sợ hãi mà Hông Liên vội vã núp sau lưng Hàn Phi vội vã mở miệng lên tiếng nói. Hàn Phi với sắc mặt cực kỳ khó coi nhìn về phía Hồng Liên. Xem ra lần này trở về sẽ khá là phiền phức đây. Song dường như Hàn Phi có cảm giác gì đó không đúng.
“cảm tạ công tử, cảm tạ công chúa!” Người thanh niên tóc trắng lập tức thở ra một hơi dài xoay người rời đi. Bộ dạng thực sự đâu giống như một người mùa. Ngay sau đó hai người chỉ thấy được người thanh niên tóc trắng đưa tay ra ném về phái một ông chủ đang trở thịt lợn ở phía đó: “Ông chủ, vừa rồi thất lễ rồi!” Bàn tay hắn vung ra hai con mắt lợn trực tiếp rơi lên trên người con lợn làm cho ông chủ đang trở thịt lợn mở to con mắt.
“Ân...” Hai người Hàn Phi và Hồng Liên công chúa lập tức đồng thời cứng miệng nhìn về phía cảnh này. Hàn Phi đang muốn nói gì đó thì lập tức Hồng Liên tức giận đứng vọt ra. Hai tay nàng chống nạnh lập tức chỉ về phía người thanh niên tóc trắng đang rời đi quát lên: “Đứng lại, quân binh đâu mau bắt tên đó lại cho ta!”
Lập tức đám quân lính nhìn về phía nhau một chút sau đó lập tức vọt lên. Hàn Phi thấy được cảnh này cảm giác được có chút khó giải quyết. Một đám quân lính nhanh chóng vây người thanh niên này lại. Điều này làm cho người thanh niên tóc trắng hơi ngẩn ra, hắn xoay người lại mở miệng hỏi: “Hồng Liên công chúa, không biết tại hạ đã làm gì đắc tội công chúa sao?”
“Tốt a!” Hồng Liên đi vài bước hướng về phía người thanh niên tóc trắng, ngón tay chỉ thẳng về phía người thanh niên. Hiện giờ nàng thực sự giận dữ. Vậy mà ở Tân Trịnh này lại có người dám đùa bỡn nào, ngay cả phụ vương nàng Hàn Vương An cũng rất cưng chìu nàng sao có thể làm nàng cảm giác được nghẹn khuất như vậy. Ánh mắt Hồng Liên nổi lên nét giận dữ, đôi lông mày xinh đẹp hơi xếch lên: “Ngươi đó... vậy mà dám cả gan trêu chọc công chúa!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.