Đan Đại Chí Tôn

Chương 296: Quá Mức Cường Thế





- Ta là quốc chủ tương lai của hoàng triều, ngươi là quốc quân Đan quốc tương lai.
Ngươi tốt nhất nên nghĩ cho rõ ràng, bây giờ xung đột sẽ ảnh hưởng tới tương lai.
Bây giờ ta chỉ điều tra, tra không ra, ta xin lỗi ngươi.
Tra được, ta muốn mạng của ngươi!
Đại hoàng tử khí thế ép người, đến gần Thường Lăng.
Các hộ giả Đan quốc lập tức đứng trước mặt Thường Lăng, giằng co với Đại hoàng tử.
- Ta lặp lại lần nữa, ta chỗ này không có Tịch Dao.
Ngươi, tìm nhầm nơi rồi.
Thường Lăng tuyệt đối không lui bước, càng không sợ Đại hoàng tử hắn.
- Lên!!
Đại hoàng tử la to một tiếng như lôi đình để cho các binh tướng vây trang viên quanh đột nhiên phá tan tường cao, nắm lấy chiến đao tiến về phía trước, những nơi đi qua đều khiến mặt đất băng liệt, phòng ốc đổ sụp.
Liệt diễm và lôi triều đem tất cả đều hóa thành bụi.
Toàn bộ cung tiễn hạng nặng phía sau đều bị kéo căng, chuẩn bị xạ kích.
Ầm ầm bạo động truyền đến sâu trong trang viên, các thiếu niên Luyện Đan sư đang điều dưỡng toàn bộ đều kinh hãi vọt ra.
- Đại hoàng tử, ngươi đây là đang mạo phạm Đan quốc, càng là đang mạo phạm di chiếu tổ tiên của ngươi để lại.

Thường Lăng giận dữ mắng to.
Cái tên Đại hoàng tử này cũng quá dã man rồi, làm lên chuyện gì cũng đều không quan tâm.
Người như vậy nếu quả như thật trở thành quốc chủ hoàng triều, đối với hoàng triều cũng không phải chuyện tốt.
- Nếu như tra ra có quan hệ với ngươi, ta sẽ bắt ngươi về hoàng thành! Mạo phạm? Ta sẽ cho ngươi biết, cái gì gọi là thật sự mạo phạm.
Đại hoàng tử lạnh lùng một câu, đột nhiên quát lớn với Thường Lăng:
- Lui ra!
Thường Lăng tức giận, lại bị bọn thủ vệ Đan quốc cưỡng ép ngăn chặn.
- Tìm kiếm cho ta!! Bất kỳ nơi nào cũng đều không cần buông tha! Đào sâu ba thước, đều phải móc được Tịch Dao ra cho ta!
Đại hoàng tử lườm Thường Lăng một chút, thét lên ra lệnh các đệ tử và trưởng lão hoàng thất võ viện chạy đang đến.
Trang viên an tĩnh nhanh chóng náo nhiệt lên.
Người của hoàng thất võ viện đối với trang viên này cũng không có chút thương tiếc nào, thô lỗ phá huỷ hết tất cả sân nhỏ, ngay cả núi giả hay hồ nước đều không hề buông tha.
Khương Phàm vừa tới hiệu thuốc tìm dược liệu cũng bị đánh đi ra, đuổi tới tiền viện tập hợp.
- Xảy ra chuyện gì?
Khương Phàm nhìn thấy tình cảnh hỗn loạn lại làm bộ tò mò hỏi.
- Tịch Dao chạy.
- Thường Lăng cũng làm bộ không biết rõ tình hình.
- Vì sao lại đều tới đây tìm?
- Đại hoàng tử hoài nghi Tịch Dao chạy đến nơi đây cầu cứu.
- Tới rồi sao?
- Đương nhiên không có!
Khương Phàm nhìn tình cảnh náo nhiệt xung quanh, âm thầm rung động vị Đại hoàng tử cường thế này.
Thậm chí là… quá dã man.
Hoàng thất mặc dù đã bắt đầu kiềm chế Đan quốc, nhưng tối thiểu ở ngoài mặt vẫn duy trì tôn trọng.
Vị Đại hoàng tử này lại hoàn toàn không để ý đến mặt mũi, làm việc đều không quan tâm gì cả.
Nếu quả thật để hắn tiếp quản hoàng triều thì sẽ còn đến mức nào nữa đây?
Lại có thêm các thánh văn như Hình Luyện, Sở Uyên, hắn khẳng định sẽ còn sinh sôi dã tâm càng lớn.
Đại hoàng tử âm trầm sắc mặt đứng ở nơi đó, không nhìn lấy ánh mắt đám người Đan quốc đang tức giận.
Tịch Dao trúng độc, người có thể cứu nàng chỉ có Thường Lăng.
Tịch Dao, khẳng định sẽ tới đây!
Cũng nhất định sẽ ở chỗ này!
Chỉ là...!
Tra xét lại tra xét, lật khắp các nơi trong trang viên nhưng vẫn không có tìm được tin tức Tịch Dao.
- Đinh Linh Lung, cảm nhận trữ vật không gian của bọn hắn!
Đại hoàng tử phân phó Đinh Linh Lung.
- Các vị, đắc tội!
Đinh Linh Lung đầu tiên đi tới trước mặt Thường Lăng, đầu ngón tay câu lên từng chút ánh sáng màu xanh quấn lấy yêu quyển của Thường Lăng.
Yêu quyển nở rộ lên ánh sáng nhỏ yếu, truyền ra âm thanh tượng minh.
Đinh Linh Lung nhắm mắt lại, yên lặng cảm nhận một lát, sau đó tản ra ánh sáng, lắc đầu nhìn Đại hoàng tử.
Bên trong mặc dù có mênh mông khí tức sinh mạng, nhưng hẳn là Bạch Ngọc Tượng, không có khí tức sinh mạng thứ hai.
Nếu như Tịch Dao thật ở bên trong, mình cũng có thể dò xét được thánh văn dao động.
Nhưng, không có.
- Tiếp tục tra!
Đại hoàng tử thét lên ra lệnh.
Hai tay Đinh Linh Lung giống như nhảy lên rất nhẹ nhàng, giơ lên ánh sáng màu xanh tinh khiết đầy trời.
Một bóng cây mỹ diệu xuất hiện ở phía trên nàng, nhẹ nhàng nhoáng một cái, chấn động rớt xuống vô số lá xanh, bao phủ tất cả mọi người.
Không có người nào chống cự lại lá xanh, mặc cho nó rơi vào trên người, trên vũ khí, trong nhẫn không gian.
Thường Lăng lặng lẽ nhìn Khương Phàm, trong lòng khẩn trương.
Khương Phàm ngược lại là không quan tâm, thanh đồng tiểu tháp của hắn không phải trữa vật không gian bình thường, chút uy lực sinh mạng ấy còn không thẩm thấu được đến bên trong.
Đinh Linh Lung cẩn thận tra lại tra nhưng đều không tra được bất cứ manh mối nào.
- Không có?

Đại hoàng tử cau mày, ánh mắt cực kỳ phẫn nộ.
- Không có!
Đinh Linh Lung ăn vào viên thuốc, bổ sung linh lực bị tiêu hao.
Đại hoàng tử lạnh lùng nhìn chằm chằm Thường Lăng.
Tịch Dao rất rõ ràng uy lực của thuốc độc, nàng tuyệt đối sẽ không cho phép mình lại lang thang dưới tình huống hoang dã đó.
Toàn bộ thành Hoàng Phủ, lựa chọn duy nhất chính là nữ nhi quốc quân Đan quốc này.
- Các ngươi có thể rời khỏi rồi.
Thường Lăng nhẹ nhàng thở ra trong lòng, càng không e ngại Đại hoàng tử.
Đại hoàng tử thờ ơ, suy nghĩ tỉ mỉ các khả năng.
Nếu như mình là Thường Lăng, sẽ giấu Tịch Dao đến chỗ nào?
Hình Luyện một mực tại quan sát đến biểu hiện của Thường Lăng, phát hiện nàng vậy mà liên tục nhìn về phía Nạp Lan Thanh Diệu.
Trên người hắn có cái gì?
- Cho người soát hắn!
Hình Luyện đột nhiên chỉ vào Khương Phàm.
Sắc mặt Khương Phàm đột nhiên lạnh lại, tên hỗn đản này có ý gì?
- Sao?
Ánh mắt Đại hoàng tử mà mọi người đều chuyển tới trên người Khương Phàm..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.