Đan Vũ Càn Khôn

Chương 446: Tám Thánh Tôn (1)




Thực lực những người như Minh chủ Nhiếp Bá Viên Cảnh Thiên đều không kém, muốn đi vào thành trì thì cũng không khó, nhưng nếu như lúc này đi dây dưa với Tần Phàm thì bọn hắn không thể bảo chứng mình có thể tiến tới thành trì trước khi đóng cửa hay không. Dù sao thì top 10 Thiên Tài Chiến đều được ban thưởng không tệ, bọn hắn cũng không muốn bỏ qua. Hơn nữa yêu thú chỗ này thành đàn, muốn giết Tần Phàm thì cũng vô cùng khó khăn.

- Kia là nhân vật mới Tần Phàm sao? Vũ khí trong tay hắn là gì? Không ngờ vô cùng sắc bén.

Sa Vũ Đại Chấn Quốc cách Tần Phàm không xa nên cũng chú ý tới Tần Phàm, hắn có chút nhíu mày thoáng một phát. Hắn tự nhận lực công kích của mình không thấp hơn Tần Phàm nhưng vũ khí của hắn lại thua xa.

- Hừ, tiểu tử Nhiếp Bá này khó mà cầu ta một lần, lúc này ta liền giúp hắn một lần, đoạt lấy vũ khí trên tay Tần Phàm này a.

Hắn hừ lạnh một tiếng, nói ra, lập tức phát ra một chiêu võ kỹ cường hoành giết chết mấy con yêu thú, tốc độ cũng tăng lên không ít.

- A, Sa Vũ tựa hồ như không kiên nhẫn thêm được nữa a.

Dịch Khuyết Đại Ly Quốc đều một mực chú ý đến hai người Sa Vũ và Mạc Y Đại Khôn Quốc, thấy Sa Vũ bỗng nhiên phát ra công kích cuồng bạo, không khỏi cười thầm trong lòng. Hắn cũng có thể nhìn ra yêu thú phía trước càng lúc càng lợi hại nên cũng âm thầm bảo tồn thực lực nên lúc này hắn không muốn tận lực so sánh với Sa Vũ.

- Hừ, lúc này vô luận là quyết chiến thành trì hay là Tử Cấm chi đỉnh, đệ nhất nhân cũng sẽ là Mạc Y Đại Khôn quốc ta.

Mà lúc này, Mạc Y Đại Khôn Quốc lại âm thầm hừ lạnh một tiếng, khói den dày đặc trên người bỗng nhiên lớn thêm một ít, đẩy toàn bộ yêu thú tới gần ra, tốc độ của hắn lập tức tăng lên rất nhiều, đuổi theo Sa Vũ.

...

- Hiện giờ tuy ngự đao của ta đã thuần thục rất nhiều nhưng vẫn không thể vận dụng Điều khí chi thuật chính thức của Trù đao, hiện giờ đối phó với những yêu thú cấp thấp này dễ dàng nhưng nếu như đối mặt với một nhóm lớn yêu thú có thực lực không kém ta thì sẽ lãng phí rất nhiều khí lực rồi.

Lúc này, Tần Phàm vừa ngự đao giết chết những yêu thú tới gần vừa âm thầm suy nghĩ, đối với biểu hiện của mình hắn vẫn chưa hài lòng.

Điều Khí chi thuật này đồng dạng với kỹ xảo nấu nướng. Khi nấu nướng, nấu lửa quá lớn thì thức ăn sẽ chín rục còn nếu lửa nhỏ thì thức ăn không đủ chín. Mà đao đạo đối địch thì khi dùng sức quá nhiều chính là lãng phí, nếu như dùng sức không đủ thì không thể đả thương địch thủ. Vì vậy những cái này cần sự cân đối, lúc trước Lục Xuyên, người sáng tạo ra Trù đao chi đạo đã sáng tạo ra Điều Khí chi thuật, mục đích của hắn là hoàn toàn điều tiết khống chế lực lượng bản thân sử dụng, khiến bản thân có thể quần chiến trường chiến mà không ngã.

Hiện giờ ngự đao của Tần Phàm đã ngày càng thâần thục, cơ bản có thể thu phát tự nhiên nhưng đối với tràng diện một đao chém bay đầu yêu thú như thế này thì hắn vẫn cảm thấy có chút lãng phí khí lực bản thân.

- Hiện giờ mỗi một lần ta chém ra một đao thì đều lãng phí non nửa thành lực lượng, tuy rằng không rất nhiều nhưng nếu yêu thú đẳng cấp cao vây quanh với số lượng nhiều thì chỉ sợ dù ta có thể đến được thành trì cũng nhanh chóng kiệt sức.

Tần Phàm lắc đầu, thở dài nói.

Vì vậy hắn liền tôi luyện bản thân ngay trong khi đàn yêu thú xâm nhập tới, lần lượt điều chỉnh lực lượng khi xuất đao. Trong đàn yêu thú, hắn như một con cá linh hoạt trong dòng nước, vừa né tránh công kích vừa ngự đao công kích lại yêu thú. (.

Hắn không ngừng luyện tập.

Cố gắng khống chế lực lượng bản thân.

Tuy rằng tốc độ tiến lên của hắn không phải là nhanh nhất nhưng lại vững vàng, không nhanh không chậm tiến về thành trì.

Nhưng qua một khắc sau, tốc độ Tần Phàm lại giảm thêm vì đột nhiên đang đi ngang thì lại đi thành một đường cong, rất nhanh liền đại khái tụt xuống hạng 37.

- Tần Phàm này làm cái gì vậy, người khác đều đi thẳng còn hắn như thế nào lại đi cong thế kia? Như vậy không phải chậm hơn sao?

Cử động của Tần Phàm khiến mọi người trên quảng trường Thần Điện có chút lẫn lộn.

- Chẳng lẽ hắn nhìn ra phía trước có yêu thú lợi hại hơn nên tránh sao?

Có người suy đoán.

- Nếu là như vậy thì nhãn lực Tần Phàm này cũng quá không bình thường rồi. Vừa rồi hắn nhìn thấy đàn yêu thú một lúc liền nhận ra thực lực bọn chúng nên mới một mực bảo lưu thực lực.

Có người sâu sắc nhận xét.

Tần Phàm tự nhiên không biết đủ loại suy đoán trên quảng trường. Nhãn lực của hắn quả thực không tệ, bất quá hắn không sợ hãi yêu thú như mọi người suy đoán. Sở dĩ hắn đi cong như vậy chính là muốn kéo dài quá trình tu luyện, hoàn toàn dung hợp ngự đao chi đạo với Điều Khí chi thuật.

Du sao thì tuy phía trước cũng có yêu thú đẳng cấp cao nhưng số lượng chỉ có 16 con thì vẫn còn ít. Hơn nữa những con yêu thú này muốn đối phó cũng tương đối dễ dàng, cho nên tu luyện trong vòng vây bọn chúng lại thích hợp nhất.

- Kim trưởng lão, ngươi nhìn đường đao của Tần Phàm, tựa hồ có chút bất thường a. Đại khí phong cách cổ xưa, mũi nhọn bá đạo, tựa hồ từng bước từng bước thăng tiến a! Nói thật, chỉ luận tạo nghệ đao đạo thì lúc này trong Thiên Tài Chiến không ai có thể vượt qua hắn.

Lúc này, trên gác cao Thần Điện, ánh mắt Dương trưởng lão tiếp tục nhìn về phía Tần Phàm, hắn phát hiện nhân vật mới tiến vào Chân Vũ Thánh địa chỉ nửa tháng này tựa hồ càng ngày càng khiến hắn chú ý nhiều hơn rồi.

- Không tệ, đúng là như thế, Sa Vũ Đại Chấn Quốc kia cũng dùng đao nhưng so với Tần Phàm thì lại chênh lệch nhiều lắm.

Lúc này, Kim Thượng cũng gật gật đầu mãn ý, vài ngày trước hắn khiến Tần PHàm tham gia Thiên Tài Chiến vốn chỉ là tâm huyết dâng trào nhưng hiện tại hắn lại càng ngày càng mong đợi.

- Như vậy thanh đao trên tay hắn hẳn là Viễn cổ vũ khí?

Lúc này, Khuông trưởng lão trầm giọng nói ra.

- Ân, rất có thể, bất quá ta luôn cảm giác trên người Tần Phàm này còn che giấu rất nhiều bí mật, mang lại cho người một loại cảm giác thập phần không đơn giản.

Dương trưởng lão cũng nhẹ gật đầu.

Đừng nói là Dương trưởng lão ngươi, ngay cả ta tiếp xúc với Tần Phàm vài lần rồi mà đến giờ ta vẫn nhìn không thấu rất nhiều thứ trên người hắn.

Kim Thượng cũng cười khổ, nói.

- Có thể khiến Thánh Tôn vừa ý thì là người đơn giản sao?

Khuông trưởng lão chỉ nhàn nhạt nói một tiếng.

Kim Thượng cùng Dương trưởng lão liếc nhau một cái, giống như có điều suy nghĩ.

Tại nhã các che dấu đằng trước Thần Điện, tám bóng người thần bí phân biệt ngồi thành một hàng, những người này đều lộ ra vẻ tôn quý thánh khiết, ánh mắt bọn họ đều bình tĩnh không chút gợn sóng nhìn về chiến trường phía dưới.

- Tần Phàm kia, như thế nào?

Một bóng người cất tiếng hỏi, thanh âm phiêu miểu mang lại cho người một cảm giác công chính nghiêm nghị.

- Có thể.

- Không tệ.

- Có thể mong đợi.

- Cứ tiếp tục quan sát.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.