Đại Viên Vương

Chương 267:








" Thì ra là thế. Chưa từng nghĩ chuyện lại là như vậy!"

Vương Phật Nhi đột nhiên mở to hai mắt, chân hỏa màu vàng lợt phun ra xa khoảng ba thước, những sắc thái biến hóa của vạn vật lọt vào trong tầm mắt trở nên phong phú gấp không chỉ trăm lần.

" Tiên thiên Tốn Ngột Quỳnh, Ma Phật đà thập biến! Dĩ nhiên là công pháp của Hoang thần vị bị cao thủ thiên kiếp mô phỏng." Truyện "Đại Viên Vương "

Vượt qua thiên kiếp thì thân thể, hồn phách, sẽ phát sinh biến hóa về chất, thậm chí có thể nói đã không thuộc cùng loại sinh mệnh giống như nguyên bản của nhân tộc, yêu tộc. Thiên kiếp cao thủ lúc sơ kì thì không khác biệt nhiều so với võ giả nhất phẩm, nhưng sau một khoảng thời gian thì trên người sẽ xuất hiện năm loại năng lực gọi là Thiên kiếp ngũ dị.

Loại dị biến thứ nhất là Trăm mạch đồng quy, phá vỡ những hạn chế về huyết mạch của dòng tộc để có thể sử dụng võ học của tộc khác. Loại dị biến thứ hai là Kết nối thiên địa, chân khí dị biến. Sau Thiên kiếp, thuộc tính chân khí phát sinh biến hóa kỳ dị nào đó giúp cao thủ thiên kiếp có thể trực tiếp vận dụng, hấp thu năng lượng trong thiên địa gần giống với tính chất chân khí của bản thân khiến công lực có thể tăng vọt lên gấp trăm, ngàn lần.

Loại thứ ba là Thần niệm hợp nhất, ngự binh ngàn dặm. Sau khi vượt qua tiểu thiên kiếp, âm thức dương thần sẽ kết hợp với nhau sinh ra biến hóa dị thường, cho dù chưa bao giờ chuyên tu pháp thuật, niệm lực cũng sẽ có được một số năng lực kỳ dị kiểu giống như Đại Na Di niệm pháp cách không điều khiển vũ khí, tuy chưa chắc đã có khả năng ngự binh ngàn dặm, nhưng trong vòng vài dặm chém giết kẻ địch nhân thì cũng đã là tài nghệ vô cùng kì diệu. Nếu những võ giả như Cơ Lạc Hồng hợp nhất âm thức dương thần ở mức thô sơ mới chỉ có thể làm cho vũ kỹ hòa hợp không còn trở ngại, so với Đạo lớn thì chênh lệch không thể kể xiết. Loại cao thủ võ đạo như Chi Hiểu Long có thể lĩnh ngộ ra môn thần thông Trường Sinh Ngự Ma Kinh gần như là yêu pháp đó cũng là vì thế.

Loại dị biến thứ tư là Chiến ý nguyên thần. Theo nguồn gốc võ công, thành phần huyết mạch thì được tính là cùng dòng tộc hay người tu luyện cùng loại võ học, có khả năng hình thành Chiến ý nguyên thần của riêng mình, có tác dụng kỳ diệu khong thể tưởng tượng nổi trong chiến đấu. Tuy nhiên, năng lực này thì những người không phải là cao thủ tiểu thiên kiếp cũng có thể có được.


Loại dị biến thứ năm là Lục đạo luân hồi. cũng tương tự là năng lực những người không phải là cao thủ tiểu thiên kiếp cũng có thể có được. Năng lực này có thể đi thông qua tiên thiên lục đạo, xé rách hư không, xuất hiện ở ngoài ngàn dặm trong nháy mắt.

Võ giả Hoang thần vị tuy không có loại năng lực Thiên kiếp ngũ dị này nhưng lại có một số năng lực khác mà cao thủ thiên kiếp cũng không thể có được. Đầu tiên là thân thể mạnh mẽ, sức mạnh vô cùng, thân thể có thể tùy ý biến hóa thành lớn hay nhỏ. Họ cũng có chân thân của Thủy tổ có thể tăng lực lượng lên mấy chục lần. Ý chính trong Ma Phật đà thập biến của Tiên thiên Tốn Ngột Quỳnh từ biến thứ nhất đến biến thứ bảy đều là rèn luyện thân thể để cuối cùng đột phá tới cảnh giới phản tổ. Chỉ là môn thần thông võ công này vô cùng tinh kì, tu luyện đến mức tinh thâm nhất thì có thể tùy ý biến hóa thành nguyên thân của tổ tiên bất cứ yêu tộc nào.

Vương Phật Nhi vẫn chỉ dùng đại pháp Ma Phật đà thập biến như một võ công phụ trợ bởi vì sử dụng môn thần thông này đánh nhau có tác dụng không lớn. Đến giờ hắn mới biết môn công phu này căn bản là để cho cao thủ cấp siêu phẩm sử dụng, cho dù là võ giả nhất phẩm thì cũng không làm sao phát huy được uy lực của nó.

Mặt trời đỏ trong Thức hải đã biến mất, biểu thì Vương Phật Nhi đã hoàn toàn hiểu rõ cốt lõi của Đại Nhật kinh. Mà nay trong thức hải, hình cảnh Thái cổ ma viên cũng biến mất cho thấy hắn cũng đã nắm được môn thần thông Ma Phật Đà thập biến của Tiên thiên Tốn Ngột Quỳnh.

Khi từ trong thể nghiệm võ công thần thông bừng tỉnh lại, Vương Phật Nhi nhìn thấy các chiến sĩ Phi Vân Kỵ đang quỳ phục xuống đất bái lạy. Hình ảnh Thái cổ ma viên do bút ký của Tốn Ngột Quỳnh ngưng tụ thành đã tiêu tan, môn thần thông ẩn chứa ý niệm hung thần thô bạo này đã muốn hoàn toàn thẩm thấu vào bên trong Thức hải của Vương Phật Nhi nên lúc này trên người hắn phát ra dung sát ý, hận ý nồng đậm đến mức không thể nào hình dung nổi. Ngược lại chính hắn cũng không làm sao cảm giác được nỗi sợ hãi phát ra từ nội tâm các chiến sĩ Phi Vân Kỵ này.

" Hừ, tất cả đứng lên đi. Hôm nay hãy hạ trại nghỉ ngơi đã, ngày mai bắt đầu đi săn Phi Vân Đà." Cũng không hiểu vì sao mà Vương Phật Nhi lại sinh ra cái cảm giác tựa hồ việc các thủ hạ đều sợ hãi hắn mới là một chuyện bình thường.

Nghe thấy mệnh lệnh của Vương Phật Nhi , các chiến sĩ Phi Vân Kỵ đều thở dài một hơi nhẹ nhõm rồi dựng doanh trại ở một khoảng đất trống bên hồ Thương Nhĩ. Phần lớn các chiến sĩ Phi Vân Kỵ đều chưa nhìn thấy Vương Phật Nhi trong hình dáng đứa trẻ con sáu tuổi nhưng về căn bản thì không một ai dám nghĩ đến chuyện nghi ngờ thân phận của hắn.

Nước hồ Thương Nhĩ vẫn trong vắt như trước. Vương Phật Nhi vươn vai khôi phục lại hình dáng mười sáu mười bảy tuổi, nhớ tới đủ loại chuyện ở nơi này như trận đấu kịch liệt với ba đại Tiết Độ Sứ trước đây, gặp gỡ Lệ Khuynh Thành… thì không khỏi mỉm cười.

Cách chỗ Phi Vân Kỵ hạ trại không xa có một bầy dê sừng xoắn. Loại dị thú này có tính cách nhu thuận nên tuy có tốc độ ở giữa tinh tuấn và linh tuấn nhưng không thể dùng trên chiến trường. Chúng cũng thừa dịp mùa xuân phát dục mà tới đây giao phối, sinh con đẻ cái.

Vừa quét mắt nhìn bầy dê sừng xoắn, trong thức hải của Vương Phật Nhi lập tức xuất hiện đủ loại tư liệu về loài dị thú này. Hắn lúc đầu còn hơi sửng sốt, sau đó mới cười hớn hở và quay sang nhìn bầy Linh Lan hổ ở xa hơn một chút.

" Ba Di thức, quả nhiên là Ba Di thức trong Ngũ Âm thức!"

Mạt Na thức có thể kết nối âm dương, Để Luật thức có thể làm rõ nội tâm, Ba Di thức có thể nhận biết vạn vật...... Là nguồn gốc của tất cả mọi niệm pháp của Đại Lạn Đà tự nhưng chưa từng có một ai có thể tu thành tất cả Ngũ Âm thức. Vương Phật Nhi cũng chỉ nghe Phật Đà Cái giảng sơ qua là nếu niệm lực đạt đến cảnh giới nhất định thì Ngũ Âm thức sẽ mở ra đủ loại dấu hiệu. Truyện "Đại Viên Vương "

Mà Ba Di thức này là một loại kỳ diệu nhất trong ngũ thức, cùng niệm pháp biết được quá khứ vị lại trong một trăm lẻ tám loại niệm pháp của Đại Lạn Đà tự tuy hai mà một, tuy một mà hai, sau khi luyện thành thì nhận biết được mọi vật, thông thái uyên bác.

Khi tất cả những thói quen, chỗ ở, lực lượng của Linh Lan hổ đều hiện ra ở trong thức hải, Vương Phật Nhi hiểu rằng sau Để Luật thức thì hắn lại nắm vững thêm một thức khác trong Ngũ thức.

" Có lẽ là khi một mật nào đó bị vạch trần thì ta sẽ hối hận thà rằng không biết. Tuy nhiên, bây giờ thì ta còn chưa nhớ ra nhưng tương lai có khả năng sẽ phiền toái!"

Phi Vân Kỵ hạ trại xong thì lập tức phái hơn chục tiểu đội binh mã đi quanh hồ Thương Nhĩ săn bắn. Các chiến sĩ Phi Vân Kỵ đều là người tinh nhuệ trong Hoang Mộc quân và Đại Lương quân, vũ khí đầy đủ, không ít còn trang bị cả cung tên nên mặc dù một số dị thú có tốc độ cực nhanh nhưng cũng không thoát chết. Truyện "Đại Viên Vương "


Không đến nửa canh giờ, trong doanh trại Phi Vân Kỵ đã nổi lên hơn mười đống lửa, từng đợt mùi thịt nướng thơm nức mũi lan truyền ra.

Là chủ tướng, Vương Phật Nhi không phải động tay chân, đã có thân binh đưa thịt nướng chín lên. Ăn no nê xong, chiến sĩ Phi Vân Kỵ liền vây quanh các vũ tăng Đại Lôi Âm tự để bắt đầu nghe truyền thụ võ học của ngày hôm đó.

Vương Phật Nhi ngồi xuống, nhắm mắt, luân phiên vận chuyển Đại Nhật chân hỏa và Thập Phương Đống Ma Đạo và tinh tế thử nghiệm và quan sát những tiến bộ mới nhất. Những náo loạn do đoàn người từ bên ngoài đến gây ra bên hồ Thương Nhĩ cũng dần dần trở nên trầm lắng, nhiều loài dị thú lại đến bên hồ uống nước, các loại chim sống trên hồ cũng phi bay về. Quang cảnh yên bình, hoàng hôn mặt trời lặn.

Một chiến sĩ Phi Vân Kỵ đang ở chòng ghẹo một con dê sừng xoắn nhỏ, tướng sĩ ở chung quanh thì cười ha hả. Không biết tại sao con dê sừng xoắn nhỏ kia đột nhiên kinh sợ, chạy nhanh như điên. Gã chiến sĩ Phi Vân Kỵ vội vàng đuổi theo. Con dê sừng xoắn nhỏ này tuy còn chưa trưởng thành nhưng bước chạy đã rất nhanh, gã chiến sĩ kia lại không muốn dùng tên đi bắn, chỉ biết lớn tiếng la hét muốn những người khác hỗ trợ chặn bắt.

Đột nhiên một mũi tên nhọn hoắt không biết từ đâu bắn tới, xuyên từ cổ qua thân thể con dê sừng xoắn nhỏ kia rồi bay thẳng đến trước mặt gã chiến sĩ Phi Vân Kỵ đang đuổi theo. Gã chiến sĩ kinh hãi, vội vàng vung yêu đao đánh rớt mũi tên. Nhưng hắn vừa chớp mắt thì đã có hơn mười mũi tên khác vèo vèo bay tới khiến hắn muốn né tránh cũng không né tránh nổi.

" Có địch tập kích!"

Những chiến sĩ Phi Vân Kỵ ở phía sau xem náo nhiệt đến lúc này mới cảm thấy không ổn, lập tức hét to lên, những nghênh đón bọn họ là một loạt tên không dứt khiến mấy chục chiến sĩ lập tức bị bắn trúng trông như lông nhím.

Vương Phật Nhi đang nhập định bừng tỉnh dậy, lập tức nhấn tay xuống mặt đất một cái bắn tung người bay lên. Hắn nhìn thấy binh lính Đại Càn vương triều lố nhố khắp nơi, trên cờ hiệu bay phấp phới chính là một chữ " Cơ ".

" Làm thế nào mà bọn chúng xông đến tận nơi đây?"

Vương Phật Nhi thầm chấn động, vuốt hai tay một cái đã lấy cây Thập hung sát thần bổng ra, dùng Thập Giới Súc Địa Pháp chỉ bước một bước đã vọt ra trước trận. Hắn quét ngang cây bổng phát ra một trận lốc xoáy cấp mười đánh bạt đi hơn nửa số tên bay đầy trời , điên cuồng quát hỏi:" Là người nào trong Tây kỳ quân?"

Một tiếng cười sang sảng, một viên tướng tuổi trung niên trông cực kỳ phong độ cất bước tiến ra, theo sau là hai viên võ tướng khôi giáp sáng ngời, sát khí tận trời.

" Tại hạ Cơ Huyễn, không biết tiểu huynh đệ có phải là Vương Thập Phương chăng?"

Vương Phật Nhi lúc này kinh sợ thật sự không phải là nhỏ, thầm nghĩ trong lòng:" Khó trách Cơ Lạc Hồng tử thủ ở ngoài Nam Thiên Môn quan, thì ra là tên Cơ Huyễn đã muốn Ám độ Trần Thương, định cắt đường lui của Đại Lôi Âm tự. Chỗ dựa duy nhất hiện giờ chính là vũ lực cá nhân của ta, nếu có thể bắt sống Cơ Huyễn thì có thể giải nguy cho Đại Lôi Âm tự."

Vương Phật Nhi nghĩ đến đây thì làm gì còn hứng thú đối đáp. Cơ Huyễn có biết Vương Thập Phương hay không, làm thế nào đến đây thì là việc của hắn, Vương Phật Nhi chỉ cần khiến cho Cơ Huyễn biết mình là thế nào là được rồi .

Vương Phật Nhi gầm nhẹ một tiếng, vung cây Băng tinh đại bổng cuốn theo hàn khí khôn cùng lao thẳng tới Cơ Huyễn. Vị danh tướng đứng đầu trong số Tiết Độ Sứ mười sáu trấn của Đại Càn vương triều mỉm cười, vung tay rút thanh trường kiếm ra khỏi vỏ, hoa thành một vòng tròn bình thường ở trước ngực rồi chém thẳng lên trên hướng về phía cây Băng tinh đại bổng của Vương Phật Nhi.

Hai viên võ tướng bên người hắn chính là Cơ Hồng Hoang và Cơ Cung Đam là những người hắn đắc ý nhất trong mười sáu Vệ. Chủ công xuất thủ thì bọn họ sao có thể đứng nhìn? Cả hai cùng tự phân chia phải trái tạo thành thế chân vạc.


Thấy bổng và kiếm sắp đấu nhau, Vương Phật Nhi lúc này mới cười lạnh một tiếng, đột nhiên gia tốc, tăng lực lượng đang thể hiện ở mức đô tam phẩm vọt hẳn lên trên nhất phẩm. Cơ Huyễn dù có tu dưỡng hơn người thì cũng lộ ra sắc mặt hoảng sợ. Hắn ứng biến cực nhanh, không lùi mà tiến tới, hét lớn một tiếng, kiếm quang như hoa sen nở rộ, cũng tăng cường lực lượng lên đến mức cao nhất.

Cơ Huyễn là người đứng đầu trong bảy đại danh tướng của Trung thổ, một thân võ nghệ cũng cực kỳ cao minh. Hắn xuất thân từ Bạch Lộc Động thư viện, song tu Nho Đạo, ba mươi sáu tuyệt kỹ, bảy mươi hai tiên thuật, bác đại tinh thâm. Cơ Huyễn chính là một cao thủ nhất phẩm đương thời có Pháp Vũ song tu, chiêu phản kích này bao hàm chân khí thâm hậu bốn mươi năm của hắn, kiếm thuật cả đời khổ tu và sáu môn Tiên quyết của Bạch Lộc Động thư viện với ý định muốn làm nhụt nhuệ khí của người thiếu niên này.

Hai người cùng tăng cường lực lượng, chân khí đấu nhau tạo thành một trường khí áp bức khiến hai người Cơ Hồng Hoang và Cơ Cung Đam không thể tiến lên được nửa bước. Vương Phật Nhi trầm giọng quát khẽ, Thập Hung Sát Thần Bổng đã tiếp được Tiên Long kiếm danh chấn thiên hạ của Cơ Huyễn.

" Hắc!"

Vương Phật Nhi chỉ cảm thấy trong thức kiếm của Cơ Huyễn ẩn chứa tiềm lực giống như đại dương mênh mông vô tận, giống như mạng tơ nhện nhè nhẹ phân hoá hung lực vô cùng trên cây bổng của hắn, sau đó nhập lại thành một và quay lại phản kích. Cách vận dụng kình lực vô cùng xảo diệu, quả thực không thể tưởng tượng nổi.

Tiếp một kiếm này của Cơ Huyễn, Vương Phật Nhi lúc này mới dẹp bỏ ý khinh thường, hai tay nắm chặt cây bổng, lựa thế phá tan những kình lực ẩn trên thân bổng rồi chuẩn bị công kích tiếp lần nữa.

Cơ Hồng Hoang và Cơ Cung Đam làm sao có thể đứng nhìn thêm nữa. Hai người vung binh khí, thừa dịp Vương Phật Nhi đang vận khí đâm thẳng về phía hắn.

" Không hổ là cao thủ vang danh thiên hạ, rõ ràng lực lượng của hắn yếu hơn ta rất nhiều, nhưng cố tình dùng sức đánh vẫn chiếm không được ưu thế!" Vương Phật Nhi thầm suy tư nghĩ, vung cây Thập Hung Sát Thần Bổng đập trái đánh phải, bức Cơ Hồng Hoang và Cơ Cung Đam lui ra. Cơ Huyễn không đợi hắn lần nữa hạ sát thủ, bèn vung kiếm đánh tới.

Nhát kiếm vừa rồi đã thử biết Vương Phật Nhi có sức mạnh vô cùng, chân khí hùng hậu không thua bản thân mình, Cơ Huyễn tuy không biết thiên hạ xuất hiện một thiếu niên cao thủ như vậy từ khi nào, nhưng cũng gặp nguy không loạn, lập tức nghĩ ra phương pháp khắc chế. Tay trái trống không vươn ra phối hợp với kiếm chiêu, phát ra Tiên quyết tinh ảo nhất của môn phái Bạch Lộc Động: Ngự Ma Phược Yêu Tác.

Năm ngón tay hắn giao nhau, sau mấy thế thì những sợi xích có hào quang trắng nhợt quấn quanh liên tiếp xuất hiện, giao thoa ngang dọc, đánh về phía băng diễm hộ thân của Vương Phật Nhi.

Còn Cơ Hồng Hoang và Cơ Cung Đam sau khi bị Vương Phật Nhi bức lui về cũng liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên cùng xuất chưởng áp vào lưng Cơ Huyễn.

Vương Phật Nhi vận bổng đánh vào thanh trường kiếm của Cơ Huyễn, khi hắn trông thấy vô số sợi dây xích có hào quang trắng nhợt quấn quanh đang bay về phía mình thì liền thầm nghĩ không ổn. Khi Cơ Hồng Hoang và Cơ Cung Đam cùng áp song chưởng vào lưng Cơ Huyễn thì uy lực của Ngự Ma Phược Yêu Tác tăng mạnh, vây chặt lấy Vương Phật Nhi như lưới trời không lọt.

" Chỉ là chút tài mọn có thể vây khốn được ta sao!" Vương Phật Nhi thoáng liếc mắt, phát hiện quân Tây kỳ đã sắp giao chiến với Phi Vân Kỵ của hắn. Quân số của quân Tây kỳ ước khoảng ba vạn, gấp hơn chục lần Phi Vân Kỵ, tố chất của binh lính đều là tinh binh bách chiến hơn xa Phi Vân Kỵ. Hắn nhất thời khẩn trương:" Phi Vân Kỵ chính là căn bản lập nghiệp do ta chọn lựa ra, nếu để cho Cơ Huyễn giết sạch thì sau này lấy cái gì mà đánh trận?" Hắn không dám bảo lưu gì nữa, hét lớn một tiếng rồi biến hóa thành chân thân Thái cổ ma viên.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.