*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Chị thật thú vị.”
“A! Vừa mở mồm đã cảm thấy chị thú vị, vậy sau đó chẳng phải em sẽ thành còn tằm xinh đẹp cười muốn ngất luôn hả?”Hạ Diệu Diệu cười, vẻ mặt dịu dàng nhìn chăm chú vào cô ấy.
Cô gái lập tức bĩu môi, rất nhanh đã khôi phục giống như ảo não vì hành động vừa rồi của mình.
Hạ Diệu Diệu ra hiệu không sao, cùng giới tính quả thật có một vài động tác nên ít làm thì hơn, đặc biệt là làm nũng với cấp trên nữ của mình. Nhưng hai người không có xung đột về lợi ích nên cô coi như thưởng thức sự đáng yêu của cô gái là được.
Cô gái yên tâm, khóe mắt cong cong càng đáng yêu hơn: “Chị, cái áo3choàng chị khoác này thật đẹp, chị mua ở đâu đó?”
Hạ Diệu Diệu kinh ngạc lại đau lòng nhìn cô ấy: “Chẳng lẽ không phải em cảm thấy chị xinh đẹp mới ngồi lại à?”
Cô gái nghe vậy thì ngây người ra không biết làm gì: “Không phải, không phải... không phải em nói chị không...” Cô gái buông thõng hai vai nhụt chí: “Chị rất xinh đẹp.”
Hạ Diệu Diệu cười rất vui vẻ: “Trêu em thôi, không phải mình em mà toàn bộ mọi người ở đây đều chú ý đến y phục của chị trước, đây không phải chứng minh thân hình chị rất đẹp sao? Mặc lên thể hiện hết được nét đẹp của nó.”
Cô gái nghe vậy vội vàng gật đầu, chỉ sợ chậm một chút đối phương sẽ không2vui.
Hạ Diệu Diệu cũng không làm khó cô ấy: “Đây là do trưởng bối trong nhà làm, em không mua...”
Cô gái nghe vậy, khuôn mặt tươi cười hơi thất vọng, vẫn nhìn chiếc áo choàng trên người cô bằng ánh mắt hâm mộ: “Thật sự rất đẹp, tay nghề của trưởng bối nhà chị thật tốt, không giống mẹ em tay chân vụng về. Mẹ đan cho em một chiếc áo,... a, mẹ em không biết đan áo len....”
Nụ cười trên mặt Hạ Diệu Diệu càng xán lạn hơn, cô quyết định cho dù là bản tính của cô gái này thế nào, có phải ở nhà được chiều mà kiêu hay không, nhưng lúc này cô ấy khiến mình thích nên cô bằng lòng tặng cô ấy một cái: “Nếu như em không1để ý thì chị có thể tặng em một cái, trưởng bối có làm hai cái để phối với chiếc sườn xám này nhưng có thể không phù hợp nên vẫn giữ lại một cái, chị có thể cho người mang đến đây.”
“Vậy ngại lắm, không cần đâu, không cần đâu, chồng em biết sẽ tức giận.” Cô gái vội vàng từ chối chỉ sợ chiếm lợi của người khác. Cũng không phải cô ấy không thích mà chỉ sợ mình cầm thứ đồ gì quý của người khác để đối phương tìm chồng mình đòi trả nợ nhân tình. Trước đây có rất nhiều ví dụ như vậy, cô ấy cũng biết là mình gây phiền phức cho anh vì vậy phải thu tính cách của mình lại.
Hạ Diệu Diệu giống như nghe1thấy lời nói rất hài hước nên chớp mắt trêu chọc đối phương: “Em còn sợ anh ấy giận à, chị thấy anh ấy sợ em mới đúng.”
Cô gái nghe vậy thì hơi ngượng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không phải đâu... anh ấy hung dữ lắm...”
“Có thể nhìn ra.”
Mắt cô gái sáng lên: “Đúng không? Chị cũng nhìn ra hả? Bình thường em oán trách, người khác đều bảo em sống trong phúc mà không biết. Nhưng anh ấy thật sự rất phiền, lúc nào cũng quản lý em, không được ăn cái này không được ăn cái kia. Đến việc em ra ngoài nói chuyện với ai cũng muốn quản lý, em...”
Cô gái hình như phát giác ra chuyện oán giận với người ngoài không thích hợp lắm nên vội vàng ngậm miệng,1giả vờ như không có việc gì, nhìn xung quanh cười nói: “Khách sạn này thật lớn, chỉ cái đại sảnh thôi đã có thể chứa được chục nghìn người, ngài Hà càng ngày càng khí thế, haha...”
“Đúng vậy.” Nếu cô khen chồng nhà mình thì rất mất thể diện, Hạ Diệu Diệu xua tay.
Khả Chân cung kính bước lên một bước: “Phu nhân.”
“Lấy chiếc áo choàng khác ở trên lầu tặng cho cô gái này.”
“Không, không, không cần đâu, thật sự không cần... Em...”
Hạ Diệu Diệu cười nhìn cô ấy: “Không thích hả?”
“Không phải, không phải... em...”
“Nếu đã thích thì coi như quà chị tặng em, chị để đó cũng không có tác dụng.” Hạ Diệu Diệu rất tự tin khi lấy chiếc áo choàng làm quà tặng người khác. Bởi vì người làm ra nó là dì Cao, cho dù là tay nghề, cách làm, nguyên liệu đều rất tốt, đồ nghệ thuật do người có tiếng làm không phải ai cũng có được. Vì vậy Hạ Diệu Diệu không hề cảm thấy mình chuyện bé xé ra to, áo choàng này không xứng đáng.
Cô gái lắc lắc đầu: “Ngại lắm... em...” Cô hạ thấp giọng nói với Hạ Diệu Diệu: “Chồng em biết sẽ mắng em... nhưng mà em lại thích, nếu không thì... em... em cứ nhận lấy?...” Cô gái chớp mắt vừa nghịch ngợm vừa đáng yêu.
Hạ Diệu Diệu khẽ cúi người nhỏ giọng nói: “Em cứ nói chị nhất định phải cho em, em không lấy sẽ đánh em, nên em mới nhận.”