Ngồi xuống, chính là ngàn năm.
Ngàn năm đau đớn, ngàn năm thê lương.
Ngàn năm cô độc, ngàn năm thủ vững.
Một mình nàng, chống đỡ tất cả.
Khương Phàm yên lặng đi tới, nụ cười trên khóe miệng không giảm, nhưng hai mắt lại dần dần mông lung.
Có đủ loại chuyện liên quan tới hắn cùng Thiên Hậu trong trí nhớ, cũng rõ ràng lấp lóe.
Một màn một màn, lại chỉ giống như hôm qua.
Một màn một màn, khắc cốt ghi tâm.
Từ lúc bọn hắn quen biết, đến khi bọn hắn bị truy sát không chết không thôi.
Từ lúc bọn hắn yêu nhau, đến khi bọn hắn dắt tay liều mạng thiên hạ.
Từ lúc sáng tạo hoàng triều, lại đến Chí Tôn hoàng triều, cuối cùng lấy thần triều thống ngự Thương Huyền.
Bọn hắn bồi bạn lẫn nhau ròng rã năm mươi năm.
Chỉ là, tất cả mỹ hảo, tất cả chờ mong, đều dừng lại tại trận chiến tranh thảm liệt ngàn năm trước kia.
Khương Phàm đi tới, đứng trên con đường nhỏ trong rừng.
Cơn gió thổi qua, cỏ thơm giương nhẹ.
Cuối con đường nhỏ, một nữ hài nhi xinh đẹp đứng tại đó.
Tuổi tác chừng mười một ~ mười hai tuổi, toàn thân tràn đầy khí tức thanh xuân linh động.
Một mái tóc đen nhánh, ghim một loạt bím tóc nhỏ, trên trán trắng muốt có một loại tuệ (trí tuệ) quang, hàng mi cong cong, con mắt linh động, giống như là Tinh Linh trong rừng, lại như là tiên tử lạc lối chốn nhân gian.
Nàng lẳng lặng mà nhìn Khương Phàm, con ngươi sáng ngời như tinh thần, có một vẻ đẹp linh hoạt kỳ ảo.
Khương Phàm si ngốc nhìn tiểu nữ hài nhi phía xa, dần dần hoảng hốt.
Chính là nàng!
Hình bóng trong trí nhớ của hắn.
Chính là nàng!
Thê tử hắn yêu kiếp trước.
Mặc dù đã mong đợi một đường, nhưng đến thời khắc gặp mặt lúc này, lại có một cảm giác mông lung không chân thực.
Giống như một giấc mơ.
Tuy nhiên, Khương Phàm rất nhanh hoàn hồn, một dòng nước ấm đầy tràn lồng ngực, một sự tưởng niệm dâng lên muốn lao ra, hắn đón nữ hài nhi đi tới.
Tiểu nữ hài nhi đứng ở nơi đó không nhúc nhích, chắp tay nhỏ, hơi ngước cái đầu nhỏ, nhoẻn miệng cười, con mắt giống như là ánh trăng, linh vận bên trong đều muốn tràn ra tới.
Khương Phàm càng chạy càng nhanh, cuối cùng cũng phóng tới.
Tiểu nữ hài nhi mở hai tay ra, cái đầu nhỏ nghiêng một cái, cười ngọt ngào, cười xán lạn, nhưng bên trong đôi mắt linh động kia rõ ràng đã bịt kín mấy phần mông lung.
Khương Phàm ôm chặt lấy thân thể tinh tế kiều nộn của nữ hài nhi, cánh tay tráng kiện giống như muốn siết nàng tiến thân trong cơ thể.
Tiểu nữ hài nhi ôm cổ Khương Phàm, nhắm mắt lại.
Mặc dù nàng mang theo trí nhớ của cùng linh hồn kiếp trước trùng sinh, mười một tuổi non nớt nhưng lại có sự trầm tĩnh lại vững vàng giống với năm đó như vậy, nhưng... Lần nữa ôm đã từng người yêu, nàng vẫn bị xúc động ở sâu trong nội tâm.
Nàng thành công.
Nam tử của nàng, Thần Hoàng vĩnh viễn trong nội tâm nàng, cứu về rồi.
Ngàn năm đau khổ, ngàn năm cô độc, còn có khí vận ức vạn thần triều chờ mong đều đã được hồi báo.
Thiên Hậu ôm chặt Khương Phàm, hơi nước trong mắt ngưng tụ thành từng giọt óng ánh, thấm ra khóe mắt, im ắng trượt xuống gương mặt.
Coi như Khương Phàm chiến tử Đăng Thiên Kiều, nàng đều nhịn xuống nước mắt, không hề khóc lóc, giờ khắc này, lại khó mà đè tự tình xuống được.
Kích động không kể ra hết, tâm tình không có lời nào diễn đạt được.
Bọn hắn không cần!
Giờ khắc này, tất cả cảm kích, tưởng niệm, tất cả bỏ ra, bảo vệ, đều ở im ắng ôm ở bên trong.
Thật lâu, Khương Phàm bưng lấy gương mặt non nớt xinh đẹp, lại nhìn người yêu kiếp trước, khi ánh mắt giao xúc, trong nháy mắt, thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng hóa thành một nụ hôn thật mãnh liệt.
Thiên Hậu kịch liệt đáp lại.
Ngàn năm chờ đợi, nối lại tiền duyên.
Bọn hắn cũng chờ quá khổ, rất khó khăn.
Nhưng, thời khắc đang tình thâm ý cắt, cảm động đau buồn đặc thù này, một tiếng bạo hét lớn vang vọng núi rừng.
- Dừng tay!! Ở... Há miệng ra! Hỗn trướng!! Há miệng ra cho ta!!
Tô Triệt bị một màn trước mắt kích thích đến tròng mắt đều đỏ.
Ở đâu ra hỗn đản!
Vậy mà dám chà đạp tiểu muội muội đáng yêu của hắn??
Súc sinh!!
Nàng mới mười một tuổi!!
Khương Phàm đau nhức hút mấy cái thật sâu, buông lỏng Tô Niệm ra, nhưng nhìn thấy đôi mắt to ngập nước trước mặt, tự tình vẫn khó đè xuống, đầu lại xít tới.
Tô Niệm co rụt lại về phía sau, bỗng nhiên bưng lấy mặt to của hắn kéo sang bên cạnh:
- Khắc chế một chút, ta còn nhỏ.
- Tô huynh, đã lâu không gặp.
Mặt Khương Phàm bị tay Tô Niệm lắc lắc hướng Tô Triệt, nhưng cánh tay tráng kiện kia vẫn gắt gao ôm Tô Niệm.
- Khương Phàm?
Tô Triệt đằng đằng sát khí mặt có chút cứng ngắc, khi nhìn đến mắt phải hắn đắp sau tấm mặt nạ thì bỗng nhiên biến sắc:
- Là ngươi??
- Mạo muội bái phỏng, xin hãy tha lỗi.
Khương Phàm mỉm cười hành lễ.
- Ngươi chính là cái tên của Kiều gia phương bắc kia... Chết tiệt, ngươi buông Niệm nhi ra trước cho ta!
Tô Triệt gầm thét.
Cho tới bây giờ đều là ôn tồn lễ độ, trầm ổn cơ trí, nhưng giờ khắc này, tình cảnh này, hắn thực sự khống chế không nổi lửa giận trong lồng ngực muốn phun ra ngoài.
Khương Phàm lưu luyến không rời, buông Tô Niệm xuống, còn muốn kéo kéo tay, Tô Triệt nơi đó quát lớn:
- Ngươi dám! Ta chặt tay ngươi! Niệm nhi, tới đây, đừng sợ! Nơi này là Đại Diễn thánh địa, không ai dám khi dễ muội!
Tô Niệm nhếch miệng lên nụ cười nghiền ngẫm:
- Hắn không dám khi dễ muội.
- Cái này còn không dám? Hắn đều đã ra tay, còn…phụ mẫu nó… còn ngay miệng! Tới đây cho ta!!
Tô Triệt thực sự bình tĩnh không được nữa, thái độ vô cùng nghiêm khắc.
Nếu như không phải bản tính vững vàng, rất ít nổi giận, lúc này không chỉ là mở miệng ngậm miệng phụ mẫu nó, nói không chừng đã lấy Khương Phàm làm trung tâm, lấy mười tám đời tổ tông nhà hắn làm bán kính, trực tiếp mở phun ra.
Tô Niệm đi đến Tô Triệt sau lưng, nháy mắt mấy cái với Khương Phàm, đây là ca ca ta.
Đời này, ta chính là có người bảo bọc nha.
Tô Triệt ngăn cản trước mặt Tô Niệm, lửa giận khó tiêu.
- Ngươi quá phận! Nàng mới mười một tuổi, sao ngươi dám làm như thế? Nếu như không phải bởi vì ngươi là đệ tử thánh địa, hôm nay ta đã giết ngươi rồi!
Khương Phàm xấu hổ:
- Quan hệ giữa ta với nàng tương đối phức tạp...
Tô Triệt gầm thét:
- Phức tạp cái rắm! Khốn kiếp, Ngươi mới thấy qua nàng vài lần?
Khóe mắt Khương Phàm run rẩy:
- Cái này nói rất dài dòng.