Đan Đại Chí Tôn

Chương 1371: Khuất nhục đến điên cuồng




- Ngô...
Du Cảnh Chiến lăn lộn khàn giọng gầm thét trong cổ họng.
Hắn không rõ, tại sao ông trời lại muốn tra tấn huynh muội bọn họ như thế này.
Bộ lạc bị tàn sát, cả nhà chết thảm, còn chưa đủ à?
Nhất định phải bắt bọn hắn sống không bằng chết sao?
Du Cảnh Chiến ngẩng đầu, nhìn qua ánh trăng thanh lãnh, hai mắt bò đầy tơ máu.
Lão tặc thiên, ta đời trước đã gây nghiệp chướng sao? Hay là đời ta đã mạo phạm ngươi!
Đột nhiên...
Một âm thanh yếu ớt xé gió từ trong núi rừng truyền đến.
Mặc dù phía trước là thủy triều đang lao nhanh, ầm ầm không dứt, nhưng Du Cảnh Chiến vẫn bén nhạy đã nhận ra được âm thanh yếu ớt.
Du Cảnh Chiến cầm lãnh đao ở trong tay, toàn thân nổ tung lôi triều, trong nháy mắt đã biến mất.
Sau một khắc, cùng với tiếng lôi minh nổ vang, hắn xuất hiện ở trăm mét trên không trung, ánh mắt lạnh lùng như liệp ưng nhìn xung quanh sơn lâm.
Hai thân ảnh màu đen đứng trong cánh rừng, ngửa đầu, xuyên qua cây lá rậm rạp, ngóng nhìn hắn trên không trung.
Du Cảnh Chiến lại biến mất lần nữa. Sau một khắc, hắn xuất hiện ở trên tán cây tươi tốt, cầm lãnh đao, tiếp cận bóng đen trong cánh rừng.
- Lôi Tuyến linh văn?
Khương Phàm kinh ngạc, nghĩ đến Thẩm Đông Sơn của Lang Gia hoàng triều.
Ở thời kỳ đó, Thẩm Đông Sơn đã từng là uy hiếp lớn nhất của bọn hắn.

Không nghĩ tới đã cách nhiều năm, lại gặp lần nữa.
Du Cảnh Chiến trầm mặc im ắng, giương mắt lạnh lẽo nhìn bóng người trong bóng tối, giống như là Dạ Ưng ẩn núp, khóa chặt con mồi.
- Du Cảnh Chiến?
Khương Phàm chú ý tới ngọc thạch treo trên cổ nam tử.
Hắn cùng Dạ An Nhiên đã theo dõi đội ngũ Hồng Quán đuổi tới nơi này, tuy nhiên đội ngũ Hồng Quán không xác định được vị trí cụ thể của Du Cảnh Chiến, đang tìm kiếm trong núi rừng gần đó, nhưng hắn lần theo cảm giác Niết Bàn Thạch, sớm chạy tới.
- Ngươi là ai?
Giọng Du Cảnh Chiến giá lạnh.
- Ta không phải kẻ địch, chớ khẩn trương, ta mang đến cho ngươi một người.
Khương Phàm mời Niệm An trong thanh đồng tiểu tháp đi ra.
Niệm An không có mang theo y phục, chỉ có thể mặc tạm áo đen của Khương Phàm ở bên trong, nghiêng nghiêng ngả ngả, nhưng vẫn khó nén được phần phong tình duy mỹ kia.
Nàng mờ mịt nhìn xung quanh:
- Đây là nơi nào?
- Niệm An!!
Lôi triều nổ tung trên ngọn cây, Du Cảnh Chiến biến mất trong nháy mắt, giáng lâm đến trước mặt bọn hắn, nhìn hằm hằm Khương Phàm:
- Các ngươi là ai? Vì sao lại bắt muội muội ta!
- Ca ca!
Niệm An vui mừng, đi chân đất nhào tới.
Du Cảnh Chiến tranh thủ thời gian ôm lấy nàng, cảnh giác Khương Phàm và Dạ An Nhiên:
- Rốt cuộc các ngươi là ai?
Niệm An mặt đầy nước mắt, kích động nói:
- Hắn tên Khương Phàm, là hắn xông vào Hồng Quán cứu muội ra, hắn còn phóng hỏa đốt cả Hồng Quán.
- Vì... Vì sao?
Du Cảnh Chiến khó có thể tin.
Xông Hồng Quán? Đốt Hồng Quán? Nơi đó là Chiến quốc, ai dám ở nơi đó làm càn.
Khương Phàm nói:
- Ngọc thạch trên người các ngươi là của bằng hữu ta, thật đáng tiếc đã để cho các ngươi bị dính líu vào, ta thay bọn hắn chuộc tội. Bắt đầu từ đêm nay, các ngươi đã tự do. Ta sẽ an bài cho các ngươi đến một nơi an toàn, cũng sẽ thay các ngươi báo thù.
Du Cảnh Chiến kinh ngạc nhìn Khương Phàm.
Một màn này tới quá đột ngột, đột nhiên đến quá nhanh khiến cho hắn không thể tin được.

Tự do?
Đây là từ ngữ mà hắn đã sớm tuyệt vọng.
Đột nhiên liền... Rơi xuống trước mặt hắn rồi?
Khương Phàm nói:
- Nếu như không có gì thu thập, bây giờ ta liền mang các ngươi rời khỏi.
Niệm An gắt gao ôm lấy Du Cảnh Chiến, vừa khóc lại cười:
- Ca ca, chúng ta tự do rồi, chúng ta tự do thật rồi. Khương Phàm an bài cho chúng ta đến thánh địa, sau này chúng ta mai danh ẩn tích, tới đó lại bắt đầu lại từ đầu. Không còn có người sẽ khi dễ huynh muội chúng ta, chúng ta thật sự đã tự do rồi.
Du Cảnh Chiến vẫn không dám tin:
- Ngươi không sợ đắc tội Bá Vương phủ?
Khương Phàm nói:
- Cái này các ngươi không cần phải để ý đến, chỉ cần tiến vào thánh địa, thành người của thánh địa, không còn ai dám tổn thương các ngươi. Ta sẽ tìm ra hung phạm năm đó sát hại các ngươi, nợ máu trả bằng máu.
- Ca ca, tin tưởng hắn, hắn thật sự là tới cứu chúng ta, chúng ta cũng đã tự do thật.
Niệm An mặt đầy nước mắt, nàng biết cái tự do này tới quá đột nhiên, nàng cũng biết đây là tự do mà xưa nay bọn hắn không cảm tưởng tượng.
Nhưng, nó đã xuất hiện thật, bọn hắn nhất định phải bắt lấy.
Du Cảnh Chiến hoảng hốt một lát, đột nhiên quay người, mang theo lãnh đao xông về nơi bọn thị vệ Hồng Quán đang nghỉ ngơi.
Đám súc sinh!!
Lão tử muốn tiện mệnh của các ngươi!!
Hơn mười thị vệ Hồng Quán phân tán trong cánh rừng, thoải mái nằm ngủ.
Mặc dù trong lời nói của bọn hắn luôn luôn nhục nhã Du Cảnh Chiến, nhưng trên thực tế đều rất ỷ lại vào hắn, cũng rất tín nhiệm hắn.
Có Du Cảnh Chiến trông coi, bọn hắn tuyệt đối có thể an ổn đi ngủ.

Cho dù có nguy hiểm gì, cũng có thể bị hắn tuỳ tiện xử lý sạch.
- Ừm?
Thị vệ đầu lĩnh đang mơ ngủ, bỗng nhiên có một cảnh giác, giống như có người nào đó đang đứng bên cạnh hắn.
Nhưng hắn chỉ là mơ mơ màng màng chuyển thân, tiếp tục ngủ.
Có Du Cảnh Chiến trông coi đâu, nào có nhiều cảnh giác như vậy.
Nhưng... Thị vệ đầu lĩnh đột nhiên mở hai mắt ra, ánh mắt lắc lư.
Trước mặt hắn lại có một bóng người, là từ phía sau đưa tới.
- Ai?
Thị vệ đầu lĩnh nắm chặt trọng chùy, bỗng nhiên quay người, kết quả đập vào mi mắt lại là Du Cảnh Chiến.
Du Cảnh Chiến đứng ở bên cạnh hắn, mặt không thay đổi nhìn hắn.
- Mẹ kiếp, ngươi có bệnh sao, dọa ta một hồi!
Thị vệ đầu lĩnh thở phào, mang theo trọng chùy đứng lên.
- Ngươi muốn làm gì, thừa dịp ta ngủ thiếp đi giết chết ta?
Du Cảnh Chiến dùng sức nắm chặt lãnh đao, ánh mắt càng ngày càng lạnh.
- Ha ha, còn nắm đao? Ngươi đâm thẳng vào ngực ta đây, đến đây, đâm đi. Ngươi tốt nhất nên một đao đâm chết ta, nếu không lão tử đập nồi bán sắt, đều sẽ đi lầu tám chơi đùa với muội muội của ngươi.
- Coi như ngươi thật sự giết chết ta. Ha ha, Hồng Quán nơi đó tuyệt đối không tha cho muội muội của ngươi. Ngươi còn nhớ rõ việc ngươi giết người lần trước không?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.