Đại Viên Vương

Chương 129: Sinh ư? tử ư? thật giả như ảo mộng








Con mãnh thú này cũng là một loại xưng vương xưng bá ở trên mặt đất, bây giờ bị Long thứu quắp dưới bốn chân thì ngay cả cử động cũng không được. Long thứu rít một tiếng, bốn chân phát lực, tức thì xé tung con mãnh thú kia thành bốn mảnh, máu bắn ra khắp trời như mưa. Truyện "Đại Viên Vương "

Chăm chú nhìn con mãnh thú tuyệt thế này ăn thịt con mồi ở giữa không trung, Vương Phật Nhi thực sự có chút tim đập chân run.

" Theo ước định về sức chiến đấu, con dị thú này không thua cường giả đệ nhất phẩm của nhân loại. Tên thi yêu Đệ lục Ma đồng kia mà đối diện với con mãnh thú này thì e là cũng chỉ có khả năng tự bảo vệ mình!"

Không cần Tinh Tuyết lôi kéo, bây giờ Vương Phật Nhi cũng không dám lộ ra nửa điểm sơ hở nữa.


Long thứu có sức ăn rất lớn, sau khi ăn xong con mãnh thú kia thì tựa hồ vẫn chưa thỏa mãn, vỗ hai cánh thản nhiên bay lượn trên bầu trời. Trong rừng rậm ở dưới mặt đất, hình như có vô số dã thú đều chạy trốn ẩn nấp, hiển nhiên đều sợ dâm uy của con mãnh thú khoáng thế này.

Vương Phật Nhi cũng có chút sinh vật học thường thức, biết loại thú bay hung ác này có thị lực rất tốt, càng chạy như điên càng dễ dàng bị phát hiện, bởi vậy hắn không dám dù chỉ là hơi nhúc nhích. Nhưng là trời không chiều lòng người, Vương Phật Nhi không muốn rước họa vào thân, nhưng trong khi hết lần này tới lần khác lượn lờ trên đầu hắn, con Long thứu đột nhiên cụp hai cánh lại, bổ nhào xuống. Truyện "Đại Viên Vương "

" Không hay! Làm sao lại trêu chọc vào con vật hung dữ này chứ?"

Vương Phật Nhi không dám so đấu tốc độ lực lượng với Long thứu, trong lúc vội vàng liền xoay tay vỗ vào eo lưng của Tinh Tuyết, cũng không có thời gian cảm thụ xem chỗ đó có mềm mại hay không, vận kình đẩy bắn cô ta ra ngoài.

Còn chính hắn thì lại rút mạnh cây Cầu long cung ra, nhanh như chớp bắn cả ra mười bảy mũi tên nhọn.

Bởi vì ra ngoài đi săn, hắn cố ý đem theo người cây bảo cung này, bây giờ nguy cấp đến nơi nên phải lấy ra sử dụng.

Con Long thứu tựa hồ không ngờ rằng sinh vật bé nhỏ này lại dám phản kháng, nó dang hai cánh, lông vũ khắp toàn thân đều dựng đứng lên, một đạo hồng quang từ lông đuôi chạy khắp toàn thân, tức thì phát sinh ra luồng hỏa diễm vô cùng. Những mũi tên nhọn Vương Phật Nhi bắn ra, còn chưa kịp chạm vào thân thể đã bị hộ thân hỏa diễm của Long thứu đánh bay đi.

" Thế nào mà còn có loại chuyện này!?"

Vương Phật Nhi quá sợ hãi, không kịp có ứng biến nào khác, chỉ có thể vận chiêu thức phòng ngự cực mạnh của Ngũ Đế Long quyền, ngưng tụ khí kình toàn thân tạo thành hình kim quang tháp mờ mờ. Càng trải qua chiến đấu, hắn càng lĩnh ngộ sâu sắc về Ngũ hành thần biến và sáng chế ra được những biến hóa mới mẻ khác.

Hai cánh của Long thứu vỗ xuống phát ra tiếng nổ ầm ầm, mặt đất bị chấn động dường như cũng hơi rung rung. Mặc dù Vương Phật Nhi không chịu ảnh hưởng trực tiếp của luồng gió nhưng vẫn bị cái sức mạnh cực lớn kia chấn động là cho trong người khó chịu, kim tháp tạo bởi kình khí hộ thân lập tức vỡ tan tành.


" Không xong, lần này e là không còn may mắn nữa rồi!"

Lần trước bị tan xương nát thịt mà còn khôi phục lại được, Vương Phật Nhi luôn cảm giác rằng tấm thân bất tử này có thể còn có sơ hở, nhưng vẫn không thể nghĩ ra sơ hở ở nơi nào. Hôm nay thì không ngờ lại có đáp án: bị Long thứu nuốt vào trong bụng, tiêu hóa thành phân, phỏng chừng là bất tử đến mức nào cũng đều vô dụng mà thôi.

Thời khắc sinh tử. Vương Phật Nhi bắt buộc phải xuất ra toàn bộ tiềm lực. Công dụng của tam đại pháp bảo là Thủy hỏa Linh Lung Tháp, Đống ma phù, Biến thân châu đều được phát huy đến mức lớn nhất. Thân hình hắn đột nhiên lớn vọt lên, từ tiểu hài đồng nhỏ bé biến thành hình tượng một con thái cổ viên hung hãn, răng nanh lòi ra, hai cánh tay dài quá đầu gối, tay trái sáng rực thanh quang, tay phải hoàng quang lưu chuyển, đồng thời thi triển ra hai thức trong Ngũ Đế Long quyền là Thanh Long và Sa Đao.

Một con Thanh long ngạo nghễ, một thanh Loan đao màu hoàng thổ hiện ra. Vương Phật Nhi cũng không xoay người, cứ như vậy quay ngược ta chém ra, công về hướng Long thứu ở phía sau lưng.

Kình khí giống như con giao long màu xanh và lưỡi đao màu hoàng thổ, khi đãnh trúng thân thể Long thứu, bị hỏa diễm trên thân Long thứu bùng lên một lượt, hai đại sát chiêu tức thì tan biến đi mất dạng. Nhưng Vương Phật Nhi liều chết phát chiêu cũng đã cản trở Long thứu được một khắc, hắn lớn tiếng hét lên:" Tinh Tuyết tỷ tỷ, ngươi mau chạy trước đi, ta cầm chân con súc sinh này một lát......"

Lời nói thì hùng hồn như thế, nhưng mà Vương Phật Nhi đến cả cơ hội nói xong cũng không có. Cho dù hắn bạo phát đấu chí mãnh liệt nhưng chênh lệch với Long thứu vẫn quá lớn. Long thứu bị trì hoãn mất một khắc đã lập tức tung cánh vỗ một lượt, đập lên đập xuống mười bảy mười tám lần, bay được hơn trăm thước.

Chỉ một lần vỗ cánh này đã đánh cho chân khí của Vương Phật Nhi tan tác, toàn thân cũng bị không biết bao nhiêu vết thương. Hắn muốn cố gắng vùng vẫy đứng dậy, thì đột nhiên có một đạo thân ảnh xẹt qua trên đầu, chính là Tinh Tuyết. Khi nhìn thấy hắn, Tinh Tuyết thản nhiên cười. Nụ cười vốn thuần chất hồn nhiên bỗng chốc trở nên cực kỳ phong tình, khí chất biến hóa như thể là hai người khác nhau.

" Ngươi trái một câu tiểu thư tỷ, phải một câu Tinh Tuyết tỷ tỷ, nhưng tại sao lại quên mất cái thân phận tuyệt thế cao nhân của ngươi? Với cái tuổi như vậy, lại còn công phu có thể vĩnh viễn giữ được vẻ thanh xuân, đợi tỷ tỷ hỏi thăm ngươi một chút cho kỹ nhé!"

Cánh tay thon thả phất lên, Vương Phật Nhi tức thì thấy chóng mặt. Hắn đã bị Tinh Tuyết phong bế khí huyệt rồi.

" Thứu gia gia, người lo lắng cho ta nên tới đón ta phải không?"


Chế trụ Vương Phật Nhi xong, Tinh Tuyết quay đầu lại nhìn Long thứu, trong ánh mắt hoàn toàn chỉ là ôn nhu, cười khanh khách nói chuyện với Long thứu, có vẻ thập phần thân thiết. Con Long thứu mới đánh chết mãnh thú này mắt to như một đôi chuông đồng, không có nửa điểm sát khí, cục cục cục cục mấy tiếng trong cổ họng, như thể đang đáp lời Tinh Tuyết. Truyện "Đại Viên Vương "

" Tên tiểu hài tử này vừa rồi thật là thú vị, lại còn muốn bảo vệ ta dưới móng vuốt của Long thứu gia gia nữa chứ! Hắn đâu có biết người sinh sống tại thôn chúng ta đã mấy trăm năm! Hơn nữa công phu của hắn làm sao có thể so sánh với thần thông của Long thứu gia gia được chứ."

Long thứu lại phát ra những âm thanh cục cục cục cục trong cổ họng, có vẻ cực kì đắc ý. Nó vỗ hai cánh một cái, đến gần bên người Tinh Tuyết.

" Phải rồi! Thứu gia gia, ta đã biết tại sao thi yêu của Đại Lôi Âm tự lại biến mất rồi. Chúng đã bị đám hòa thượng đuổi đi. Ta bắt tên tiểu hòa thượng này mang về trong thôn là muốn để cho gia gia của ta hỏi han cho kỹ xem mấy tên hòa thượng này đến tột cùng là tới để làm gì?"

Tinh Tuyết nhấc Vương Phật Nhi lên rồi trèo lên trên lưng Long thứu, cười lanh lảnh hô to một tiếng:" Thứu gia gia chúng ta về nhà thôi!" Long thứu tức thì điên cuồng vỗ hai cánh, trong rừng liền dấy lên một trận cuồng phong. Bảy tám cây đại thụ ở gần bên bị lực đạo mạnh mẽ do hai cánh Long thứu phát ra đánh cho đổ rạp xuống.

Tinh Tuyết cưỡi Long thứu bay thẳng lên trên trời giống như một luồng mây đen. Con mãnh thú vô cùng to lớn này nhẹ nhàng vỗ hai cánh, còn nhanh hơn cả tia chớp, nháy mắt đã xuyên phá tầng mây bay đi xa.

Long thứu vừa đi khỏi, cầm điểu, dã thú trong rừng mới bình tĩnh trở lại. Chỉ sau một lát, khoảng rừng rậm này lại khôi phục vẻ bình thường tựa như chưa hề phát sinh ra một chuyện gì. Chim hót râm ran, dã thú kêu gào, gió thổi lất phất, cách đó không xa còn có tiếng nước chảy róc rách.

Các vũ tăng chia tay với Vương Phật Nhi về tới Đại Lôi Âm tự lập tức đem chuyện gặp Tinh Tuyết, Vương Phật Nhi rời đi cùng cô ta cấp báo lên cho tám đại thủ tọa. Linh Sơn mặc dù có chút bất mãn đối với hành động tự tiện của Vương Phật Nhi, nhưng dù sao thì Vương Phật Nhi mới là chủ trì, hắn muốn quản cũng không được. Đàm Quang thì ngược lại có chút lo lắng, hỏi thăm mấy tăng nhân này, nhưng cũng không có biện pháp gì tốt cả.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.