Đại Tụng Sư

Chương 7: Cực Khổ Kiếm Tiền




Q1 – CHƯƠNG 7: CỰC KHỔ KIẾM TIỀN
Editor: Luna Huang
“Nhận đi.” Tô Lộc cười nhạo, có người đưa tiền, không lấy thì là ngu.
Mọi người ồn ào, “Tiểu ca, mau đi nhận đi.”
Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, vòng quanh đống vịt chết một vòng, nhìn Tô chưởng quỹ, “Những con vịt này của ngươi, đã nuôi bao lâu? Thật là béo tốt.”
“Thời gian ngắn nhất ba ngày, dài nhất có nửa tháng.” Tô Lộc cười đắc ý, “Vịt của Tụ Phúc lâu, đều là ăn cơm trộn chấu, đương nhiên tốt rồi.”
Đỗ Cửu Ngôn ngồi xổm xuống, đâm một con vịt gần nhất, mượn đao rạch cổ, lập tức chảy ra một đống cơm trộn chấu.
“Thật đúng là chấu.” Đỗ Cửu Ngôn chỉ vào ba mươi lăm con vịt còn lại, “Đều rạch cổ đi!”
Bốn trù tử thạo, đảo mắt, vịt đều bị mổ cổ.
“Đều là chấu.” Đỗ Cửu Ngôn tra xét, bỗng nhiên dừng lại trước mặt hai con vịt, hỏi lão nông, “Lão bá, ngươi nói cho mọi người biết, vịt của ngươi ăn cái gì?”
Lão nông lớn tiếng trả lời: “Vịt chúng ta thả nuôi trong suối, đều là ăn cá tôm giun, không tốt như những thứ này.”
“Vậy là được rồi.” Đỗ Cửu Ngôn chỉ hai con vịt, “Chính là hai con này.”
Nàng dứt lời, hai con vịt bị nàng đá ram chỉ thấy từ cổ chảy ra thực vật chưa tiêu hóa, đều là xác tôm và cỏ dại giun, hình dạng hoàn toàn khác với ba mươi bốn con vịt tràn đầy chấu cơm phía trước.
“Nguyên lai là như vậy.” Một trận ồ lên, có người hô: “Đúng vậy, vịt không nuôi ở nơi này, đồ ăn cũng sẽ khác.”
“Tiểu ca này thật thông minh, lại nghĩ ra được biện pháp này.”
“Khẳng định không sai, Tụ Phúc lâu trộm hai con vịt của lão nông.”

“Tụ Phúc lâu cũng quá không biết xấu hổ.”
Đỗ Cửu Ngôn khoanh tay, nhìn Tô Lộc nói: “Tô chưởng quỹ, trả tiền đi.”
“Không có khả năng, chỉ bằng những thứ này ngươi liền kết luận ta trộm vịt, ngươi đây là ngụy biện.” Tô Lộc hít một hơi lãnh khí, rốt cuộc minh bạch hắn vừa sót cái gì.
Là thức ăn, đồ vịt ăn không giống.
Khó trách hắn lại hỏi vịt ăn cái gì. Tiểu khất cái bất nam bất nữ này quá giả dối. Quả thực đê tiện.
Đỗ Cửu Ngôn nhìn Tiêu Tam, “Tam gia, cầu người làm chủ.”
Tiêu Tam làm bộ khoái mười tám năm, tràng diện gì chưa thấy qua, hắn quát dẹp đường: “Tô Lộc, thua thì nhận đi, năm lượng bạc thường cho tiểu ca và lão nông.”
Vọng Thư Uyển.com
“Tam gia, bọn họ đây là hợp sức lừa bịp tống tiền.” Tô Lộc nói sạo, muốn hối lộ Tiêu Tam, “Tam gia, ta có việc hồi bẩm, thỉnh người vào bên trong nói.”
Tam gia minh bạch, đây là thời gian béo bở.
“Ai nha.” Đỗ Cửu Ngôn kéo Tiêu Tam lại, “Tam gia, trời sắp mưa, vẫn là sớm kết án, miễn cho nhiều người mắc mưa.”
Nàng vừa nói, tay lục lọi.
Tiêu Tam theo đường nhìn, liền thấy ở đây không dưới trăm đôi mắt theo dõi hắn, lúc này hắn kiếm tiền, quá phách lối.
“Trả bạc.” Tiêu Tam không nhịn được, chỉ vào Tô Lộc, “Trễ nãi công phu của lão tử.”

Tô Lộc tức giận mặt đều tái, nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn quát dẹp đường: “Tiểu tử, đê tiện vô sỉ.”
“Trả bạc đi.” Đỗ Cửu Ngôn cười híp mắt mở tay ra, “Năm lượng!”
Tô Lộc siết năm lượng bạc vụn, ném Đỗ Cửu Ngôn.
Đỗ Cửu Ngôn dễ dàng tiếp được, Tô Lộc tức thiếu chút nữa thổ huyết.
Đỗ Cửu Ngôn cười khanh khách, lấy một nén bạc cho Tiêu Tam, “Tam gia, đây là tụng phí, người cất đi, đây vốn nên là Tô Lộc theo người đi nộp.”
“Nhiều rồi, ngày mai đến nha môn lấy tiền lẻ.” Tiêu Tam thản nhiên thu, rất hài lòng với ngôn từ của Đỗ Cửu Ngôn. Về phần tiền lẻ, lấy thông minh của tiểu tử này, là không có khả năng đi nhận, “Tiểu tử công phu của ngươi không tệ a.”
Đỗ Cửu Ngôn cười, “Khoa chân múa tay.”
Tiêu Tam đánh giá nàng.
Đỗ Cửu Ngôn lại đưa một lượng bạc cho lão bá, “Lão bá giữ đi.”
“Không, không cần.” Lão nông kích động nói năng lộn xộn, hắn cho rằng tiểu ca này chỉ là vô giúp vui, đùa giỡn, không nghĩ tới nàng cư nhiên thực sự giúp hắn tìm được vịt, “Tiền này là của ngươi, ta không thể lấy.”
Đỗ Cửu Ngôn cầm hai ba lượng cuối cùng lên, “Đây là của ta.” Lúc nói chuyện, chắp tay một vòng, “Cáo từ!”
“Đi, chúng ta đổi tiệm ăn vịt nướng.” Đỗ Cửu Ngôn nắm tay nhi tử, đưa bạc cho củ cải nhỏ, “Cho ngươi giữ.”
Mắt củ cải nhỏ chiếu sáng, nhe răng, cắn cắn bạc, “Thực sự cho ta a.”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Cho ngươi cơ hội mời ta ăn cơm.”

Mặt của củ cải nhỏ rũ xuống, bỉu môi bất mãn nói: “Không nên, tiền này ta muốn giữ.”
“Ta khổ cực kiếm tiền, ngươi phải hiếu thuận!” Đỗ Cửu Ngôn.
Nương kiếm tiền khổ cực sao? Là khổ cực, phí hết nước bọt nga. Củ cải nhỏ gật đầu, “Được rồi, ta rất hiếu thuận!”
Đỗ Cửu Ngôn tán đồng sờ sờ đầu của hắn, nói với Trần Lãng bọn họ: “Ở đâu có vịt nướng?”
Hoa Tử lắc đầu, “Không ăn vịt nữa, ta cũng sắp buồn nôn rồi.”
“Ta cũng vậy, ăn thịt kho đi.” Nháo nhi cười hì hì nói.
Bọn họ đi xa, mọi người mới phản ứng được, có người hô: “Tiểu ca đi rồi, tiểu ca này. . . Tay không bọc sói trắng a.”
Chỉ nói mấy câu lấy được ba lượng bạc.
Người bình thường khổ cực nửa năm cũng tích không nỗi số này.
“Thật đúng là tay không bọc sói trắng! Bất quá, người ta dựa vào đầu óc, còn giúp lão nông.”
“Là Tô chưởng quỹ miệng méo tim đen, sớm nên có người thu thập hắn.”
Có người chỉ vào lão nông, “Ngươi gặp quý nhân, thừa dịp trời chưa tối, mau đi đi.”
Ngày hôm nay lão nông mặc dù bị tức, lại được một lượng bạc, đáng giá!
“Rửa đất!” Tiêu Tam chán ghét trừng mắt Tô Lộc một cái, “Ngày mai đi nha môn nộp tụng phí.
Lúc nói chuyện, cũng mang theo huynh đệ đi.
Vọng Thư Uyển.com
Tô Lộc đứng ở trong đống vịt chết, chỉ vào hỏa kế, “Ngươi tên ngu xuẩn này, lăn cho ta, lăn thật xa!”

Hỏa kế khóc không ra nước mắt, chuyện như vậy bọn họ cũng không phải lần đầu làm, nhưng lại là lần đầu bị lộ, hắn nói: “Chưởng quỹ, tiểu nhân cũng không biết sẽ như vậy a, đều do tên khất cái kia.”
Ai có thể nghĩ đến, tiểu khất cái thật đúng là có thể tìm được vịt cho lão nông.
Tiểu tử kia đừng để cho hắn gặp lại, bằng không gặp một lần đánh một lần.
“Tiền của ta, vịt của ta!” Tô Lộc hối hận không thôi, hắn sao lại khinh xuất đi cược với tiểu tử kia thế?
Tiểu tử kia bất quá là một khất cái, không đáng để hắn phản ứng.
Hắn là Hắn là tiểu tử kia hạ bệ.
Năm lượng bạc của hắn a.
Mà giờ khắc này vị trí gần cửa sổ trên lầu, có hai vị trung niên nam nhân ngồi đối diện nhau, một người chấp vò rót rượu cười khẽ, “Tiết huynh thấy thế nào?”
Tiết Nhiên nâng ly khẽ nhấp, không cho là đúng.
Người đối diện rót rượu rất có hăng hái, “Hài tử này thông minh. Cư nhiên biết dùng biện pháp như thế.”
Tiết Nhiên không đồng ý, nói: “Người này quái đản xảo quyệt, rõ ràng có biện pháp thỏa đáng hơn nhưng nàng cứ muốn giết ba mươi sáu con vịt, thật sự là quá phận.”
Nhiều vịt như vậy, Tô Lộc tổn thất cũng không chỉ năm lượng bạc.
“Tô Lộc đáng bị thế.” Người đối diện uống rượu cười khẽ, “Bất quá, nếu như xuất thân của tiểu tử kia tốt một chút, tiên sinh có thể thu làm môn hạ, cũng coi như tiêu trừ tai họa phản cốt.”
Tiết Nhiên cười, hiển nhiên chỉ coi đây chỉ là một chuyện tiếu lâm.
Đỗ Cửu Ngôn không biết chuyện của Tụ Phúc lâu, đoàn người tìm tửu lâu lên một nhã gian ngồi xuống, uống một hớp trà to, Hoa Tử lại gần, “Cửu tỷ tỷ ngươi thực sự lợi hại, không chỉ biết đánh nhau, còn có thể xử án, sau này chúng ta theo ngươi, mỗi ngày đều có thịt ăn.”
“Sao ngươi xác định là lão bá bị trộm vịt?” Ngân Thủ hiếu kỳ, “Trên mặt lão bá kia lại không viết chữ.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.