Đại Viên Vương

Chương 268:








Cho dù là tiểu cao thủ thiên kiếp hay là Hoang thần vị, lực lượng khi mới tiến cảnh cũng không mạnh hơn võ giả nhất phẩm bao nhiêu, nhưng ưu thế lớn nhất của cả hai là tuổi thọ tăng cao, con đường tu hành bằng phẳng hanh thông, xa hơn, dài hơn so với người kia.

Cùng thuộc loại cao thủ tiểu thiên kiếp, Chi Hiểu Long đã có mấy ngàn năm mấy tuổi thì mạnh hơn không chỉ chục lần so với Bạch thái giám, nếu không phải lão quỷ này bị hủy thân thể từ lâu, chứ còn hình thái thì chỉ dùng một bàn tay cũng có thể chấp cả Vương Phật Nhi và Bạch thái giám liên thủ.

Tuy nhiên, cái vốn lớn nhất của Hoang thần vị chính là Nguyên tổ chân thân. Khi Vương Phật Nhi hóa thân thành Thái cổ ma viên thì thể hình tăng lên một lần, lực lượng sẽ tăng gấp đôi, khi thể hình tăng chục lần, lực lượng cũng đồng thời tăng theo như nước dâng thuyền nổi.

Khi thể hình Vương Phật Nhi tăng cao hơn mười thước, những sợi xích Ngự ma phược yêu tác liền đứt thành từng đoạn. Cơ Huyễn thu hôi pháp thuật, chấn động trong lòng:" làm sao mà Trung thổ lại xuất hiện Hoang thần vị! Lần này tính toán thật là sai lầm lớn."

Quân Tây kỳ tuy bị thân hình to lớn cao trăm mét của Vương Phật Nhi dọa phát khiếp nhưng được Cơ Huyễn khích lệ, bình tĩnh chỉ huy thì vẫn tạo thành thế trận nghiêm mật.

Thập Hung Sát thần bổng theo thể hình tăng vọt của Vương Phật Nhi cũng trở nên vô cùng lớn, một bổng nện xuống không còn phải là g!ết chết mà là nghiền nát, sau mấy bổng thì đã có hơn một ngàn tướng sĩ quân Tây kỳ bị đập thành thịt vụn.


Cơ Huyễn trông thấy tình thế như vậy, lập tức quát lớn một tiếng, đằng xà quân thân binh của hắn liền lập thành trận pháp mật truyền của bạch lộc động. Năm ngàn quân đằng xà hợp lại thành một lực lượng vô cùng mạnh mẽ khiến trận pháp ngưng tụ lại rồi bay lên trên không tạo thành một con thú kỳ lạ dữ tợn.

Là võ tướng cầm quân, Cơ Huyễn cũng không chỉ một lần thử nghiệm xem nếu gặp phải cao thủ thiên kiếp thì nên tác chiến như thế nào. Bạch lộc động thư viện là một trong bốn đại thư viện của nho môn trong thiên hạ, tất nhiên phải có một số nghiên cứu bí mật về cách làm thế nào tập trung một số đông người để đối kháng với những tồn tại có cấp bậc rất cao.

Trong bảy mươi hai tiên thuật của Bạch lộc động, đơn cử ra cửu môn trận pháp cũng là dùng lợi thế về địa hình cùng với số lượng người đông đảo để bù đắp sự chênh lệch rõ rệt về mặt lực lượng. Cơ Huyễn bí mật huấn luyện năm ngàn quân đằng xà này tập Thiên Xà Thôn Nguyệt đại trận của bạch lộc động thư viện là để đối phó loại tình huống này.

" Cơ Hồng Hoang! Cơ Cung Đam! Các ngươi chỉ huy đại quân tiến đánh binh mã của Vương Phật Nhi, giết sạch tất cả không tha một ai. Con vượn hung dữ này sẽ do ta ứng phó!" Cơ Huyễn hét lớn ra lệnh, sau đó nhảy lên trên không, nhập vào mắt trận của Thiên Xà Thôn Nguyệt đại trận, tương hợp với Thiên Xà do khí thế của năm ngàn quân đằng xà cô đúc nên rồi lao xuống tấn công Vương Phật Nhi đang tàn sát quân Tây kỳ.

" Ừm! Vị Tây kỳ Tiết Độ Sứ này quả nhiên có bản lĩnh!"

Đã thấu hiểu được ba thức trong Ngũ thức thần thông, Âm thức của Vương Phật Nhi đã ngầm có dấu hiệu kết hợp với dương thần, chỉ cần không vận dụng đến cực hạn lực lượng của chân thân Thái cổ ma viên thì vẫn có thể miễn cưỡng áp chế luồng hận sát ý vô ẩn núp trong thân thể kia xuống. Đối diện với hình thể Thiên Xà lớn hơn hắn rất nhiều, Vương Phật Nhi vung cây Băng Tinh đại bổng tiếp tục khổ đấu với Cơ Huyễn theo thân Thiên Xà lao đến.

Vương Phật Nhi hóa thân thành vượn lớn, thân cao trăm mét, lực lượng tăng vọt không chỉ gấp trăm lần so với khi hắn còn ở hình dạng thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, nhưng Cơ Huyễn tập hợp khí thế, sát ý của năm ngàn quân đằng xà, dùng Thiên Xà Thôn Nguyệt đại trận bí truyền của bạch lộc động cô đọng ra Thiên Xà có uy lực hơn hẳn Vương Phật Nhi mới nhập vào Hoang thần vị. Hai con vật khổng lồ này điên cuồng chém giết một trận ở ven hồ Thương Nhĩ, khí lạnh như băng và uy lực hung mãnh của Thiên Xà khiến cho những loại dị thú sống ở lân cận đều kinh hãi trốn biệt tích.

Liên tục sử dụng các loại tuyệt nghệ trong Thập Phương Đống Ma Đạo mà vẫn không có cách nào chiếm được một chút ưu thế trước Thiên Xà Thôn Nguyệt đại trận do Cơ Huyễn điều khiển, ngược lại nhiều lần còn bị áp chế xuống hạ phong, Vương Phật Nhi cũng có chút lo lắng. Cơ Hồng Hoang và Cơ Cung Đam cũng không phải là tay mơ trên chiến trường, lúc này đã chỉ huy đại quân đi đường vòng vây quanh Phi Vân Kỵ, chỉ trong chốc lát, rất nhiều binh lính Phi Vân Kỵ đã bị giết chết.

Vương Phật Nhi cố ý chuyển chiến trường vào trong khu vực quân Tây Kỳ nhưng Cơ Huyễn lại không mắc mưu, ngược lại còn điều khiển Thiên Xà đánh lén Phi Vân Kỵ. Vương Phật Nhi đành phải khốn khổ chống đỡ, cuối cùng phải triệu cả Vu Đạo Toại, Chi Lâu Già, Phật Đà Bạt La, năm trăm Tung Dương thiết kỵ ra thì mới ổn định được trận tuyến. Truyện "Đại Viên Vương "

Vương Phật Nhi xung phong chém giết ở tuyến đầu, tay vung Băng Tinh đại bổng bộ lông rậm màu trắng tung bay khổ đấu với Thiên Xà toàn thân đen ngòm, nổi giận rống vang trời. Giờ thì hắn cũng hiểu rằng không có cách nào ngăn cản nổi quân Tây kỳ, chỉ có thể chỉ huy bộ hạ vừa đánh vừa rút.

Đại chiến kéo dài đến tận đêm khuya, Vương Phật Nhi dựa vào việc quen thuộc địa hình quanh hồ Thương Nhĩ nên mới chạy thoát được quân Tây kỳ. Cơ Huyễn tựa hồ cũng không ý ham chiến, truy kích một hồi rồi cũng thu binh trở về.

Thu hồi Thái cổ ma viên biến, Vương Phật Nhi quay lại điểm binh, trong lòng thầm hận Cơ Huyễn đến tận xương. Trận chiến này làm cho Phi Vân Kỵ mà hắn vất vả chọn lựa ra bị chết hơn một ngàn bốn trăm người, hơn nửa số còn lại cũng mang thương tích, hơn trăm vũ tăng của Đại Lôi Âm tự cũng chết mất hai mươi bảy người, Tung Dương thiết kỵ trân quý cũng chỉ còn lại có hai trăm chín mươi tên, nhưng ba đại hộ pháp thần tướng Vu Đạo Toại, Chi Lâu Già, Phật Đà Bạt La thì không bị tổn hao gì.

" Cơ Huyễn, ta xem như ngươi lợi hại! Lão tử thua thiệt lần này không oan! Đánh trận thì chưa chắc hơn ông mày, thù này rồi sẽ có ngày phải báo!"

Vương Phật Nhi nghiến chặt hai hàm răng, đại chiến bị thua thì cũng không còn gì để nói. Binh lực trên tay hắn không hùng hậu bằng đối thủ, thực lực tích lũy về cơ bản cũng không bằng Cơ Huyễn, Thiên Xà Thôn Nguyệt đại trận có kết cấu rắn chắc ngoài dự kiến của Vương Phật Nhi, đã thật cho hắn một lần giáo huấn rằng vũ lực cá nhân đơn thuần dù có vô cùng mạnh mẽ nhưng dùng khi hai quân giao chiến thì cũng không phải là linh đan diệu dược, không phải lúc nào cũng có thể dùng được .


Vương Phật Nhi thu hồi Tung Dương thiết kỵ và hộ pháp thần tướng, quan sát địa hình thì phát hiện thấy mình đã quay trở lại còn đường về thành Nam hoang mới. Nếu để cho Cơ Huyễn theo con đường mới này tiến thẳng một mạch tới thành Nam hoang mới thì Phượng Sồ có mỗi mấy vạn dân chạy nạn trong tay chỉ có đường đầu hàng. Vương Phật Nhi lại không thể bỏ mặc Phi Vân Kỵ như thế này ở trong Vô Tận Lâm Hải nên ngoài việc than thở cuộc đời ẩm ương thì cũng không thể làm gì được.

Nhưng chuyện mà Vương Phật Nhi lo lắng vẫn chưa phát sinh như hắn dự đoán. Cơ Huyễn nắm giữ đại quân thời gian dài, binh pháp vững vàng nên tuyệt đối không mạo hiểm. Vốn hắn trông thấy ba ngàn Phi Vân Kỵ này liền nghĩ nhất định bắt sống dễ như trở bàn tay, không ngờ sau trận chiến thì quân Tây kỳ lại bị hao tổn hơn bốn ngàn người. Tuy hắn vẫn tin tưởng rằng với binh lực trong tay thì nhất định tấn công và hạ được Đại Lôi Âm tự nhưng cũng có đôi chút băn khoăn khiến hắn không dám lập tức hành động.

Đêm xuống, quân Tây kỳ án binh bất động. Tại chỗ hạ trại, Cơ Hồng Hoang và Cơ Cung Đam thấy chủ công mãi còn trầm tư thì không khỏi hỏi:" Chủ công có gì khó xử chăng. Chúng ta có giúp ngài giải ưu phiền được không?"

Cơ Huyễn cười khổ một tiếng, đáp giọng bất đắc dĩ:" Các đại yêu tộc Tây Địch đã hội tụ mười lộ binh mã định xâm phạm về hướng chúng ta. Tiền quân đã tiến đến đóng ở địa bàn của hai lão Hoang Mộc và Hỏa Viên, không lâu nữa thì quân Tây kỳ chúng ta sẽ phải đối mặt với liên quân Yêu tộc thế mạnh nghiêng trời lệch đất này. Ta vốn tính là nếu có thể đánh hạ Đại Lôi Âm tự, phân một đạo binh mã trấn giữ ngôi thành hùng mạnh nhất thiên hạ này thì ít nhất có thể kiềm chế được một bộ phận quân Tây Địch và chúng ta còn nắm chắc vài phần là sẽ bảo vệ được cho hai châu Thương Nam và Lĩnh Nam. Nếu không thể đánh hạ được Đại Lôi Âm tự đúng hạn thì ta cũng chỉ có thể chịu đau mà thu hồi binh lực mang tất cả binh mã, dân cư, vật tư của hai châu Thương Nam, Lĩnh Nam rút về Hoàng Châu, Thanh châu, Cốc châu."

Cơ Hồng Hoang và Cơ Cung Đam cùng im lặng. Binh pháp của bọn họ đều do Cơ Huyễn truyền thụ, ngay cả Cơ Huyễn cũng không có biện pháp hay thì bọn họ càng không đưa ra được đề nghị gì tốt. Trận chiến hôm nay cũng làm cho bọn họ lo lắng. Cho dù có thể tấn công và hạ được Đại Lôi Âm tự thì ba vạn binh mã này cũng sẽ bị tổn hại rất nhiều, chẳng còn có thể giữ được ngôi thành này. Quân Tây kỳ lại không nuôi dưỡng thi yêu nen không có cách nào điều khiển thi binh làm bình phong .

" Sớm biết như vậy thì chúng ta nên tấn công thành Phượng Minh của Đệ Lục Ma Đồng trước, bắt được tên đại thi yêu này thì quân Tây kỳ chúng ta sẽ mạnh thêm được vài phần." Cơ Hồng Hoang vừa mới nói xong thì Cơ Cung Đam đã lắc đầu bảo:" Quân ta là quân nhân nghĩa, nuôi dưỡng thi binh là việc thần người cũng căm phẫn. Chuyện khác không nói, chỉ riêng máu thịt để nuôi thi binh cũng là đã không được rồi!"

Cơ Hồng Hoang không dám bác bỏ, quân Tây kỳ không thể dùng thi binh, tướng lãnh từ trên xuống dưới, dù cấp cao đến đâu cũng không đeo binh phù, đó là vì danh tiếng đại nghĩa. Cơ Huyễn nhìn hai người thủ hạ này, bèn cười khổ một tiếng rồi đành bảo:" Ngày mai ta sẽ đánh thêm một trận nữa với người thiếu niên kia để xem có đòi được Chiêm Trảo về hay không, nhiều nhất là bảo Lạc Hồng đem Mộ Dung Thôn của Hoang Mộc quân đổi lấy hắn. Sau đó, quân Tây kỳ chúng ta sẽ đồng loạt lui binh."

Cơ Hồng Hoang và Cơ Cung Đam đều thầm hô đáng tiếc, nhưng Cơ Huyễn đã quyết định thì bọn họ chỉ biết tuân thủ mà thôi.

Khác với nhãn quang của Vương Phật Nhi chỉ dừng ở mảnh đất Đại Lôi Âm tự này, Cơ Huyễn lại phóng tầm mắt ra khắp thiên hạ. Khí thế lần này của liên quân Tây Địch hùng hổ, Đại Càn vương triều đã nhiều năm không có chiến tranh, giừo muốn đánh lui quân địch xâm phạm cũng không phải dễ dàng. Truyện "Đại Viên Vương "

Điều khiến Cơ Huyễn đau đớn nhất chính là Tiết Độ Sứ mười sáu trấn hiện tại chẳng ai chịu ai, tất cả đều chỉ chiến đấu vì bản thân mình. Ở thời đầu đại chiến, ngoài quân Tây Địch của mình thì hắn cũng không trông cậy vào ai được. Mà quân Tây kỳ tuy binh hùng ngựa khỏe nhưng so với Tây Địch đã dốc hết sức toàn quốc thì vẫn là loại yếu ớt không đáng nhắc tới. Cơ Huyễn hoàn toàn không nắm chắc có chịu đựng được nguy cơ lần này hay không. Truyện "Đại Viên Vương "

" Đáng tiếc là Hy Hòa tộc thật khó có thể thu phục, bằng không có đất đai và binh lính của Hy Hòa tộc, cộng với việc thu phục được toàn thành hùng mạnh Đại Lôi Âm tự này thì ta nắm chắc được đến sau phần là sẽ có thể khiến cho bất cứ quân nào đến xâm phạm phải tan tác chạy về. Trời đất đảo điên, thời thế không thuận cho ta, tiếc thay!"

Cơ Huyễn lệnh cho Cơ Hồng Hoang và Cơ Cung Đam đi ra ngoài tuần tra doanh trại, còn hắn ở trong trướng suy nghĩ chiến lược tiếp theo, đột nhiên trong đầu nảy ra một ý tưởng cực kì mạo hiểm! Hắn vỗ nhẹ nhẹ vào thanh thần binh tùy thân Tiên Long kiếm của mình, mỉm cười rồi khẽ lẩm bẩm:" Ta hiện giờ lại có chút kỳ vọng là ngày mai sẽ tạm biệt người thiếu niên kia, chỉ không biết hắn có quyền quyết định việc này hay không."

Đêm hôm đó, Vương Phật Nhi cũng trằn trọc khó ngủ, trời vừa sáng thì hắn đã dùng Li Loan biến đi điều tra tình hình quânđịch, nhưng lại phát hiện quân Tây kỳ án binh bất động, tức thì thở phào nhẹ nhõm và thầm nghĩ:" Lát nữa quay về doanh trại sẽ lập tức dẫn Phi Vân Kỵ quấy nhiễu quân Tây kỳ rồi chạy về thành Nam hoang mới. Điều động tất cả Lý Huyền Cảm, huynh đệ họ Khương, binh mã của Long Thứu doanh và Thỉ Phong Doanh, sau đó mời thêm hai vị tiền bối Bạch thái giám và Chi Hiểu Long xuất thủ thì nhất định chém rụng cái đầu chó của tên Cơ Huyễn kia."

Vương Phật Nhi đang đingj giương cánh bay về thì đột nhiên nhìn thấy một cỗ chiến xa do mười sáu con tê ngưu xương đồng kéo từ trong quân Tây kỳ đi ra, hướng về nơi Phi Vân Kỵ của mình đồn trú. Hắn nhất thời có chút nghi hoặc liên tung cánh bám theo.


"Chính là Cơ Huyễn và cả hai gã võ tướng thủ hạ của hắn. Bọn chúng đi về phía Phi Vân Kỵ của ta đồn trú, chẳng lẽ là tự mình đi điều tra tình hình quân địch sao? Không có quân Đằng Xà thì ta tiện thể đánh chết cả ba luôn!"

Vương Phật Nhi quyết định chủ ý trong lòng, cố nén vẻ vui mừng đợi ba người rời xa doanh trại quân Tây kỳ thì mới thu hai cánh lại, biến hóa thành hình con vượn bằng kim cương từ trên trời hạ xuống chặn đường chiếc chiến xa do tê ngưu xương đồng kéo.

" Cơ Huyễn, ngươi hôm nay chui đầu vào rọ, ta có thể thưởng cho ngươi được chết toàn thây."

Ngưng tụ ra Thập Hung sát thần bổng, Vương Phật Nhi vác thanh Băng Tinh đại bổng này lên vai nhất, cười dài cản đường ba người. Cơ Huyễn nhìn thấy Vương Phật Nhi nhưng vẫn không chút kinh hoảng, nhẹ nhàng bay người ra khỏi chiến xa, chắp hai tay hỏi:" Thập Phương tiểu đệ, không biết ngươi có thể làm chủ thay Vương Phật Nhi trụ trì được không?"

Vương Phật Nhi sửng sốt, gật đầu cười to đáp:" Có thể, ngươi có chuyện gì muốn nói với ông ấy thì nói với ta cũng được."

Cơ Huyễn mỉm cười hỏi:" Không biết Thập Phương tiểu đệ cho rằng người nào trong thiên hạ có thể chấm dứt thời loạn thế chia năm xẻ bẩy này?"

Vương Phật Nhi vốn đang nghĩ xem Cơ Huyễn muốn nói cái gì, nghe đến vấn đề này thì liền hiểu ra, sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng. Dã tâm của Cơ Huyễn chẳng khác nào dã tâm của Tư Mã Chiêu, cho dù người đi đường ở Tây Địch đều biết. Hắn đưa ra vấn đề này cũng giống như hỏi Vương Phật Nhi có giống hắn là nuôi ý tưởng thống nhất Tây Địch một lần nữa hay không.

" Cơ Huyễn ngươi thì còn có thể chứ ta thì không có lý tưởng, chỉ nghĩ đến chuyện đi theo người có nhiều khả năng thống nhất thiên hạ!"

Cơ Huyễn thản nhiên bảo:" Xem ra Vương Phật Nhi trụ trì cũng muốn cho thiên hạ yên ổn, dân chúng an cư giống như ta. Nếu ta đoán không sai thì ngươi không phải là đệ tử của Vương Phật Nhi trụ trì mà là sư huynh đệ của hắn. Rốt cục thì Đại Lạn Đà tự cũng nhúng tay vào cái thiên hạ loạn lạc này ."

Thấy Cơ Huyễn kia còn làm bộ đoán già đoán non, Vương Phật Nhi thầm ôm bụng cười. Cơ Huyễn thế mà lại coi lời hắn nói thành biểu hiện rằng Vương Thập Phương nguyện trung thành với " Vương Phật Nhi", lại còn lôi cả Đại Lạn Đà tự vào nữa. Không thể để cho lão biết việc này, nếu hắn thực làm như vậy thì nhất định là Cơ Huyễn bị mất mặt sẽ không nhịn được và chuyện đàm phán sẽ lập tức đóng băng ngay. Hắn cũng hiểu rằng giết Cơ Huyễn cũng không có lợi lắm vì sẽ chọc quân Tây Địch kéo đến báo thù cho chủ, ngoan cường tấn công Đại Lôi Âm tự khiến cho những thứ hắn có trong tay sẽ bị phá tan tành hết.

Hiện tại thì chuyện sinh tồn mới là quan trọng nhất với Đại Lôi Âm tự, còn cái gì là tranh bá thiên hạ, nhất thống giang sơn thì hãy để cho người khác làm đi



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.