Đan Vũ Càn Khôn

Chương 671: Kém quá xa (2)




- Thần Thú gia tộc, thật ra là chủ sát lục…

Trong lòng Tần Phàm hiểu rõ ràng, Thần Thú gia tộc kỳ thật cũng không có từ bi hướng thiện như biểu hiện trong Thần Thú Thành, thậm chí có một ít người của Thần Thú gia tộc còn thô bạo thị sát hơn người bình thường, cho nên mới cần ở lại Thần Thú Thành để trấn áp tâm tính của bản thân mình.

Nhưng không thể phủ định chính là Thần Thú gia tộc đích thật là có địa vị cao thượng trong Đại Khôn quốc, thậm chí nghe đồn chính thánh chủ Đại Khôn quốc cũng là người của Thần Thú gia tộc, Chân Võ thánh điện trên cơ bản cũng do người của Thần Thú gia tộc tạo thành.

Có thể nói Thần Thú gia tộc chính là chúa tể của Đại Khôn quốc.

- Các ngươi ở chỗ này chờ một chút, để bản tôn đi báo cáo cho chư vị trưởng lão sẽ tiến hành tiếp kiến.

Vào lúc này, vị tôn sứ dẫn đường ngừng lại trước cửa, xoay người nói với Tần Phàm cùng Phương Tiểu Tình.

- Phiền toái.

Tần Phàm gật đầu đáp.

Nhìn thần thú tôn sứ chậm rãi đi vào trong cung điện, Tần Phàm ngẩng đầu quan sát tòa cung điện trước mặt, tòa cung điện này cũng giống như cả Thần Thú Thành, đều kiến tạo theo bộ dáng của một đầu viễn cổ cự tượng.

Tần Phàm phỏng chừng đầu viễn cổ cự tượng chính là bộ dáng bản thể của thần thú.

- Thần thú này hẳn là chúc thần của Chân Võ Thần đi…cho nên Chân Võ Thần mới chịu đem một phần tín ngưỡng của mình phân ra cho thần thú.

Nhìn cung điện trước mắt, Tần Phàm âm thầm phỏng đoán quan hệ giữa thần thú cùng Chân Võ Thần.

Hắn biết thần thú cùng Chân Võ Thần ở trong Đại Khôn quốc đều có địa vị ngang nhau, thậm chí dân chúng Đại Khôn quốc càng tín ngưỡng thần thú cuồng nhiệt hơn một ít, nhưng tình huống như vậy chỉ xuất hiện tại Đại Khôn quốc.

- Bên trong những quốc gia khác, Chân Võ Thần tuyệt đối là chân thần duy nhất, như vậy chẳng phải Chân Võ Thần chỉ có một chúc thần như thần thú?

Bởi vì tình huống như thế, Tần Phàm không khỏi liên tưởng ra.

Chân Võ thánh điện đại biểu cho ý chí Chân Võ Thần, mà Thần Thú gia tộc đại biểu cho ý chí của thần thú.

- Như vậy hắn…có cam lòng hay không?

Tần Phàm ngẩng đầu nhìn lên tòa cung điện lớn trước mắt, phảng phất như thấy được hư ảnh một đầu viễn cổ cự tượng hiện lên trong hư không, như xuyên thấu qua hư không thấy được một vị thần thú nào đó.

- Nếu có một ngày ta thành thần, vậy sẽ như thế nào?

Tần Phàm tiếp tục suy nghĩ, tiếp theo hắn lại cúi đầu nhìn vào tử sắc lôi viêm trên tay, trong này ẩn chứa liên hệ mật thiết cùng nghịch thần giả Lôi Thần.

- Ta, chẳng lẽ cũng sẽ đi lên con đường nghịch thần hay sao?

Hắn giống như đang tự hỏi nội tâm, lại như đang tự hỏi võ đạo của chính mình.

Tiếp theo Tần Phàm hít một hơi thật sâu, mới có thể làm trong lòng mình bình tĩnh lại, hết thảy khôi phục lại bộ dáng bình thường, chỉ là vừa rồi Phương Tiểu Tình cũng không biết trong lòng hắn vừa tiến hành một lần đấu tranh tâm lý.

Thế nhưng ngay lúc này liền nghe được có thanh âm tiếng bước chân từ bên trong truyền đến.

- Ngươi là…Tần Phàm?

Nhưng đi ra không phải là vị tôn sứ kia, mà là một người quen, từng có vài lần duyên phận gặp mặt trong triêu thánh đại hội, thành viên Thần Thú gia tộc Chu Xương, người này vừa nhìn thấy Tần Phàm liền lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

- Chu Xương, ta nhận được ngươi, đã lâu không gặp.

Tần Phàm chỉ mỉm cười nói, lúc này hắn cũng không hề giả tạo, nhưng làm cho hắn ngoài ý muốn chính là Chu Xương lại không tiến vào Chân Võ thánh địa.

- Ngươi không phải đã đi vào Chân Võ thánh địa sao? Như thế nào nhanh như vậy đã chạy tới Thần Thú gia tộc chúng ta đây?

Chu Xương lạnh lùng liếc mắt đánh giá Tần Phàm, trong miệng hỏi, thoạt nhìn người này không phục vì thua bại Tần Phàm trong triêu thánh đại hội lần đó.

- Chu huynh vì sao cũng không tiến vào Chân Võ thánh điện?

Tần Phàm hỏi ngược lại, hắn thật không ngờ Chu Xương lại chưa từng nghe nói qua về tin tức của mình.

- Hừ, người của Thần Thú gia tộc chúng ta sẽ không tiến vào Chân Võ thánh địa, Thần Thú gia tộc có Thần Thú thánh địa, ta ở bên trong đột phá tới linh võ sư đã đi ra, rất nhanh ta sẽ tiến vào đệ nhị mật địa đột phá đến võ tôn cảnh giới, không thể tưởng được ở trong này gặp được ngươi.

Chu Xương khoanh tay trước ngực nói, tựa hồ có vẻ kiêu ngạo.

- Thì ra là thế, kỳ thật nửa năm trước ta đã ra khỏi Chân Võ thánh địa, lần này đi tới Thần Thú Thành là vì đưa một thiếu nữ có quan hệ sâu xa với Thần Thú gia tộc các ngươi tới đây.

Lúc này Tần Phàm mới chợt hiểu ra, sau đó cười nhẹ nói.

- Nguyên lai là bị Chân Võ thánh địa đuổi đi ra, vậy không biết hai năm qua ngươi có chút tiến bộ nào không?

Chu Xương nhìn thoáng qua Phương Tiểu Tình, gật gật đầu, sau đó lại nhìn Tần Phàm trào phúng nói.

- Ách, còn có thể.

Tần Phàm đáp.

- Thoạt nhìn ngươi cũng đột phá tới linh võ sư cảnh giới? Có thể dám tiếp tục cùng ta đối chiến?

Chu Xương đánh giá Tần Phàm, trong miệng lại nói, xem ra có chút không cam lòng vì Tần Phàm giành được vị trí thứ nhất trong lần triêu thánh đại hội.

- Ta nghĩ là không cần đâu.

Tần Phàm không khỏi có chút buồn cười, hiện tại hắn đã là ngũ cấp võ tôn cảnh giới, ngay cả nửa bước võ thánh còn không phải là đối thủ của hắn, Chu Xương chỉ vừa đột phá tới linh võ sư, tuy sử dụng vũ kỹ biến thân cũng khó thể là đối thủ của hắn.

Có thể nói, hoàn toàn không nằm trong một tầng cấp, hoàn toàn không cần phải so sánh làm gì.

- Tần Phàm, ngươi không dám hay là khinh thường ta?

Chu Xương lạnh lùng nhìn Tần Phàm, đúng như suy đoán của Tần Phàm, người của Thần Thú gia tộc cao ngạo hiếu chiến, bởi vì thân thể huyết mạch ảnh hưởng, tuy rằng thể chất mạnh mẽ hơn người bình thường rất nhiều, nhưng tính cách cũng thô bạo hơn người bình thường một ít.

- Chu Xương, dừng tay, lui qua một bên.

Nhưng vào lúc này vị tôn sứ kia cũng đã đi ra, thấy Chu Xương muốn gây hấn với Tần Phàm, liền trực tiếp mở miệng mắng.

- Dạ.

Chu Xương khựng người, cuối cùng phát hiện là thần thú tôn sư, liền ngoan ngoãn lui sang một bên. Thần thú tôn sứ ở trong Thần Thú gia tộc địa vị rất cao, chỉ sau các vị trưởng lão.

- Nguyên lai ngươi chính là Tần Phàm.

Tôn sứ kia lạnh lùng liếc mắt trừng Chu Xương, sau đó mới quay đầu nói với Tần Phàm, tựa hồ cũng cảm thấy ngoài ý muốn lẫn kinh ngạc.

- Chính là tiểu tử.

Tần Phàm cung kính đáp, đối với tôn sứ này hắn vẫn luôn làm đầy đủ lễ phép.

- Được, hai ngươi đi theo ta, tiểu cô nương này đích thật là có quan hệ sâu xa đối với Thần Thú gia tộc chúng ta, thập phần cảm kích ngươi đã hộ tống nàng về đây, đại trưởng lão muốn đích thân tiếp kiến ngươi.

Tôn sứ gật đầu nói, sau đó xoay người nói với Chu Xương:

- Đại trưởng lão cho ngươi đi ra là muốn ngươi thu liễm tâm tính, chuẩn bị tiến vào đệ nhị mật địa, không phải cho ngươi đi ra tranh dũng đấu thắng.

- Tôn sư, lần triêu thánh mấy năm trước ta từng bị bại bởi Tần Phàm, ta hi vọng lần này có thể cùng hắn đối chiến lần nữa.

Chu Xương vẫn có chút không cam lòng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.