Đan Đại Chí Tôn

Chương 297: Bắt Lộn





Đầu ngón tay Đinh Linh Lung giơ lên mảng lớn ánh sáng xanh bao phủ Khương Phàm.
Khương Phàm thản nhiên để nàng dò xét, cũng lặng lẽ khống chế thanh đồng tiểu tháp.
Nhưng, chết không chết, cô cô ở bên trong tầng thứ hai lại nghe được trong tầng một tiếng vang kỳ quái Kinh tâm động phách, nàng như bão nổi đâm vào tầng một và tầng hai trên cửa thanh đồng.
Một tiếng ầm vang vang lên, thân thể tiểu xảo lại giống như Man thú, đâm đến mức thanh đồng tiểu tháp đều đang ù ù lắc lư.
Một tia sáng lưu chuyển, rõ rõ ràng ràng từ trong cổ áo Khương Phàm chiếu ra.
- Cô cô!! Ngươi muốn hại chết ta sao?!!
Ý thức Khương Phàm đang gầm thét tại tầng thứ hai.
- Tiểu hỗn đản, thế nào? Bị dọa liệt rồi sao? Ngươi đang làm gì? Coi cô cô ngươi là đồ bài trí sao? Ngươi đang gieo họa cô nương nhà ai? Phụ mẫu nó, ngươi mới mười ba tuổi, ngươi là tên tiểu lưu manh, tiểu vô lại, tiểu hỗn đản!! Bây giờ đã như vậy, tương lai ngươi còn chịu nổi sao?
Khương Tuyền tại tầng thứ hai tức giận mắng mỏ.
- Thành thật một chút, ta đang làm việc!!
Khương Phàm im lặng, cảnh cáo nàng.
- Ta còn không biết ngươi đang làm việc? Nói nhỏ chút, cô cô ngươi còn sống đây! Còn đang kêu?? Ngươi kiềm chế một chút!! A a a, ngươi muốn chọc giận chết ta rồi sao!! Còn đang kêu, không xong rồi!
Khương Tuyền phát điên, nhấc lên liệt hỏa kinh khủng, đụng phải cửa đồng lớn.
Một tiếng ầm vang quanh quẩn thanh đồng tiểu tháp, cũng kích thích bên ngoài nổi lên từng tia sáng xanh.
- Đó là cái gì?
Đinh Linh Lung đi đến chỗ Khương Phàm.
- Bảo bối của ta.
Khương Phàm cố gắng trấn định.

- Ánh mắt ngươi đang trốn tránh, vội cái gì?
Hình Luyện nhìn chằm chằm ánh mắt Khương Phàm.
- Ngươi cố ý tìm chuyện với ta?
- Yên tâm, ta sẽ không tranh sủng với ngươi.
Ta, không có tiện như vậy.
Khương Phàm tức giận, hỗn đản này thật tìm Đại hoàng tử làm nơi nương tựa rồi?
Thường Lăng âm thầm khẩn trương, nhưng lại cố gắng trấn định bản thân, không dám lộ ra chút vấn đề nào.
Đinh Linh Lung đưa tay chụp vào cổ áo Khương Phàm.
Khương Phàm lui lại tránh khỏi, mình từ trong cổ áo móc ra thanh đồng tiểu tháp:
- Nghĩa phụ tặng cho ta bảo bối, bên trong để rất nhiều dược liệu, còn có...!
- Còn có cái gì?
- Nô lệ ta vừa bắt, Vi Thừa Hồng.
- Còn gì nữa không?
Hình Luyện ép hỏi.
- Còn có Tịch Dao!
Khương Phàm vừa nói ra lời này, sắc mặt của tất cả mọi người đột biến, ngay cả Đại hoàng tử cũng đều lập tức nhìn chằm chằm hắn.
Thường Lăng suýt chút nữa quát tháo hắn chớ nói nhảm.
- Nàng khóc lóc hô hào cầu xin ta cứu nàng.
Ta thấy nàng xinh đẹp, nhìn nàng đáng thương, đánh cược tương lai của ta, đánh cược vận mạng toàn bộ Nạp Lan gia tộc ta, không muốn chút nhưng vẫn phải đem nữ hài này giấu đi rồi.
Khương Phàm nhìn Hình Luyện.
- Hài lòng chưa?
Hình Luyện có chút há mồm, lại á khẩu không trả lời được.
Ánh mắt sắc bén của Đại hoàng tử cũng thoáng hòa hoãn.
- Vẫn là nên điều tra thêm chút.
Đinh Linh Lung rất kỳ quái, nó có thể tránh thoát dò xét của mình.
Cái thanh đồng tiểu tháp này cũng không đơn giản.
- Ngươi là tra người, hay là tra bảo bối của ta?
- Đều tra!
- Nằm mơ đi! Đừng xem ta coi là chó không có tôn nghiêm, để hắn gọi hắn liền gọi, để hắn cắn hắn liền cắn.
Dính đến đồ bí mật của ta, ta tuyệt sẽ không để người khác loạn đụng.
Khương Phàm nói xong còn quét mắt Hình Luyện.
Sắc mặt Hình Luyện bỗng nhiên phát lạnh, nắm chặt nắm đấm.

- Điện hạ?
Đinh Linh Lung quay đầu nhìn về phía Đại hoàng tử.
- Tra đơn giản một chút, sẽ không đụng phải bí mật của ngươi.
Chờ ngươi đến hoàng thành, ta sẽ cho ngươi khen thưởng tốt hơn.
Đại hoàng tử rất cẩn thận, bất kỳ vật gì cũng không thể buông tha.
Đúng vào lúc này, một người thị vệ vội vã chạy đến nơi đây:
- Điện hạ, có phát hiện!
- Ở đâu?
Đại hoàng tử và mọi người bỗng nhiên quay đầu, mắt lộ ra tinh quang.
- Bên ngoài thành Đông, trăm dặm ngoài rừng cây.
Vừa rồi Sở Uyên dùng Lôi Cưu đưa tin tức về, bọn hắn đang trên đường trở về, rất nhanh sẽ đến đây.
Thị vệ hoàng thất cũng nhẹ nhàng thở ra, nếu quả thật tìm không thấy Tịch Dao, bọn hắn đều sẽ chết rất thảm.
- Đi!!
Đại hoàng tử lập tức bảo mọi người rút đi, ngay cả câu xin lỗi cũng đều không có.
Bọn người Thường Lăng rất tức giận.
Không có chút cấp bậc lễ nghĩa hoàng thất nào cả.
Càng không có bất luận tôn trọng gì.
Người như vậy nếu như tiếp quản hoàng triều, sẽ đem hoàng triều giày vò thành cái dạng gì?
- Tìm được?
Khương Phàm lại kỳ quái, Tịch Dao rõ ràng đang trong thanh đồng tiểu tháp của hắn.
Chẳng lẽ trước khi Tịch Dao đến trang viên đã đặc biệt sắp xếp người ngụy trang thành nàng, ra ngoài hấp dẫn sự chú ý?
Hay là...!Khương Phàm nhìn về phía Thường Lăng, ngươi an bài?
Thường Lăng lắc đầu, tình huống khẩn cấp, đều không có nghĩ đến vấn đề này.
- Nạp Lan Thanh Diệu, ngươi đi đâu?

Thường Lăng vừa muốn sắp xếp người chỉnh lý lại trang viên, lại nhìn thấy Khương Phàm đang muốn đi ra ngoài.
- Nơi này quá loạn, về dinh thự Nạp Lan gia ta.
Khương Phàm phải nắm chặt thời gian luyện chế đan dược.
Thường Lăng bước nhanh theo thấp giọng nói:
- Đem Tịch Dao ra đây.
Nàng ở chỗ ta an toàn hơn.
Khương Phàm không giải thích với nàng, bước nhanh rời khỏi trang viên.
- Ngươi trở lại cho ta! Ngươi nếu dám đụng nàng, Đan quốc ta tuyệt đối không tiếp nhận tên hỗn đản ngươi.
Thường Lăng tức giận, tiểu gia hỏa này đang muốn làm gì?
Tịch Dao đang trong giai đoạn độc phát, hắn cũng không phải là muốn thừa lúc vắng mà vào đấy chứ?
- Tiểu thư, người không thể đuổi theo.
Bọn thị vệ ngăn Thường Lăng lại, mặc dù không biết Đại hoàng tử bắt được người nào, chỉ khi nào phát hiện không hợp lý, khẳng định sẽ còn trở lại.
Hoàng thất võ viện!
Đại hoàng tử đợi đến trời tối, rốt cuộc cũng đã đợi được bọn người Sử Uyên.
- Điện hạ, không phụ kỳ vọng, người đã mang về rồi.
Lục Tử Ngâm là người đầu tiên đi tới, tươi cười hành lễ.
Sở Uyên tự mình mang theo một thiếu nữ gầy gò, đi đến gian phòng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.