Đan Đại Chí Tôn

Chương 1293: Tô triệt táo bạo




- Khương Phàm! Ta cảnh cáo ngươi, nơi này là Đại Diễn thánh địa, không phải Vô Hồi thánh địa, dung không được ngươi làm ẩu!
Tô Triệt tức giận, thực sự không thể nào chấp nhận được tên hỗn đản Khương Phàm này Chà đạp muội muội bảo bối của hắn.
Thật dám ra tay như vậy được sao, còn ôm còn hôn.
Tô Triệt một bên căm tức nhìn Khương Phàm, một bên từ trong nhẫn không gian móc ra một chiếc khăn lụa, đưa cho Tô Niệm:
- Lau miệng!
Tô Niệm bất đắc dĩ lắc đầu.
- Cầm!
Tô Triệt nhét mạnh vào trong tay Tô Niệm, lại từ trong nhẫn không gian lấy ra một bình linh dịch, đưa cho Tô Niệm:
- Súc miệng!
Tô Niệm dở khóc dở cười, nhưng dưới tư thái ương ngạnh của Tô Triệt, vẫn là làm theo.
Khương Phàm nhìn đến lắc đầu:
- Tô huynh, ta tôn trọng Đại Diễn thánh địa, tôn trọng người của nơi này, còn có hết thảy mọi thứ ở nơi này. Ta hôm nay cũng không phải là đến gây sự, chỉ là tìm Tô Niệm.
Không xong rồi?
Lông mày Tô Triệt dựng lên:
- Ngươi có bị bệnh không! Ngươi tìm nàng làm gì? Trước đây ngươi gặp qua nàng sao!
Khương Phàm ho nhẹ vài tiếng, nghiêm nét mặt nói:
- Ta là tới cầu hôn.
- Làm gì??

Tô Triệt cố gắng điều chỉnh tâm thái lần nữa sụp đổ.
- Cầu hôn!
Khương Phàm nghiêm túc.
Tô Triệt gắt gao nhìn chằm chằm Khương Phàm, thở hồng hộc hổn hển, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Khương Phàm, ta khuyên ngươi nên làm người đi!!
Khương Phàm xấu hổ cười cười:
- Ta là thật tâm thực lòng, không tin, ngươi hỏi Tô Niệm một chút?
Tô Triệt về phía trước hai bước, toàn thân phát ra khí thế cường đại:
- Khương Phàm, nếu như ngươi là đến gây chuyện, trực tiếp làm rõ, ta phụng bồi tới cùng.
- Ta đều nói rồi, ta thật không phải đến gây chuyện. Được thôi, ta là tới bái phỏng phụ thân ngươi.
- Rốt cuộc là chuyện gì? Nói rõ cho ta!
- Cầu hôn.
- Khốn kiếp, ta giết ngươi!!
Sau một tiếng.
Khương Phàm bị trói gô kéo tới trong đại điện, ném tới trước mặt Tô Thiên Sóc.
- Khương Phàm? Thật là ngươi?
Tô Thiên Sóc khó có thể tin được mà nhìn Khương Phàm đang nằm dưới đất.
Chẳng phải Tô Lăng nói hắn đã chết rồi sao?
Tin tức từ Đại La sơn nơi đó truyền đến cũng đã xác nhận, Khương Phàm là bị đàn sói xé nát.
Làm sao hắn có thể còn sống!
Mà, độc nhãn, thiên văn, hắn chính là tên tội phạm truy nã gây nên oanh động ở phương bắc kia?
- Thánh Chủ, đã lâu không gặp.
Khương Phàm bị Huyền Thiết tinh mịn trói buộc giống như là một cái bánh chưng, nằm ở nơi đó không thể động đậy.
- Ngươi không phải đã chết rồi sao?
Tô Thiên Sóc chau mày.
- Lúc ấy là chết. Về sau thì sống lại đến giờ.
- Bị sói xé nát, còn có thể sống được? Khương Phàm, chúng ta không oán không thù, vì sao lại xem chúng ta là đồ đần?
- Tình huống tương đối phức tạp. Đơn giản mà nói là, ta tại Luân Hồi bí cảnh là cố ý chịu chết, sau khi diễn xong thì ta liền rút lui.
Đại Diễn Thánh Chủ vẫn khó mà tin được.
- Chuyện Kiều gia nơi đó, cũng là do ngươi làm?
- Là ta.

- Vì sao?
- Cái này cũng là nói đến rất dài, rất phức tạp.
- Ngươi có biết, ngươi xông họa bao lớn hay không? Nếu như phương bắc tra được ngươi là người của thánh địa, không, bây giờ đã có người hoài nghi, cuối cùng xác định cũng chỉ là vấn đề thời gian. Đến lúc đó, Cổ Hoa sẽ trực tiếp vấn trách thánh địa Trung Ương, thánh địa Trung Ương cũng sẽ hướng thánh địa Nam Bộ đòi người. Vô Hồi Thánh Chủ coi như lại sủng ái ngươi, lại khóc lóc om sòm, cũng không giữ được ngươi.
- Ta sẽ không thêm phiền phức cho Thánh Chủ, chờ trở lại Nam Bộ, ta sẽ tự động rời khỏi Vô Hồi thánh địa.
- Sau đó thì sao? Không có thánh địa bảo hộ, chỉ bằng ngươi xông họa, ngươi không chỗ có thể ẩn nấp.
- Ta có kế hoạch của ta.
- Ngươi đã có kế hoạch, đến ta Đại Diễn thánh địa làm cái gì, liền không sợ ta giao ngươi ra?
- Ta đến cầu thân.
- Khương Phàm!! Đứng đắn một chút cho ta!
Tô Triệt ở bên cạnh giận dữ mắng mỏ.
Bọn người Lữ Lương Nhân sửng sốt một chút, lần đầu tiên nhìn thấy Tô Triệt nổi giận lớn như vậy.
- Ta thật sự là đến cầu thân. Ta chỗ này chuẩn bị mười viên đan dược Chuẩn Thánh phẩm làm lễ gặp mặt, chỉ cần các ngươi đồng ý, bọn chúng chính là một phần bên trong sính lễ.
- Mười viên!
Rất nhiều tộc lão hô hấp đều dồn dập, mười viên đan dược Chuẩn Thánh phẩm, bọn hắn thấy đều chưa thấy qua.
Tô Thiên Sóc không quan tâm, ngược lại càng thêm nghiêm túc:
- Khương Phàm, đây chính là kế hoạch của ngươi? Chủ động rời khỏi Vô Hồi thánh địa, lại cùng Đại Diễn thánh địa ta làm thông gia. Ngươi mặt ngoài đã không phải là người của thánh địa, nhưng thành công kéo theo tôn chủ Tây Bộ ta đây là nhạc phụ, còn có tôn chủ Nam Bộ làm sư phụ? Ngươi đây là đang chui chỗ trống trong quy tắc!
Sắc mặt đám người Lữ Lương Nhân cũng thay đổi, quá ghê tởm, quá tính toán!
Đối phương xem Niệm nhi của bọn hắn là cái gì!
- Ta không phải đến lợi dụng các ngươi, ta thật sự đến cưới Tô Niệm. Ta cũng sẽ không công bố chuyện này ra ngoài, các ngươi coi như cái gì đều không có phát sinh.
Khương Phàm nhìn về phía Tô Niệm, để nàng mau chạy ra đây đồng ý, tiết kiệm phiền phức.
Tô Niệm lại thờ ơ, khóe miệng mang theo nụ cười nhạt ý, thưởng thức dáng vẻ chật vật của hắn.
Đời trước, còn không có gặp qua tràng diện thú vị như thế này.

Thẩm Minh Thu quát tháo:
- Ngươi xem Đại Diễn thánh địa ta là cái gì rồi? Cưới người của chúng ta, để cho chúng ta xem là cái gì cũng đều không có phát sinh? Ngươi ném sính lễ, dẫn người rời khỏi, sau đó cao chạy xa bay? Ngươi là đến kết hôn, hay là đến lấy hàng!
Khương Phàm bất đắc dĩ, ngẩng đầu nói:
- Thánh Chủ, chúng ta có thể nói chuyện riêng một chút hay không?
Tô Thiên Sóc quả quyết cự tuyệt:
- Ngươi muốn nói chuyện khác, có thể. Nhưng muốn nói nữ nhi của ta, miễn đi.
- Bàn bạc chuyện khác.
- Chuyện gì?
- Nói chuyện nữ nhi của ngài.
- ...
Trong đại điện là một trận trầm mặc kiềm chế.
Nếu như không phải Đại Diễn thánh địa coi trọng cấp bậc lễ nghĩa, tất cả mọi người là người có thân phận, nói không chừng giờ khắc này liền có người muốn nhào lên.
- Phụ thân, nói chuyện với hắn một chút đi.
Tô Niệm lắc đầu, không còn làm khó Khương Phàm.
- Niệm nhi, con cũng biết Khương Phàm?
Tô Thiên Sóc thể hiện có chút quái dị.
- Biết.
- Biết lúc nào?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.