Đan Đại Chí Tôn

Chương 1370: Truy sát trong đêm tối ba bên tranh giành




- Ở bên ngoài chấp hành nhiệm vụ.
- Bắt lấy hắn. Mang về Chiến quốc. Tới trước Hung Linh hầu phủ bên ngoài đi một vòng, sau đó di chuyển bốn chỗ.
- Ý của ngài là...
- Nếu như Khương Phàm muốn cướp người đi, hắn sẽ không có phản ứng. Nếu như Khương Phàm là vì Niết Bàn Thạch, hắn sẽ bị hấp dẫn.
- Chúng ta sẽ đi xử lý.
Mọi người sáng mắt lên.
- Đi ngay đêm nay.
Lão nhân lạnh lùng nhìn Hồng Quán cháy hừng hực, dùng sức nắm chặt quải trượng.
Nếu như Khương Phàm chỉ là coi trọng U Mộng, cũng không có gì. Nhưng nếu như là vì Niết Bàn Thạch... Hắn liền phải cân nhắc, có phải trực tiếp báo cáo Nhân Gian Ngục hay không.
- Quá càn rỡ!
Tiểu vương gia Sở Thương Minh đứng phía trước Hồng Quán đang thiêu đốt hừng hực, ánh lửa mãnh liệt chiếu ánh khuôn mặt tức giận của hắn.
Mặc dù giữa hắn cùng Triệu Thế Hùng vẫn luôn là đang cạnh tranh nhau, nhưng mặc kệ là dùng thủ đoạn gì, đều đặt ở âm thầm, chưa từng có nháo đến mức để mọi người đều biết tình huống.
Đây cũng là việc được hai bên gia chủ nhắc nhở.
Hắn tuyệt đối không nghĩ tới, Triệu Thế Hùng lại dám náo ra oanh động lớn như vậy.

Đây cũng không phải là khiêu khích, mà là tuyên chiến!
Tuy nhiên, đây không phải phong cách của Triệu Thế Hùng, rất có thể là do tên hỗn đản Khương Phàm kia ra chủ ý.
Nhưng dùng một hoa khôi làm kíp nổ, hỏa thiêu Hồng Quán, khởi xướng tuyên chiến?
Đây quả thực là đang nhục nhã hắn.
- Nữ tử bị Khương Phàm cướp đi tên là gì?
Sở Thương Minh nắm chặt nắm đấm, khống chế lửa giận.
- U Mộng. Nàng còn có một ca ca, cũng là thị vệ của Hồng Quán chúng ta.
Sở Khang nơm nớp lo sợ hầu ở bên cạnh, vốn cho rằng làm bị thương tiểu công tử coi như quá mức, không nghĩ tới Khương Phàm lại dám cướp đi như thế, vốn cho rằng gây chuyện như thế đã rất quá đáng, không nghĩ tới hắn còn đi đốt cả Hồng Quán.
- Vậy còn thất thần làm gì, kéo tới!
- Hắn ở bên ngoài chấp hành nhiệm vụ.
- Tìm tới hắn! Kéo về! Ta phải dùng hắn mời Khương Phàm đi ra dự tiệc!
- Nhanh đi, thất thần làm gì.
Sở Khang lập tức quay người quát tháo.
- Đi theo ta!
Thị vệ thống lĩnh kêu gọi bộ hạ, nhanh chóng rời khỏi.
- Ta dẫn cô đi tìm ca ca cô.
Khương Phàm thu U Mộng vào thanh đồng tiểu tháp, lặng yên không một tiếng động đuổi theo.
Cùng lúc đó, đội ngũ thần bí trong bóng tối cũng nhanh chóng khởi hành.
Phía bắc Chiến quốc, ở khu vực sông ngòi ngoài ngàn dặm.
Đống lửa dấy lên ánh sáng hừng hực, xua tan màn đêm trên núi rừng.
Một đội ngũ Hồng Quán đang nướng thịt uống rượu ở nơi này, trắng trợn đàm tiếu. Duy chỉ có có một người, cô độc ngồi dưới một gốc cây già bên vách núi, yên lặng tu luyện.
- Tiểu tử kia thật không thú vị, ngoại trừ tu luyện thì chính là tu luyện. Lục phẩm linh văn lại tu luyện thế nào, cũng chỉ là Linh Hồn đỉnh phong. Hắn đều đã thất trọng thiên rồi, gấp làm gì.
- Ha ha, nhìn hắn như vậy, nói không chừng còn muốn trùng kích Sinh Tử cảnh đấy.
- Nằm mơ! Hắn cho rằng mình là Thánh phẩm sao? Dưới Thánh phẩm, mặc kệ phẩm cấp gì, đụng tới Sinh Tử cảnh chính là muốn chết.

- Vậy cũng chưa hẳn, lục phẩm bắn vọt Sinh Tử cảnh vẫn có hi vọng. Đừng quên, người ta có một muội muội tốt.
- Hắc hắc, nói vậy cũng đúng. Người ta là hoa khôi, tùy tiện thu lễ vật chính là giá trị mấy trăm đến hơn ngàn tinh tệ, nào giống chúng ta, tân tân khổ khổ chấp hành lần nhiệm vụ, mới hai ba trăm tinh tệ.
- Muội muội của hắn là hoa khôi tầng tám, sau một đêm, tinh tệ phân đến tay chính là tám ngàn, chống đỡ chúng ta một năm.
- Hừ hừ, dựa vào muội muội bán thân để cho mình tu luyện, lão tử xem thường hắn.
- Ngươi có nhìn nổi hay không thì có làm được cái gì, người ta quan tâm sao?
- Ngươi khoan hãy nói, muội muội của hắn thật là quá sức. Bây giờ nàng ở tầng tám, chúng ta còn không chơi nổi, chờ ngày nào đó từ phía trên đi xuống, luân lạc tới tầng thứ năm tầng thứ ba, lão tử khẳng định tích lũy tiền đi chiếu cố một lần.
- Ha ha, cùng một chỗ?
- Ha ha...
Bọn thị vệ dùng những ngôn ngữ làm càn, không e dè.
Du Cảnh Chiến yên lặng tu luyện, nhìn như không có một gợn sóng, nhưng hai tay đều đã gắt gao nắm lại, móng tay đâm rách da thịt, máu tươi nhuộm đỏ nắm đấm.
Năm năm.
Đã ròng rã năm năm.
Hắn chẳng những không có chết lặng, oán hận ở trong lòng càng để lâu càng nặng.
Hắn cố gắng không đi nghĩ, trong đầu lại vung đi không được tình cảnh muội muội của hắn ở Hồng Quán.
Đã vô số lần hắn muốn chết, nhưng lại không có can đảm, bởi vì muội muội hắn chính là người thân duy nhất, hắn chết, nàng sẽ không còn hi vọng gì nữa.
Hắn thậm chí muốn tự tay giết muội muội, lại tự sát.
Nhưng, hắn thật sự không xuống tay được.

Hắn chỉ có thể cố gắng tu luyện, liều mạng tu luyện. Dù là Sinh Tử cảnh với hắn mà nói cửu tử nhất sinh, nhưng chỉ cần hắn thành công liền có thể chứng minh được giá trị của hắn, có thể bán mình cho Bá Vương phủ, chuộc thân cho muội muội!
Đây là hy vọng duy nhất của hắn!
- Du Cảnh Chiến! Chúng ta muốn nghỉ ngơi, ngươi tinh lực thịnh vượng, tiếp tục gác đêm.
Xa xa bọn thị vệ gào to, giống thường ngày, tùy tiện tìm nơi nghỉ ngơi.
- Ai, đều tại các ngươi nói đến muội muội của hắn, nói đến mức khiến ta xao động. Xem ra đêm nay lại phải giày vò ở trong mơ một hồi.
- Ha ha, ngươi từ giờ trở đi tích lũy tiền, sau ba năm, năm năm, vừa vặn để muội muội của hắn từ tầng tám xuống tới, đến lúc đó xin mời mấy ca cùng một chỗ nếm thử.
- Nghĩ hay lắm, phải tích lũy tiền.
- Cũng không cần tích lũy nhiều tiền như vậy, ta đây không phải có người quen sao. Để Du Cảnh Chiến nói cùng muội muội hắn một chút, giảm giá cho mấy ca?
- Đến thể nghiệm miễn phí? Ha ha...
Bọn hắn tùy ý cười nói, tìm nơi phù hợp nằm xuống.
Răng rắc!
Du Cảnh Chiến cúi đầu, dùng sức nắm chặt nắm đấm, cực lực khống chế đầy ngập lửa giận ở trong lòng.
Hắn hận không thể tự tay xé xác bọn súc sinh này, nhưng lại không thể không nhịn.
Trước đó dưới cơn nóng giận hắn đã giết qua ba người, nhưng Hồng Quán không có xử phạt hắn, mà là tra tấn muội muội hắn ba mươi ngày.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.