Đại Thánh Truyện

Chương 99: Ngôi sao đã tắt





-Ngươi nhận ra ta?
Phi Long trưởng lão có thể kết thành Kim đan, thì chắc hẳn tâm tư phải nhạy bén cỡ nào:
-Sự tình của Long Môn phái, là do ngươi gây nên?
Mối nhân duyên ngày xưa phải chặt đứt mà Thiên Cơ trưởng lão nói tới đúng là ứng ở đây.
Lý Thanh Sơn thầm nghĩ sao mình lại xấu số như thế không biết. Hắn cảm thấy ý trời huyền diệu khó dò, từ nơi sâu xa, hình như có một đôi tay đang điều khiển tất cả nhân duyên tế hội, nhân quả báo ứng, hắn diệt Long Môn phái, thế mà lại gặp phải tổ sư khai phái của Long Môn phái ở nơi như thế này, và còn gặp theo phương thức như thế. Chẳng qua khi nghe Phi Long trưởng lão nói không thể tìm được Huyền Nguyệt, trong lòng tự dưng lại trở nên thanh tĩnh, cuối cùng cũng coi như không khiến người ta tận diệt.
Nghĩ vậy nên hắn thản nhiên nói:
-Việc của Long Môn phái, đúng là do ta gây nên, Long Môn phái hoành hành trong thôn, tùy ý làm bậy, cướp đoạt linh sâm của ta, muốn hại chết ta, vì thế ta mới tiêu diệt, xem như cũng là điều công bằng.
Phi Long trưởng lão hơi run run, Lý Thanh Sơn mồm miệng linh hoạt, khiến cho lão có chút bất ngờ, không giống ngu muội như đám yêu ma tầm thường, nhưng nghe đến điều sau đó, thì đầu lông mày vẩy lên một cái.
Ánh kiếm lóe lên, khiến cho hai mắt của Lý Thanh Sơn bỗng nhiên mờ mịt. Mãi đến khi bả vai máu tươi văng tung toé, hắn mới ý thức được mình đã bị kiếm quang gây thương tích, lưu lại một vết thương đáng sợ dài từ vai đến ngực.
-Chỉ là yêu ma, cũng dám xưng là công bằng! Thiên địa linh vật, yêu ma như ngươi lại càng không xứng để nắm giữ, trảm yêu trừ ma, chính là công đạo.
Tiểu An há mồm phun ra "Phần Thi Huyết Viêm", chưa kịp chạm vào người mà mới cách ba thước đã bị Phi Long trưởng lão bức cuốn ngược trở về.
Phi Long trưởng lão liếc mắt một cái:

-Đáng tiếc một thân gân cốt thật tốt, nhưng cũng đã đầu nhập vào ma đạo, ta sẽ đưa ngươi xuống dưới Địa ngục.
Rồi lãnh đạm nói với Lý Thanh Sơn:
-Ít nói nhảm đi, nói mau, con miêu yêu kia đã đi nơi nào, nói xong thì ta sẽ cho ngươi chết sảng khoái, để ngươi được tiến vào Luân Hồi, kiếp sau không nên làm yêu ma nữa. Nếu không thì ngươi chắc chắn sẽ thần hồn câu diệt.
Lão cấp tốc đuổi về phía bắc nhưng đã mất đi khí tức của "Huyền Nguyệt", nên mới phải dùng Vạn Kiếm Quyết phá nát mấy chục ngọn núi, khiến cho núi Thương Mãng gà chó không yên, nhưng ngoại trừ yêu quái cấp bậc Yêu soái, thì không ai có thể chặn được lão.
Nhưng cuối cùng cũng không thể bức Huyền Nguyệt hiện thân, hai thiên phú thần thông của nàng thực sự là quá thích hợp cho việc ẩn nấp.
Tâm tình của Phi Long trưởng lão đang hết sức bết bát. Nếu Thiên Cơ trưởng lão đã nói chuyến này đi chắc chắn sẽ thành công, còn có thể giải quyết xong nhân duyên thì cõ là sẽ ứng nghiệm ở trên người tiểu yêu này.
Lý Thanh Sơn nói:
-Ta không biết!
Lời còn chưa dứt, vai phải đã phun ra máu tươi. Hắn cúi đầu, nắm chặt hai tay, bóp nát một hòn đá cuội.
-Yêu ma vốn vô tình vô nghĩa, ngươi chẳng qua cũng bị nó lợi dụng, sau khi thoát thân thì lại bị nó vứt bỏ, ta muốn ép hỏi ngươi, đúng là lãng phí thời gian.
Trên mặt Phi Long trưởng lão nổi lên một nụ cười thương hại lẫn cười nhạo.
Kiếm quang bùng sách, chém sang ngang, cắt về phía cái cổ của Lý Thanh Sơn, mà giống như lúc trước, Lý Thanh Sơn ngay cả thời gian phản ứng cũng không có, dù cho có muôn vàn thủ đoạn cũng không thể dùng.
Phi Long trưởng lão tuyệt không phí lời nữa, động thủ cực kỳ gọn gàng nhanh chóng không chút dung tình nào, đây cũng là tác phong của kiếm tiên.
Một đòn ánh sáng màu bạc, từ trên trời giáng xuống, bắn thẳng về phía Thiên Linh của Phi Long trưởng lão, tia sáng cực kì yên tĩnh, không chút tiếng động. Lý Thanh Sơn sinh ra một loại ảo giác, phảng phất như bầu trời đầy mây đen, bong nhiên mở ra một cái khe, đủ để ánh trăng chiếu xuống mặt đất. Nhưng mà đây cũng chỉ là ảo giác, mây đen vẫn cứ dày nặng như trước, không có một khe hỡ nào, tuyết lớn càng ngày càng mãnh liệt.
Trái lại khuôn mặt của Phi Long trưởng lại hiện lên nụ cười vui mừng, bỏ mặc Lý Thanh Sơn, nhanh chóng xoay người, kiếm quang lại lóe lên xông thẳng đến phía chân trời, va chạm với ánh kiếm màu bạc kia. Kiếm quang lăng lệ của lão nhanh chóng đánh nát ánh sáng màu bạc gần như vô thanh vô thức kia, rồi bắn thẳng xuống mặt đất, chỗ kiếm quang cắm xuống đã lộ ra một cái thâm động hình trăng lưỡi liềm.
Phi Long trưởng lão hóa thành độn quang nhanh chóng đuổi tới, Lý Thanh Sơn ngẩng đầu lên. Đã thấy trên đỉnh thung lũng, trong gió tuyết vô biên, có một bóng người nhỏ nhắn, ánh sáng màu bạc bắt đầu từ cái trán hình trăng lưỡi liềm của nàng thả ra.
-Meo ha ha ha ha!
Tiếng cười quen thuộc xuyên qua gió tuyết, xông thẳng vào đáy lòng.
Trong nháy mắt, có một loại cảm giác không cách nào gọi thành tên phun trào ở trong lồng ngực của Lý Thanh Sơn, mở miệng lại nói:
-Đứa ngốc, ngươi còn trở về làm gì? Ngươi không muốn đi Long Châu nữa à?
Huyền Nguyệt nói:
-Không được nói chuyện với chủ nhân kiểu meo như thế!
Lý Thanh Sơn nói:
-Ta nói rồi, ngươi không là chủ nhân của ta.
Huyền Nguyệt nói:
-Vừa rồi ta rõ ràng nghe ngươi kêu to chủ nhân mau tới cứu, cứu ta mà?
-Tuyệt đối không có!
Huyền Nguyệt cười ha ha:
-Cứ coi như là ta nghe lầm đi, nếu không thì chính là ở trong lòng ngươi đã hô lên như thế!
Lý Thanh Sơn choáng váng, đúng là lúc nãy hắn có thầm kêu to “cứu mạng” ở trong lòng, nhưng là cầu cứu người khác, chứ không phải là cầu cứu con miêu yêu này, bởi vì mặc dù nàng có đến thì cũng xem như vô dụng thôi!
-Miêu yêu, Thiên Đường có đường ngươi không đi!
Lời của Phi Long trưởng lão truyền đến từ phía chân trời.
Huyền Nguyệt quay về phía Phi Long trưởng lão le lưỡi, lận mí mắt xâu mũi làm ra mặt quỷ,
-Lão già thối tha, đến đây bắt ta đi!
Nói xong thì thân hình xoay một cái, đã biến mất không còn tăm hơi, vách núi chỗ nàng vừa đặt chân, đã bị kiếm quang phá nát, yêu khí trên người nàng lại một lần nữa biến mất.
Phi Long trưởng lão nói:
-Nhất kiếm hóa vạn, Vạn Kiếm Vũ Lạc!
Trường kiếm trong tay, từ một hóa thành hai, hai hóa thành ba, cuối cùng biến làm thiên thiên vạn vạn, tầng tầng lớp lớp bay về phía chân trời.
Xoạt xoạt xoạt, vô số kiếm quang, từ trên trời giáng xuống, giống như một cơn mưa xối xả, bao phủ toàn bộ sơn cốc bao.
Đây chẳng lẽ là sự trừng phạt của “Tiên”! Ở dưới một chiêu thức đáng sợ như vậy, thì yêu ma cũng chỉ như lợn như cẩu, phàm nhân thì còn không bằng giun dế.
Tất cả quỷ kế đều là vô dụng, tất cả mưu trí đều là hư vô, Lý Thanh Sơn ngẩng đầu lên, nhìn kiếm quang lấp loé như sao đêm hè đầy sao, không thể chống đối, chỉ có con đường chết.
Mưa kiếm phá nát tất cả, nhưng Lý Thanh Sơn vẫn chưa chết, một bóng dáng bé nhỏ dung Di Hình Hoán Ảnh, đứng chặn ở trước mặt hắn, ánh sáng màu bạc phát ra cái trán hình nguyệt lưỡi liềm, đã ngăn làn mưa kiếm hạ xuống.
Bên trong tão tuyết tiếng đang gầm rú, ánh bạc cùng mưa kiếm va chạm kịch liệt, rọi sáng thung lũng trước giờ vẫn luôn u ám, khiến cho nơi đây sáng như ban ngày.
Phi Long trưởng lão nói:
-Đây là chiêu thức mà quỷ nữ nhân U Phi kia cho ngươi dùng để bảo mệnh sao? Ta xem ngươi có thể chống đỡ tới khi nào!

Tay kết kiếm quyết, chỉ thẳng về phía dưới.
Mưa kiếm dường như vô cùng vô tận, ánh bạc dần co rút lại từng tấc từng tấc lùi về sau, Huyền Nguyệt cắn răng chống đỡ.
Lý Thanh Sơn nhìn thân ảnh kiều diễm, kêu lên:
-Ngươi đi nhanh đi, mau chóng ẩn thân, đừng làm chuyện vô dụng nữa!
Huyền Nguyệt nói:
-Câm miệng, chủ nhân sao có thể không bảo hộ cho sủng vật được cơ chứ?
-Ai nói ngươi là chủ nhân?
-Meo! Ta không muốn bàn cãi nhiều với ngươi!
Qua trong giây lát, ánh bạc đã bị ép đến trước người một thước, mắt thấy nó sắp bị phá nát.
Ở nơi rất cao trên bầu trời, có một con Cự Long dài hơn trăm trượng, toàn thân một màu trắng, đang giãy dụa thân thể, rống giận từ trên trời giáng xuống.
Nhìn kỹ lại mới phát hiện con Cự Long kia cũng không phải Chân Long mà là một cơn lốc xoáy hình rồng, nó đang xuyên qua tuyết lớn, đánh về Phi Long trưởng lão.
Ở một đầu khác của lốc xoáy, trong tay Cố Nhạn Ảnh đang cầm một chiếc quạt giấy làm bằng ngọc cốt, đã mở ra hoàn toàn, toả óng ánh linh quang óng ánh:
-Phi Long trưởng lão, thu tay lại đi!
Phi Long trưởng lão nhanh chóng suy nghĩ, rồi quyết ý liều mạng với cơn lốc xoáy ở phía sau, tay kết kiếm quyết, mưa kiếm đầy trời vừa thu lại, kịch liệt ngưng tụ lại thành một thanh cự kiếm, linh quang chói mắt, hình dạng mơ hồ như có như không, phảng phất như một ngôi sao cực kỳ chói mắt, tỏa sáng ở trong bầu trời đen nhánh.
-Vạn Kiếm Quy Nhất, Lưu Tinh vẫn lạc.
Cố Nhạn Ảnh nói:
-Cẩn thận!
Nhưng thanh âm của nàng cũng không theo kịp tốc độ của cự kiếm.
Ánh bạc bị phá nát, ở trong mắt Lý Thanh Sơn, thời gian phảng phất trở nên chậm chạp, tuyết trắng chậm rãi nhảy múa, hắn bỗng đưa tay ra, nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn, kiếm quang kia xuyên qua ngực nàng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.