-Đại Vương, là mèo!
Chúng chuột hoảng hốt, từng con từng con kinh hoảng lập tức muốn khoan đất mà chạy trốn.
Thử Đại Vương với biệt danh “chuột ăn mèo” rốt cục cũng đã gặp được con mèo mà nó muốn tìm. Nó kín đáo suy nghĩ trong lòng, một con mèo phổ thông tham ăn con chuột phổ thông, còn một con miêu yêu cấp bậc Yêu tướng, tất nhiên sẽ muốn rình thử yêu cấp bậc Yêu tướng. Nghĩ đến đó thì hai chân mềm nhũn, cố gắng trấn định nói:
-Chạy…Mau chạy!
-Đại Vương anh minh!
Chúng chuột hô lên, lập tức ở ngay tại chỗ khoan đát mà chạy trốn.
Kết quả là, một đoàn chuột tinh khí thế hùng hổ đuổi theo kẻ địch thế mà vừa thấy mèo con Huyền Nguyệt, đã lập tức cong đuôi bỏ chạy.
Huyền Nguyệt lại đượ một trận cười to:
-Meo ha ha ha...
Lý Thanh Sơn ngạc nhiên nói:
-Thực sự là nhát như chuột.
Lực hút đáng sợ của lưu sa cũng đồng thời biến mất, hắn chồm người nhảy ra khỏi hố cát.
Huyền Nguyệt vẻ mặt biến đổi:
-Hành tung của chúng ta đã bại lộ, đi mau!
Lý Thanh Sơn bỗng nhiên quay đầu lại, ở phía nam nơi cực xa cuối chân trời, có một đạo cầu vồng phá không bay tới, chỉ cằn đứng từ đằng xa liếc mắt nhìn một cái đã thấy khí tức lăng lệ cường hãn, con ngươi dường như sắp bị những đao gió đó cắt làm đôi. Hắn nào dám dừng lại, cấp tốc phóng về phía Băng Kiếm nhai.
Núi sông cây cỏ điên cuồng lùi về sau, Lý Thanh Sơn có cảm giác mình nhanh giống như một cơn gió lốc, nhưng mỗi khi quay đầu nhìn lại, thì đạo kia cầu vồng lại càng trở nên gần hơn, trong chốc lát đã đuổi tới trong vòng trăm dặm.
Lý Thanh Sơn vội nói với Huyền Nguyệt:
-Tiếp tục như vậy không được, ngươi đi trước đi!
Huyền Nguyệt nói:
-Ngươi đang nói cái gì đó, sắp đến nơi rồi mà.
Lý Thanh Sơn nói:
-Tiếp tục như vậy, sẽ bị đuổi kịp đấy, một mình ngươi đi Long Châu đi!
Huyền Nguyệt nhìn Lý Thanh Sơn một chút, trịnh trọng gật đầu:
- Đại Hắc, chính ngươi cũng phải cẩn thận đấy, đừng để bị người ta giết!
Nói xong thì chỉ sau một khắc đã biến mất không còn tăm hơi, không biết là thuấn di tới nơi nào.
Lý Thanh Sơn lập tức thu lại khí tức của cả người, chuyển đổi phương hướng, nhanh chóng chạy về phía Đông.
Hắn cũng không hề có dự định hy sinh vì nghĩa, quên mình vì người khác, vị kiếm tiên này mạnh mẽ, căn bản không tồn tại bất cứ khả năng nào để cho hắn có thể đối kháng. Nếu bị đuổi kịp, sau khi kiếm tiên làm thịt Huyền Nguyệt, hơn nửa sẽ không th cho hắn, cũng sẽ bị y trảm yêu trừ ma, chẳng lẽ lúc đó lại nói cho y biết mình thật ra cũng là một nhân loại sao?
Vì lẽ đó chỉ có để Huyền Nguyệt chạy trước, vị kiếm tiên này rất có thể sẽ chọn việc truy sát Huyền Nguyệt trước tiên, hắn có thể vận dụng Linh Quy Trấn Hải quyết thu lại khí tức. Có thể tránh được một kiếp này hay không, Huyền Nguyệt cũng không cần phải liên luỵ tới mình. Điều này đối với hai người, thì chính là lựa chọn tốt nhất.
-Phu thê vốn chỉ là đôi chim rừng, tai vạ ập đến từng người bay đi, kết quả là sống hay là chết, thì cũng chỉ có thể tự cầu phúc, nghe theo mệnh trời.
Trong lòng Lý Thanh Sơn tự dưng lại nổi lên ý niệm như vậy.
Phi Long trưởng lão vốn đang tuần tra khắo bầu trời, tất nhiên cũng bị động tĩnh ở núi Hắc Thử làm kinh động. Chẳng qua trong dãy núi mênh mông này, chuyện yêu thú tự chém giết lẫn nhau cũng không hiếm thấy. Lão cũng không hề có sự chú ý đặc biệt nào cho động tĩnh vừa rồi.
-Yêu tướng!
Yêu tướng vừa mới thúc đẩy yêu khí mạnh mẽ, lão mới hơi lưu ý, ngưng thần cảm ứng. Một lát sau, lại có một luồng yêu khí phóng lên trời so với luồng yêu khí vừa nãy còn cường đại hơn nhiều, lão lập tức phản ứng, ngự kiếm đuổi theo.
Giữa yêu thú có tranh chấp rồi tự chém giết lẫn nhau thì còn tính là thông thường, thế nhưng giữa các Yêu tướng xảy ra tranh đấu thì lại cực kỳ hiếm thấy. Bởi vì Yêu tướng vượt qua một lần thiên kiếp, đều sẽ có trí tuệ tương đương với nhau, trên danh nghĩa đã là thuộc hạ dưới trướng của vị Yêu vương nào đó, do các Yêu soái thống lĩnh, vì thế sẽ không tùy ý tranh đấu.
Nếu không ngoài dự đoán, thì hẳn là con con miêu yêu mà lão muốn tìm đang ở chỗ đó.
Quả nhiên, lão còn ở bên ngoài mấy trăm dặm, đã tập trung vào cỗ yêu khí này, mà ở một bên lại có một tên yêu quái kì lạ mà lão đã từng thấy qua một lần. lão không khỏi sinh ra một cảm giác bực tức, đúng là suýt chút nữa đã bị lừa, vốn còn tưởng rằng con miêu yêu sẽ hành động cẩn thận luôn đi một mình, không ngờ rằng nó còn có giúp đỡ, chẳng trách nhiều ngày như vậy, vẫn không tìm ra nó.
Ánh kiếm cấp tốc áp sát, bỗng nhiên con miêu yêu kia lại biến mất khỏi bả vai của tên tiểu yêu, mà tên tiểu yêu thì lại chạy về phía đông.
Phi Long trưởng lão do dự một chút, không để ý đến Lý Thanh Sơn, mà tiếp tục bay về phía Băng Kiếm nhai, điều khẩn cấp bây giờ là ngăn cản con miêu yêu kia trốn thoát khỏi Thanh Châu, một khi nó đến được Long Châu, thì thật sự phiền toái.
Thời điểm Lý Thanh Sơn bị ánh mắt sắc như kiếm quét qua, cảm giác huyết mạch khắp người dường như đình chỉ lưu động. Mãi đến sau khi đạo cầu vồng kia bay vút về phương bắc, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, lại phóng người chạy tiếp mười dặm, gặp được một cái thung lũng sâu mới đâm đầu lao vào, đến dưới một vách núi kín đáo mới chịu dừng lại, rồi chăm chú thu lại yêu khí toàn thân.
Thở ra một hơi thật dài, cuối cùng cũng tránh được một kiếp!
Lý Thanh Sơn âm thầm tính toán thu hoạch của chuyến đi này, từ chỗ Huyền Nguyệt đạt được mấy chục viên linh đan, mỗi một viên hiệu dụng so với Linh sâm còn cường đại hơn nhiều, khiến cho Linh Quy Trấn Hải quyết của hắn tăng nhanh như diều gặp gió. Hiện tại, còn có mười mấy viên linh đan còn chưa kịp dùng, được hắn cẩn thận cất vào bên trong bình sứ. Sau khi nuốt những viên linh đan còn lại, đại khái thì Linh Quy Trấn Hải quyết cách tầng thứ nhất cũng không còn bao nhiêu xa, chỉ cần khổ tu thêm một hồi là sẽ trở lại hình người, một lần nữa trở về xã hội loài người. Hơn nữa còn bỏ rơi được con miêu yêu đáng ghét dám tự xưng là chủ nhân của hắn, thực sự là nhất cử lưỡng tiện.
Lý Thanh Sơn cười, sờ sờ đầu Tiểu An, rất nhanh đã có thể hoàn thành ước định cùng ngươi.
Lý Thanh Sơn không nhúc nhích, mặc kệ thời gian trôi qua bao nhiêu lâu, cho đến khi bỗng nhiên hắn cảm giác được mặt đất bị chấn động, chẳng qua cơn chấn động đến nhanh mà biến mất cũng rất nhanh, sau đó lại có một trận chấn động khác.
Sắc trời chậm rãi đen kịt lại, bầu trời lại hiện đầy mây đen, dưới nổi lên tuyết lớn, hơn nữa còn kèm theo cuồng phong gào thét, che ngợp bầu trời.
Trong lòng Lý Thanh Sơn càng an, sắc trời như vậy, muốn tìm hắn càng khó khăn thêm, Huyền Nguyệt thì lại càng dễ dàng chạy thoát! Nhớ tới nàng ra, hắn quả thật có mấy phần lưu luyến không rời, chẳng qua khi nàng đến Long Châu, có thể sẽ mau chóng tìm được cuộc sống tự do mà nàng muốn! Non xanh còn đó, nước biếc vẫn chảy, hữu duyên thì gặp lại.
-Vạn Kiếm Quyết!
Ở bên trong bão tuyết, có một tiếng quát chói tai, chẳng khác nào tiếng sấm sét nổ vang giữa trời, đập vỡ gió tuyết, phá nát tâm cảnh của người nghe.
Sát cơ vô tận nhanh chóng bao phủ khắp mọi nơi.
-Không được!
Lý Thanh Sơn ôm lấy Tiểu An tung người nhảy lên một cái, ở giữa không trung quay đầu lại, chỉ thấy ngàn vạn ánh kiếm tung hoành khắp nơi trong gió tuyết, chém nát vách núi mà hắn vừa mới ẩn thân, nơi đó ầm ầm ầm sụp xuống.
Lý Thanh Sơn hạ xuống bên cạnh ở một dòng suối nhỏ đã khô cạn, vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy một thanh kiếm chỉ thẳng vào mi tâm, chỉ kém ba tấc nữa là mạng hắn ô hô ai hai.
Phi Long trưởng lão cầm kiếm trong tay phải, lão đứng trên một khối nham thạch, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Lý Thanh Sơn,
-Nói, con miêu yêu chạy trốn tới nơi nào rồi?
-Ngươi là Phi Long kiếm khách?
Thời điểm Lý Thanh Sơn nhìn thấy hình dáng của kiếm tiên thì trong nháy mắt hắn đã bị dọa sợ tới mức ngây người. Tấm chân dung ở trong điện thờ của các tổ sư phái Long Môn lại một lần nữa hiện ra ở trước mắt hắn, phái Long Môn truyền thừa đã mấy đời, chí ít đã hơn trăm năm, mà khuôn mặt của Phi Long kiếm khách dường như ở chỉ già đi một ít. Nếu như người vẽ chân dung của phái Long Môn lúc đó có chút kiêng kị nên phải vẽ Phi Long kiếm khách trẻ đi vài tuổi, thì lão đúng là không có bất kỳ biến hóa nào. Ngoại trừ một chữ "Tiên" thì thật sự không có từ nào khác có thể xưng hô với lão ta.
Nhưng mà, bây giờ hắn đang bị một vị “Tiên” đáng sợ chỉ kiếm vào đầu.
-Ngươi nhận ra ta?
Phi Long trưởng lão có thể kết thành Kim đan, thì chắc hẳn tâm tư phải nhạy bén cỡ nào:
-Sự tình của phái Long Môn, là do ngươi gây nên?
Mối nhân duyên ngày xưa phải chặt đứt mà Thiên Cơ trưởng lão nói tới đúng là ứng ở đây.