Đại Viên Vương

Chương 128: Hung uy của long thứu








" Tốt quá, ngươi biết được công phu kỳ diệu như vậy, dạy cho ta được không? Ông nội của ta đã trở nên già quá rồi, ta học rồi dạy lại cho người, ông của ta sẽ được trẻ lại!"

" Tiểu thư tỷ hiếu thảo quá. Ngươi hãy tới Đại Lôi Âm tự, ta sẽ từ từ truyền thụ thật tốt cho ngươi!"

Vương Phật Nhi mỉm cười, chẳng hề sợ việc nói dối sẽ bị vạch trần, nhưng những tăng lữ bên cạnh hắn thì ai nấy sắc mặt như chàm đổ, lập tức tránh lui ra ba thước. Từ khi thử vạch trần những lời dối trá của Vương Phật Nhi cho đám thôn dân nhưng lại bị các thôn dân kẻ công khai người ngấm ngầm chửi mắng thậm tệ, bọn họ đều học được cách khôn khéo hơn.

Cô gái kia thấy Vương Phật Nhi nhỏ tuổi lại hòa nhã dễ gần thì cũng không còn câu nệ như vừa rồi nữa, nói vẻ cực kỳ cao hứng:" Vậy xin đa tạ ngươi! Các ngươi muốn đi về phía trước để làm gì? Bên kia là Long thứu sơn cực kỳ nguy hiểm đó!"


Vương Phật Nhi đáp:" Chúng ta muốn đi dò đường, thuận tiện săn bắt một ít dã thú. Lương thực dự trữ của chúng ta không đủ. Các ngươi ở lân cận khu vực này sao? Không sợ thi yêu trong Đại Lôi Âm tự hoành hành à?"

Sắc mặt cô gái nhất thời trở nên tái nhợt, nói mà trong lòng vẫn còn sợ hãi:" Chúng ta nào dám ở quanh khu vực này. Thôn của chúng ta ở bên ngoài cách đây vài trăm dặm, đám thi yêu không tìm đến được! Tuy nhiên trong thôn thường xuyên có người bị thi yêu bắt ăn tươi nuốt sống!"

Vương Phật Nhi an ủi cô gái:" Vậy các ngươi từ nay có thể không phải sợ nữa. Thi yêu chiếm cứ Đại Lôi Âm tự đã bị chúng ta đuổi đi rồi. Mặc dù còn có một bộ phận thi binh trốn vào Vô tận lâm hải, nhưng sau này chúng ta sẽ phái binh đuổi hết chúng đi để cho các ngươi không bị thương tổn nữa!"

Cô gái sửa sang lại cây đoản cung ở sau lưng mình một chút rồi mừng rỡ nói:" Thế thì cần phải đa tạ ngươi rồi. Bộ tộc chúng ta sinh sống tại Vô tận lâm hải đã mấy trăm năm, nguy hiểm lớn nhất chính là thi yêu của Đại Lôi Âm tự. Gần đây chúng ta nhận thấy thi binh xuất hiện nhiều hơn ở quanh thôn, liền phái ra thợ săn tốt nhất đi trinh sát thì mới phát hiện đã không thấy thi yêu của Đại Lôi Âm tự đâu nữa."

Vương Phật Nhi liền động lòng, đánh tiếng hỏi:" Thôn của các ngươi có bao nhiêu người? Có thể giao dịch chút ít lương thực với chúng ta không?"

Cô gái mặc áo da thú cười hỏi:" Trong thôn chúng ta có lương thực, nhưng ngươi có thể lấy cái gì để đổi với chúng ta?" Truyện "Đại Viên Vương "

Vương Phật Nhi quét mắt nhìn cô gái mặc áo da thú này. Áo da thú trên người cô ta không biết là của loại dã thú nào, tuy là cực kỳ thô ráp nhưng lại dễ nhìn. Cũng có thể nhận ra dấu vết chế tạo thủ công trên cây đoản cung và trường tiên bằng dây mây xanh ở sau lưng. Hắn mỉm cười nói:" Chúng ta có muối, vải vóc, vũ khí. Có thể đổi lấy chút ít lương thực với ngươi không?"

" Muối? Chính là cái loại gì đó có thể làm cho da tóc khô ráp trở nên mềm mại sao? Vải vóc chính là loại các ngươi đang mặc đây ư?"

Cô gái mặc áo da thú y vừa kinh ngạc vừa vui sướng. Vương Phật Nhi trong lòng mừng rỡ, gật đầu liên tục, đáp:" Những thứ này chúng ta có không ít, chắc thỏa mãn được nhu cầu của thôn các ngươi!"

Cô gái nhất thời có chút động lòng, chần trừ một lúc rồi mới nói:" Ta phải về thương lượng với người trong thôn, tạm thời không có cách nào trả lời ngươi! Ngươi có thể chờ ta trở lại không?"


Vương Phật Nhi đột nhiên lộ ra vẻ mặt cực kỳ chân thật, cười tủm tỉm mà nói:" Tỷ tỷ có thể dẫn ta cùng đi đến thôn của các ngươi không? Ta có thể bảo vệ ngươi trên đường đi! Bây giờ rất nhiều thi quỷ bị chúng ta đuổi vào Vô tận lâm hải, có rất nhiều tên là thi tướng cường hãn đó!"

Cô gái có chút chần chừ, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Phật Nhi, tựa hồ nghĩ rằng một hài tử lớn chừng này cũng không có gì nguy hiểm, liền gật đầu đáp ứng, vừa cười vừa nói:" Tỷ tỷ cũng không phải cần ngươi bảo vệ. Thi tướng bình thường cũng không đánh nổi ta."

Vương Phật Nhi phất tay để cho các tăng nhân tự mình quay về Đại Lôi Âm tự, giao phó một hồi rồi cùng cô gái tiến vào Vô tận lâm hải.

Hắn nghĩ là tộc nhân của cô gái này đã sống tại Vô tận lâm hải mấy trăm năm, tất nhiên vô cùng quen thuộc đối với nơi này, nếu có thể thu phục được thì sẽ trợ giúp rất nhiều trong tương lai. Hắn thiếu nhất bây giờ chính là dân cư.

Từ khi thần binh Bắc Đẩu bị Đệ lục Ma đồng đánh bay ra khỏi thân thể hắn, Vương Phật Nhi liền cảm giác thân thể của mình nhẹ như yến, tốc độ tăng lên rất nhiều. Nhưng khi cùng cô gái này xuất phát, hắn mới phát hiện khinh công của bản thân mình vẫn còn chậm chạp hạng nhất. Truyện "Đại Viên Vương "

Cô gái này tên là Tinh Tuyết, công lực chỉ mới vừa đột phá cửu phẩm nhưng võ công mà cô ta tu luyện thì lại đặc biệt ảo diệu về mặt khinh công. Cô ta giống như chim yến, mỗi lần mủi chân khẽ đạp nhẹ nhàng vào cành cây một cái thì lại chợt tăng tốc lên, thân pháp tuyệt vời dị thường. Truyện "Đại Viên Vương "

Vương Phật Nhi công lực cao hơn cô ta bốn phẩm, cùng đi thì vẫn có chút miễn cưỡng. Võ công của hắn xuất phát từ Lạn Đà tự, khinh công đơn giản chất phác, không có nhiều biến hóa như vậy. Mỗi bước dài khoảng chừng ba trượng, phi hành có sức dư thừa, khi bước qua thì trên mặt đất không chút bụi nào bốc lên, nhưng một lúc sau mới đột nhiên bộc phát, nội kình ẩn chứa trong đó hất bùn đất lên tạo thành trụ đất cao khoảng một tấc.

Đây là Vương Phật Nhi vì tránh bị lạc đường trong Vô tận lâm hải nên cố ý lưu lại cho mình một vài đấu hiệu.

Sau khi hai người chạy như điên hơn trăm dặm, Tinh Tuyết đột nhiên ngừng bước, yểu điệu đứng ở trên một cành cây đại thụ, kinh hãi hô lên một tiếng rồi vội vàng lao xuống mặt đất, nói với Vương Phật Nhi:" Mau ẩn nấp đi! Có một con Long thứu đang kiếm ăn ở trên trời, chúng ta không được để cho nó bắt gặp!"


" Long thứu? Đó là vật gì vậy? Sức chiến đấu tương đương với linh thú mấy phẩm"

Tinh Tuyết vươn tay đè lên đầu Vương Phật Nhi, lôi hắn trốn vào trong rừng cây, khẽ nói:" Long thứu rất lợi hại, trong thôn chúng ta chỉ có Yến đại thúc, ông của ta, cha của ta mới có khả năng đối phó được thôi. Chờ nó bay đi là được rồi!"

Vương Phật Nhi dùng sức một lúc lâu mới đẩy được cánh tay cô gái đè lên trên đầu mình ra, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, quả nhiên bắt gặp một sinh vật vô cùng kiêu ngạo đang bay cực cao ở đằng xa.

" Thứ này gọi là Long thứu sao?" Vương Phật Nhi đưa tay chỉ lên.

Tinh Tuyết gật đầu đáp:" Chính là nó! Ngươi đừng tưởng, ở trên trời cao như vậy nên trông hình thể có vẻ không lớn, chứ thực tế nó là loại mãnh thú còn lớn hơn cả nửa quả núi nhỏ đó."

Vương Phật Nhi vận hết mục lực, rốt cục nhìn thấy rõ con mãnh thú đang bay trên bầu trời, nếu so về bộ dáng thì thật sự có vài phần giống như hỏa cự long trong thần thoại phương Tây trên địa cầu, chỉ có điều cần cổ dài và nhỏ hơn rất nhiều, hai cánh có lông vũ, bốn trảo như móc câu, trên lông đuôi có thêm chín chiếc long vũ dài đỏ như lửa, trông đẹp đẽ và uy nghiêm.

" Long thứu trời sinh rất hung mãnh, nếu ta có thể bắt được vài con làm tọa kỵ, so với kỵ thứ cấp thần tuấn còn uy phong hớn gấp trăm lần!"

Vương Phật Nhi đang miên man suy nghĩ, con Long thứu ở trên bầu trời kia chẳng biết làm sao đột nhiên ngâm lên một tiếng dài, thanh âm rõ ràng du dương, hai cánh phất một cái bổ nhào xuống dưới đất. Chỉ trong chốc lát, Long thứu lại xoay người bay lên trời cao, trong bốn chân đã có một con mãnh thú hình dạng như là sư tử hổ báo.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.