Đại Tụng Sư

Chương 6: Thố Tử Áp Tử




Q1 – CHƯƠNG 6: THỐ TỬ ÁP TỬ
Editor: Luna Huang – thỏ vịt
Đưa tay nâng lão nông, tự nhiên là Đỗ Cửu Ngôn.
“Không có.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn lão nông, “Ngươi ở đâu, nghe giọng nói không giống như là người địa phương.”
Lão nông vô tâm tình nói chuyện phiếm, nhưng Đỗ Cửu Ngôn vừa giúp hắn, hắn trả lời: “Ta, ta là người Hạ Hà trấn, cách nơi này có ba mươi dặm đường núi.”
“Nga, vậy thịt vịt của ngươi nhất định ăn rất ngon.” Đỗ Cửu Ngôn thuận miệng hỏi, “Đều là thả nuôi ăn cá tôm chứ?”
Lão nông gật đầu, “Đúng, núi chúng ta có dòng suối, vịt đều nuôi ở trong nước, cực mập mạp. Vịt khác với chỗ khác nhiều.”
“Nghe cũng đã thấy ngon rồi.” Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Ngươi khổ cực chạy đến bán vịt, vì sao không bán nữa?”
Lão nông lo lắng giải thích: “Sao có thể không bán! Nhưng bọn hắn cho ta mười văn tiền một con… Địa phương khác đều cho hai mươi hai văn, hai mươi hai con vịt ta thiệt hai trăm sáu mươi bốn văn.” Lại nói: “Nếu ta bán, còn tưởng rằng còn tưởng rằng ta ăn bớt.”
“Thì ra là thế a.” Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Quả thực không thể bán, không thôi dốc sức không được báo ân.”
Hỏa kế vừa nhìn lão nông và một khất cái bất nam bất nữ trò chuyện, lập tức hô: “Nói chuyện phiếm thì đi chỗ khác, chớ ô uế chỗ của chúng ta.”
“Ngươi trả lại vịt cho ta đã, ta liền đi.” Lão nông cầu khẩn nói.
Hỏa kế vén tay áo lên, khí cấp bại phôi muốn động thủ, lúc này chưởng quỹ từ trong điếm đi ra, ngưng gương mặt mất hứng, “Nói cái gì nói cái gì, mau đuổi người đi. Không đi nữa thì báo quan.”

Lão nông sợ co rụt thân thể, bỗng nhiên bị Đỗ Cửu Ngôn kéo, nàng cười nói: “Lão bá, đừng sợ!”
“Tiểu huynh đệ.” Lão nông thấp giọng nói: “Vịt, vịt này ta bỏ.”
“Ta không có tiền trả tiền kiện cáo.” Lão nông lắc đầu, “Hai con vịt không bằng số tiền đó.”
Chỉ cần báo quan, không quan tâm nguyên cáo hay vẫn bị, đều phải giao tiền kiện cáo, cũng chính là tụng phí trong công môn.
“Sợ cái gì, có người giúp ngươi trả.” Đỗ Cửu Ngôn lôi kéo lão nông, nhướng mày cười lạnh một tiếng, “Chưởng quỹ, báo quan đi! Ngày hôm nay hai con vịt này, chúng ta lấy chắc rồi.”
Chưởng quỹ có chút giật mình, nhưng lời nói ra khỏi miệng, trước mặt nhiều người như vậy, hắn không thể đổi ý, liền chỉ vào hỏa kế hô: “Đi thỉnh Tiêu Tam gia!” Lại chỉ vào Đỗ Cửu Ngôn, “Ngươi chờ cho ta, một hồi có cho ngươi chịu.”
Hắn còn cũng không tin, vịt đều y chang, Đỗ Cửu Ngôn còn có thể trong ba mươi con vịt ở hậu viện hắn tìm được hai con của lão nông.
Vọng Thư Uyển.com
Rất nhanh bộ khoái đến, ba người, Tiêu Tam dẫn đầu, bách tính ở Bảo Khánh đều gọi hắn là Tiêu Tam gia.
“Tô Lộc, ngươi chỉ biết kiếm phiền toái cho lão tử.” Tiêu Tam đang đánh bài, vốn không muốn đến, nhưng triều đình có quy định, chỉ cần bách tính báo quan, bọn họ nhất định phải thụ lí, bằng không sẽ cách chức điều tra, “Chuyện gì, mau nói, đừng chậm trễ lão tử.”
“Tam gia, là như vậy. . .” Chưởng quỹ ác nhân cáo trạng trước, chỉ vào Đỗ Cửu Ngôn và lão nông, nói hết chuyện ra, “Tụ Phúc lâu làm sao có thể trộm hai con vịt của hắn được, hai người kia phân minh đến đây chính là lừa bịp tống tiền, người mau bắt hắn lại.”
Thịt trên mặt Tiêu Tam run lên, quay đầu nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn đánh giá, một vết sẹo ở trán, mặc rách rưới, lão nông bên người gánh một gánh vịt kêu cạp cạp, mặt hắn trầm xuống vung tay lên, “Lừa bịp tống tiền trong địa bàn của lão tử, bắt trước mới nói.”

Hai thủ hạ của hắn bắt đầu bắt người.
“Ôi?” Đỗ Cửu Ngôn giơ tay lên, “Tam gia, người xử án thiết diện, làm sao không muốn nghe nguyên do của chúng ta?”
Tiêu Tam phi một cái, “Nói cái rắm, theo lão tử về nha môn.”
“Ta, ta không đi.” Lão nông sợ, lui về sau lưng Đỗ Cửu Ngôn. Nha môn không thể vào, đi vào dù là không bỏ mệnh, cũng sẽ táng gia bại sản.
Đỗ Cửu Ngôn cười, ngăn ở trước mặt hắn, vân đạm phong khinh nói: “Tam gia, Tô chưởng quỹ nói hắn không trộm vịt, nói chúng ta lừa bịp tống tiền. Nhưng ta lại có thể chứng minh, hắn quả thực trộm.”
“Chứng minh? Ngươi chứng minh như thế nào.” Tiêu Tam không nhịn được gào thét, “Vịt của các ngươi có đánh ký hiệu?”
Lão nông lắc đầu, “Không, không có.”
“Không có ngươi đánh cái rắm gì! Tiêu Tam trừng Đỗ Cửu Ngôn, “Ngươi còn dự định đi vào chỉ đại, ngươi thấy lão tử dễ gạt gẫm có phải hay không?”
Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Không cần ký hiệu, ta cũng có thể tìm được hai con vịt đó.”
“Nếu như tìm không được, thì theo Tam gia người về nha môn, muốn tội gì thì là tội đó.” Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày nói: “Tụng phí ta giao gấp đôi!”
Không nhìn ra, tiểu khất cái bất nam bất nữ này còn có chất béo? Khóe miệng Tiêu Tam cong lên, quát dẹp đường: “Ngươi nói, lão tử cho ngươi cơ hội này, một hồi nếu như ngươi hồ lộng lão tử, hoặc là tìm không ra vịt, lão tử giết chết ngươi!”
“Tam gia là thanh thiên, đa tạ đa tạ!” Đỗ Cửu Ngôn theo thói quen bắt tay, khóe miệng Tiêu Tam run lên, hất tay mắt: “Ngươi một con thỏ, tìm một con vịt.”

Thỏ? Khóe miệng của Đỗ Cửu Ngôn run lên, mới nhớ tới, đây là cổ đại, không thịnh hành bắt tay.
Không minh không bạch, nàng thành thỏ rồi.
“Không cần đi tìm.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Để Tô chưởng quỷ lấy hết vịt trong tiệm hắn ra, toàn bộ giết chết tại chỗ!”
Nàng nói vừa ra, toàn trường sôi trào, Tô Lộc nhảy dựng lên, mắng: “Không được, hơn ba mươi con vịt, còn phải nuôi mấy ngày, không thể giết!”
Vọng Thư Uyển.com
“Quá phận a.” Tiêu Tam nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn, “Ngươi giết hết vịt, nếu như không tìm ra được, ngươi trả được thù rồi.”
Đỗ Cửu Ngôn vuốt tay, lòng bàn tay có một tấm ngân phiếu mười lượng, “Đây, nếu như ta tìm không được vịt của lão bá, tổn thất của Tô chưởng quỹ, ta trả gấp đôi.”
“Cái này được.” Tiêu Tam gật đầu, Tô Lộc chớp mắt, nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng người nhiều thì quá ồn hắn nhất thời nghĩ không ra, liền theo lời Tiêu Tam, nói: “Ba mươi sáu con vịt, gấp đôi chính là năm lượng bạc, ngươi dám quỵt nợ ta không để ngươi yên.”
Năm lượng! Bách tính xem náo nhiệt sôi trào, đây không phải vịt phân minh chính là vàng, Tô chưởng quỹ lừa người a.
“Nếu như ta tìm được thì sao?” Đỗ Cửu Ngôn khẽ cười một tiếng, “Năm lượng bạc, tụng phí của quan nha, ngươi trả.”
Tô chưởng quỹ cắn răng một cái, “Ta trả thì ta trả!”
“Được.” Đỗ Cửu Ngôn hô: “Giết!”
Xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, mọi người ồn ào làm ầm ĩ, lại thêm hơn mười con vịt cạp cạp, trước cửa của Tụ Phục lâu còn náo nhiệt hơn tết Nguyên Tiêu đi xem hoa đăng.
“Giết vịt có thể nhìn ra được gì?” Có người hỏi.

“Tiểu ca này đang khoác lác, một hồi chuẩn bị chạy, người thế này nhiều lắm.”
“Vịt của người ta còn biết nói chuyện không chừng, trước khi chết sẽ mở miệng cung khai.”
Thất chủy bát thiệt???? Nghị luận ầm ỉ, chờ xem chê cười của Đỗ Cửu Ngôn.
Vịt kêu cạp cạp, từng con một bị giết, ném sang một bên, không có thay đổi gì cũng không có chỗ đặc biệt gì.
Đều là vịt chết.
Mọi người hiếu kỳ càng nhiều, nhìn Đỗ Cửu Ngôn khí định thần nhàn quan sát.
“Tiểu ca, liên lụy ngươi rồi, ngươi là hảo tâm, nhưng vì một cơn giận mất năm lượng bạc, không đáng.” Lão nông hổ thẹn không ngớt, Đỗ Cửu Ngôn xuất đầu cho hắn, nhưng hắn không giúp được nàng, chỉ có thể lo lắng suông.
Đỗ Cửu Ngôn cười, khí định thần nhàn, “Ta đã xuất thủ, tuyệt không sai.”
Lão bá sửng sốt ho khan hai tiếng, muốn nói tiểu ca nhiệt tâm lại kỳ quái, thật đúng là tự tin a.
Nửa canh giờ không tới, bốn trù tử giơ tay giơ tay chém xuống, ba mươi sáu con vịt chết sạch, chết thẳng cẳng.
“Đi nhận đi.” Tiêu Tam bóp mũi, hiện trường huyết khí tận trời, hắn rất cáu, “Một hồi không tìm ra được, ngươi ăn sống đám vịt này rồi.”
Luna: Dạo này đá banh rồi, mặc kệ ta vẫn edit thôi, chỉ là tiến độ chậm một chút 😛
—— lời nói ngoài ——
Triều khác thì không biết, pháp luật Minh Thanh rất nghiêm cẩn. Tranh cãi nhỏ từ “Lý Trường” “Lão nhân” các loại nhà quê này chọn ra người có uy vọng giải quyết, những người này cũng không phải khuyên can cãi cọ các loại, mà xử án thật, có tính pháp luật. Quan ti lớn một chút hoặc trong nhà dư dả, cũng có thể đi nha môn gõ trống. Thế nhưng quan phủ cũng không làm không công, lên tòa án phải giao tụng phí cho nha môn, chỉ mấy đồng tiền!
Nói cái khác, tụng phí không cần lên nộp cho triều đình, thông thường là thu nhập quan trọng trong huyện nha nhỏ, quan huyện có thể tử xử số tiền này.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.