Đẳng Cấp Ở Rể

Chương 265:




CHƯƠNG 265

Nhưng mà hắn tìm một vòng, đều không thấy, có chút nghỉ hoặc, lẽ nào chị còn chưa đến? Hắn vội vàng gọi điện thoại cho Sở Phi, “Alo, chị, em đang ở công trường , chị vẫn chưa tới sao? Em không nhìn thấy xe của chị.”

Trong điện thoại truyền đến thanh âm mệt mỏi của Sở Phi, “Chị còn đang tăng ca, không có thời gian đi hy em, chị bảo anh rễ qua đón em, lúc này anh ấy hẳn là tới rôi, em gọi cho anh ấy xem sao.”

Sở Thiên nghe như thế. hắn lâp tức không vui, nói: “Cái gì? Chị đê cho tên phế \ vật Lâm Tử Minh tới đón em?

Chị à, đầu chị nghĩ gì vậy, chị biết rõ người em không muốn thấy nhất là hãn !”

Sở Phi tức giận nói: “Sở Thiên, em không thể nói anh rẻ như vậy, anh ấy giúp chị không ít việc! Em lát nữa thây anh \ây, phải nói chuyện hòa nhã với anh ây, biệt chưa?”

Sở Thiên tưởng mình xuất hiện ảo giác, tình huống gì vậy, . đây có còn là chị hắn không? Như thế nào lại bảo vệ Lâm Tử Minh?

“Chị, chị không cần đùa em, phề vật Lâm Tử Minh, hắn có thể giúp chị chuyện gì? Giúp chị cùng mẹ giặt quân áo sao? Nói thật, trên thê giới này, người đàn ,ông em xem thường nhất chính là hắn!” Sở Thiên miệng đầy ghét bỏ nói, lại mảy may cũng không nghĩ, hắn vừa rồi bộ dạng dọa người như thế nào.

Sở Phi vừa định nói chuyện, lúc này bên kia cô lại có sự tình phải vội giải quyết, cô rất nhanh nói: “Được rồi, không cùng em nói nhiều nữa, dù sao một chút nữa em thấy Lâm Tử Minh, phải khách khí một chút, nêu cứ như vậy, chị đánh em.”

Sở Thiên bĩu môi, trong lòng hắn rât không thoải mái, cho răng chị là đang qua quýt, vậy mà lại bảo Lâm Tử Mịnh tới đón hẳn, chẳng. lẽ còn ngại hắn không đủ dọa người sao?

Muốn hắn gọi điện thoại cho Lâm Tử Minh là không có khả năng, vạn nhất Lâm Tử Minh chạy xe điện tới đón hắn, thì hắn không ngóc đầu lên nổi!

Hắn dứt khoát ngồi xe bus về là được, dù sao lộ trình cũng không. tính là xa, không đến một giờ là có thể về đến nhà .

Nhựng mà, ngay tại thời điểm hắn chuẩn bị đi, chiếc Audi A7 cua một đường cong tuyệt đẹp, động cơ thanh âm dê, chạy đên trước mặt hắn, ngăn lại hắn, tiếp theo, cửa kính hạ xuống, lộ ra khuôn mặt vừa quen thuộc lại chán ghét, đối hắn nói: “Chị cầu bảo tôi tới đón cậu, lên xe… Ơ, vết thương trên mặt cậu là sao?”

Người này đương nhiên chính là Lâm Tử Minh, hắn đã ¡đứng ở cổng trường một lúc, vừa rôi cũng thây được Sở Thiên, còn hướng Sở Thiên vây tay, nhưng Sở Thiên không có nạn thầy hắn, hắn đành phải lái xe lại.

Hắn liêc mắt một cái liên thây được vết thương trên mặt Sở Thiên, mũi cũng chảy máy, mắt cũng sưng lên, rõ ràng chính là bị người đánh, ánh mắt hồng hồng, chắc là vừa khóc một trận.

Sở Thiên nhìn thấy Lâm Tử Minh lại lái Audi A7 qua đây, nhất thời hắn mở to hai mắt, lộ ra biểu cảm kinh ngạc, hơn nữa dùng Sức xoa xoa mắt, phát hiện chính mình không xuất hiện ảo giác, Lâm Tử Minh thật là lái Audi A7, hơn nữa xem chất lượng, mới đến không thể nghỉ ngờ, vẫn đang dùng giây phép tạm thời, rõ ràng là xe mới mua.

Trong lòng hắn vô cùng kinh hãi, ở trong ân tượng hắn, Lâm Tử Minh chỉ là tên thập hèn, nghèo kiết hủ lậu, quanh năm đều chạy xe điện, làm sao sẽ tưởng tượng được, Lâm Tử Minh có một ngày có thê lái Audi A7?

Lâm Tử Minh nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của Sở Thiên, trong lòng hắn cũng khó tránh khỏi có vài phân đặc ý, cậu em vợ này, ngày đầu tiên hắn ở rễ đã đánh, cũng không thay đổi được hắn, hoàn mỹ kê thừa tính cách châm chọc khiêu khích của Liễu Tổ Hồng. Hiện tại có thể làm cho Sở Thiên kinh ngạc một phen, chính là rât có cảm giác thành tựu.

Chính là câu kế tiếp của Sở Thiên, làm cho hắn thiếu chút nữa tức chết.

“Anh từ đâu lén trộm được con Audi A7 này?” Sở Thiên cau mày, rất non túc nói: “Lâm Tử Minh, trộm xe chính là phạm pháp! Tôi khuyên anh nhanh chóng đi tự thú, tranh thủ giảm hình phạt, không cần liên lụy đên nhà chúng tôi.”

Lâm Tử Minh mắt trợn trắng nói: “Trộm cái gì mà trộm, cậu nói bừa gì đây, vừa mua, xe mới.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.