Đẳng Cấp Ở Rể

Chương 264:




CHƯƠNG 264

Đàn em bên cạnh Tiền Phong, lập tức đưa năm trăm tệ cho đôi phương, lập tức làm cho đối phương kích động “ˆ không thôi, năm trăm tệ, đối với một sinh viên: bình thường mà nói, không phải là số tiền nhỏ. Mẫu chót số tiền này đến quá dễ dàng, chỉ cần chiếc video mà thôi.

“Cám ơn Tiền Thiếu! Cám ơn Tiền Thiếu!” Đối phương cầm tiền, quá _ kích động, không ngừng mà bám lấy Tiền Phong, làm những người khác không hâm mộ không được, chỉ hận chính mình vừa rôi không có thông minh như vậy, bằng không năm trăm tệ này là của bọn họ .

Sở Thiên lòng lạnh như băng, hắn gầm một tiếng, liền hướng Tiên Phong, miệng hô to: “Khinh người quá đáng, ông cùng mày liều mạng!”

Nhưng mà hắn quá yếu, căn bản chưa đến gần được Tiền Phong, đã bị hai tên đàn em thoải mái mà đả về, sau đó bị đạp không thương tiếc.

Dưới lâu ký túc xá nhiêu người như vậy, nhưng không ai nguyện ý giúp Sở Thiên, cho dù là bạn học quen biết Sở Thiên, bọn họ cũng chỉ ở một bên thờ ơ lạnh nhạt.

Trước hết Sở Thiên ở trong trường học quan hệ cũng không tốt, bởi vì tính cách hắn hay ra vẻ, khiển cho rất nhiều người trong trường nhìn hắn không vừa mắt, vả lại, Tiên Phong ở trong trường thế lực quá lớn, không ai dám đắc tội hắn.

Cho nên liên tạo thành tình trạng.

như vậy, mặc dù rất nhiều người ở hiện trường, đều không có ai dám vì Sở Thiên lên tiếng, trái lại rất nhiều người lấy điện thoại ra quay video, giậu đồ bìm leo.

Đối với loại tình trạng này, Sở Thiên cảm thấy uất ức xưa nay chưa từng có, nước mắt chảy ra.

Cũng may có thầy giáo đi qua đây, Tiền Phong vì bảo trì hình tượng, hắn đánh mắt sai khiến, để cho hai tên đàn em buông tha Sở Thiên.

Bị ăn mấy đòn, Sở Thiên mặt mũi bầm dập, bụi đầy người, thoạt nhìn cực kỳ chật vật.

Liêu Thiên rúc vào trong ngực Tiên Phong, nhìn Sở Thiên, cười nói, “Anh yêu, hắn thật trông giỗng như một con chó.”

Tiền Phong ôm thắt lưng Liêu Thiến, ha ha cười nói: “Em vừa nói như vậy, nhìn ra rất giống. Haizz, càng ngày càng giống, em xem dáng vẻ hăn khóc nhè, thật giỗng một con chó lưu lạc.”

“Đúng vậy, lúc trước thời điểm hắn theo đuổi em, chính là mười phần “chó liễm”, hiện tại bị đánh đau, lại là con chó lưu lạc, chó nhà có tang, thực sự thú vị.” Liêu Thiến khanh khách cười.

Sở Thiên lau nước mắt, hắn đời này chưa bao giờ chịu khuất nhục như vậy, đại học hắn học không nồi nữa, hán suy nghĩ , chờ sau khi trở vệ, hắn liền nói với bổ mẹ, học kỳ sau hắn không đi học nữa! Đánh chết cũng không đến trường!

Đồng thời trong, lòng hắn cũng oán trách, vì cái gì bố mẹ hắn không phải nhân vật lớn, vì cái gì người chị hắn kết hôn không phải ông chủ lớn, không thì, hắn sao phải chịu khuất nhục như vậy!

Hắn cúi đâu, ïu xìu đi vê phía công trường, thâm nghĩ nhanh chóng rời khỏi nơi chết tiệt này!

Ở phía sau, vẫn là CÓ rất nhiều người chỉ trỏ hắn, mỗi một câu, đều giỗng như kim đâm vào đầu hắn, cuối cùng làm cho hắn phải cắn răng mà chạy.

Rốt cuộc, chạy tới công trường, bỏ lại âm thanh phía sau, hắn lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại một phen lau lau nước mắt.

Hắn hít sâu một hơi, sau đó bắt đầu nhìn quanh, tìm kiêm chiêc xe Volkswagen Lavida của chỉ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.