*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Có thể nhìn ra cô gái này thật sự giận chồng về điểm này, Hạ Diệu Diệu tính thử thì lúc cô sinh Thượng Thượng cũng tầm tuổi này, nhưng mà cô gái bên cạnh nhìn còn nhỏ quá: “Em hai tư thật à?” Cô tưởng cùng lắm thì hai mốt hai hai, cô gái xinh đẹp, mắt sáng ngời có thần, không hề có lòng đề phòng giống một đứa trẻ.
Lúc còn trẻ thì cứ muốn người khác cảm thấy mình già, già rồi lại người người khác khen mình trẻ, cô gái là người vế trước, cô ấy lập tức không phục nhấn mạnh tuổi của mình: “Em có thể làm mẹ rồi, hơn nữa em đã kết hôn rồi, anh ấy có tận hai tầng tiêu chuẩn, nếu như thật sự3cảm thấy em nhỏ không phù hợp thì sao lại cưới em, không sợ em tố cáo anh ấy xâm phạm vị thành niên hả?”
Hạ Diệu Diệu nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của cô gái thì buồn cười, đoán: “Bọn em là thanh mai trúc mã?”
“Sao chị biết?”
Hạ Diệu Diệu nhìn đôi mắt to tròn nghi hoặc của cô ấy thì trêu chọc nói: “Chị còn biết anh ấy vẫn luôn bảo vệ em từ nhỏ đến lớn, nuôi em thành vừa hoạt bát vừa ngây thơ như vậy.”
“Chị...” Cách gọi đã thay đổi hẳn.
Hạ Diệu Diệu lắc đầu cười, chẳng trách quản lý cả việc cô ấy kết giao bạn bè. Một người xa lạ như mình mà cô ấy cũng có thể nói chuyện không hề phòng bị chút nào, nếu như2thật sự gặp phải người muốn có được thứ gì từ chỗ cô ấy thì chỉ sợ bị người khác bán đi rồi còn giúp người ta đếm tiền. Cô ấy ngây thơ như vậy, nếu bị người khác lợi dụng chắc người đàn ông kia sẽ đau lòng lắm.
Ánh mắt Hạ Diệu Diệu dịu dàng, cô gái có một tình yêu lãng mạn, hi vọng cô ấy có thể tiếp tục vui vẻ như vậy: “Gọi cái gì, nếu chị có một đứa con gái đáng yêu như em thì chị cũng sẽ nuôi nó như vậy, vừa ngây thơ vừa đáng yêu.” Đáng tiếc...
Cô gái chu môi nói: “Chị còn nói nữa, em cảm thấy chị thân thiết mới nói với chị, bình thường em không thèm quan tâm người ta đâu.”
“Đúng,1em cao ngạo, bạn nhỏ đáng yêu của chúng ta không dễ dàng nói chuyện với người lạ.” Trong lời nói mang đầy ý trêu chọc.
Lúc người đàn ông mang một đĩa đồ ăn trở về vừa hay nhìn thấy đôi mắt long lanh tức giận của vợ mình, ánh mắt nhìn người phụ nữ ở đối diện lập tức trở lên sắc bén.
Vẻ mặt của Hạ Diệu Diệu không có gì thay đổi, cấp bậc nhìn người của đối phương quá thấp, hơn nữa đây vẫn là bàn của cô, vị này cảnh cáo cũng chỉ là thừa.
Hạ Diệu Diệu thong dong uống một ngụm sữa, cười với người đàn ông.
Người đàn ông chẳng hề đón nhận mà cảnh giác nhìn người phụ nữ nhìn qua rất có thận phận trước mắt và1hai người phục vụ vẫn luôn theo dõi mình đứng không xa. Hai người mặc trang phục người phục vụ kia chắc là người của người phụ nữ trước mặt, có thể có đặc quyền đưa người của mình vào thì thân phận chắc chắn không bình thường.
Ánh mắt của người đàn ông dời xuống bụng cô, mặc dù mặc quần áo rộng không dễ nhìn ra, nhưng chỉ là không dễ, người có lòng vừa nhìn đã biết. Người đàn ông đó không hề vì đối phương là bà bầu mà buông lỏng cảnh giác. Bình thường kẻ ác đều dùng thân phận là mẹ, bà bầu hoặc là trẻ em để che giấu, hơn nữa có cũng là màng bảo vệ khiến người khác dễ mất cảnh giác nhất.
Cô gái thấy chồng1mình dùng ánh mắt không mấy tốt đẹp nhìn chằm chằm chị gái mãi mình mới làm quen được, lập tức lên tiếng: “Anh nhìn cái gì? Chưa từng thấy chị gái xinh đẹp như vậy à?”
Người đàn ông lập tức thu hồi ánh mắt đánh giá đầy ác ý, dịu dàng nhìn cô gái, không hề tiếp lời mà chỉ dặn dò cô ấy ăn chút gì đó.
Cô gái không vui nên không ăn, quay đầu gây sự, nhưng có thể nhìn ra cô ấy không hề tức giận, chỉ là đối với người mình tuyệt đối tin tưởng thì mới cố tình gây sự như vậy.
Hạ Diệu Diệu sửa lại áo choàng hòa nhã nói: “Vất vả mang về cho em thì em mau ăn đi.”
Cô gái ngại trước mặt người ngoài khiến “anh trai” mình khó xử, vừa rồi chỉ là theo thói quen mà thôi, cô ấy trách móc trừng người đàn ông làm mình mất mặt, ngượng ngùng cười với chị gái, ăn một miếng pho mát mềm trong đĩa: “Ừm... ngon lắm, mùi vị không tồi, chị, chị cũng thử xem.” Nói xong cô đẩy một miếng mình chưa động đến qua.
“Cảm ơn.”
Khả Chân lập tức định đi qua muốn nói nhỏ bên tai phu nhân: Không thể tùy tiện ăn thứ đồ qua tay người khác.
Nhưng Tiểu Lý lại bình tĩnh chặn cô ấy lại không để ai biết.
Hạ Diệu Diệu cười xoa bụng: “Gần đây nôn nghén, trước nay tôi không thích đồ ngọt của Quán Mộc.”
Người đàn ông nhìn cô không có cảm xúc gì.
Hạ Diệu Diệu cũng không phải người không hiểu ánh mắt người khác, nhưng cô không quan tâm đến ánh mắt đầy cảnh cáo của đối phương, chỗ này là cô đến trước. Nhưng dựa vào việc tình cảm của hai người khiến cô cảm thấy thoải mái, cô cũng không cho rằng mình có lý khi ngồi lì ở đây đợi đối phương rời đi.
Hạ Diệu Diệu đứng dậy xoa bụng: “Tôi ra ngoài một lúc rồi, con nó đạp suốt cũng mệt. Tôi lên trên nghỉ ngơi, mấy người từ từ ăn. Tạm biệt em gái, có cơ hội gặp lại sẽ chơi với em.”
Cô gái lập tức vẫy tay tạm biệt.
Người đàn ông nhìn người phụ nữ tâm tư thâm trầm tuổi tác lại lớn rời đi, sau đó lập tức quở trách vợ mình: “Cô ta là ai em có biết không? Em ngồi cùng cô ta, cẩn thận cô ta là kẻ xấu bán em đi.”
“Ai da, anh đừng cốc đầu em, em lớn vậy rồi. Hơn nữa sao chị ấy có thể là kẻ buôn người được chứ? Đây không phải là buổi tổng kết cuối năm của Hòa Mộc sao, sao lại có kẻ buôn người ở đây được chứ? Anh tưởng em ngốc à? Anh thật là chỉ biết cốc đầu em, cốc nhiều quá em ngốc luôn rồi. Vừa rồi anh nhìn người ta giống như người ta là yêu quái vậy, em rất ngại anh có biết không?” Nói xong cô lại ăn một miếng pho mát lớn.
Rất nhanh áo choàng đã được phục vụ đưa đến, được đặt trong một chiếc hộp màu hồng tinh xảo, bên cạnh là một bông hoa hồng đỏ, nhìn nó khiến người ta thoải mái. Cô gái cực kì vui vẻ, chẳng ăn gì nữa, chỉ ngồi ôm chiếc hộp,nhìn bông hoa hồng cách một lớp kính trong suốt mỏng manh: “Đẹp đúng không anh?”