Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 452: Tâm kiếm (3)




Ta cho rằng ta là thích đồ ren, thích lái máy bay, thích thục nữ, thích loly, thích em gái, đến cuối cùng phát hiện ta chỉ là đơn thuần hảo sắc mà thôi... Cảm xúc của ta đối với câu này chưa bao giờ khắc sâu như thế... Hứa Thất An cười khan một tiếng, nhẹ nhàng chuyển hướng đề tài:
“Kim Liên đạo trưởng đã làm người trung gian, tại hạ tự nhiên nguyện ý dốc một phần sức nhỏ nhoi.”
Lạc Ngọc Hành hài lòng gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Ngươi có đan dược gì muốn, có thể tùy ý mở miệng, coi như là bồi thường tinh huyết.”
Kim Liên đạo trưởng vượt ở trước Hứa Thất An mở miệng: “Không vội, từ từ nghĩ, nhân tình của đạo thủ Nhân tông không phải người bình thường có thể đạt được.”
Lạc Ngọc Hành không mang theo khói lửa liếc mèo mướp một cái.
....
Cung Cảnh Tú.
Lâm An dẫn thị vệ đến chỗ ở của mẫu thân, nàng chạy bước nhỏ vào phòng, váy đỏ tung bay, trong miệng ồn ào: “Mẫu phi mẫu phi...”
Trong phòng, Trần quý phi đang vụng trộm lau nước mắt, nhìn thấy con gái chạy vào, vội vàng quay mặt đi, lau nước mắt.
Lâm An đang hấp tấp lập tức an tĩnh, chậm rãi đi đến bên cạnh Trần quý phi, cầm tay nàng, trong đôi mắt hoa đào quyến rũ dụ người hiện lên sự đau lòng:
“Mẫu phi, thái tử ca ca sẽ không sao, ai trong sạch tự trong sạch, ngài đừng khóc nữa.”
Thời gian trước nàng cảm xúc không ổn, một nửa là sốt ruột vì Hứa Thất An hi sinh vì nhiệm vụ, một nửa khác chính là tình huống của thái tử, cùng với Trần quý phi cả ngày lấy nước mắt rửa mặt.
Làm con gái, nhìn mẫu thân buồn bực không vui, ngày ngày rơi lệ, trong lòng nàng rất khó chịu, lại bất lực.
Thiếp thân cung nữ đứng hầu ở một bên thấp giọng nói: “Mấy ngày qua, có thân vương của tôn thất tới gặp nương nương, bọn họ nói, các đại thần bên ngoài đang bàn bạc chuyện lập thái tử khác.
“Nương nương sau khi nghe xong, liền khóc lớn một trận, liên tục hai ngày đều không ăn uống gì cả.”
Lâm An giận dữ, “Bọn chó không biết nhìn xa đó, sao lại nói những thứ này với mẫu phi.”
Nàng tức giận mắng các thúc thúc là lũ chó.
“Lâm An, đừng nói linh tinh.” Trần quý phi nắm ngược lại bàn tay nhỏ của con gái, vẻ mặt đau khổ: “Thái tử ca ca của con là thứ xuất, mấy năm nay luôn có người nói hắn có được địa vị bất chính, phế đi cũng tốt, mẫu phi cũng không cần suốt ngày thấp thỏm lo âu.”
Lời này khiến Lâm An nổi lên ngọn lửa trong lòng, nàng biết mẫu phi chỉ là vị đứng đầu hậu cung như hổ rình mồi kia.
Đại cung nữ thở dài nói: “Nếu vụ án có thể tra chân tướng rõ ràng thì tốt rồi, nhưng nhiều ngày như vậy, vẫn chưa có tiến triển.”
Tình hình vụ án là cần giữ bí mật, Hứa Thất An năm lần bảy lượt cường điệu đối với hai vị công chúa.
Nhưng bây giờ, thấy mẫu thân từ từ gầy yếu, hốc mắt sưng đỏ, Lâm An nhịn không được, lớn tiếng nói: “Ai nói chưa có tiến triển, Hứa Thất An đã mang vụ án tra gần ra rồi.”
Mắt Trần quý phi sáng lên, nhìn thẳng con gái: “Vụ án sắp chân tướng rõ ràng rồi? Hứa… Hứa Thất An kia thật sự sắp điều tra ra?”
Dưới sự kích động, dùng sức nắm chặt tay Lâm An.
“Mẫu phi bóp con đau.”
Đã mở miệng, Phiếu Phiếu không giấu diếm nữa, nói: “Mẫu phi, là hoàng hậu hãm hại thái tử, nhất định chính là bà ta.”
Sắc mặt Trần quý phi biến đổi hẳn: “Lâm An, không thể nói bậy.”
“Mẫu phi đừng vội, Lâm An có chứng cớ vô cùng xác thực...”
Lập tức, nàng mang tình hình vụ án từ đầu tới cuối nói cho Trần quý phi.
“Quả thật là bà ta, năm đó, nếu không phải bà ta không tuân thủ nữ tắc, bệ hạ sao lại mang bà ta biếm vào lãnh cung, sao lại lập con ta làm thái tử?” Trần quý phi khóc lớn lên:
“Bệ hạ lòng dạ nhân hậu, nhớ tình cũ chưa phế bà ta, bà ta thì hay rồi, thời gian cách nhiều năm, lại nổi lên tâm tư tranh vị trí thái tử.”
Lời Trần quý phi nói, như là một tiếng sét vang ở bên tai Lâm An.
Nàng đã nghe được cái gì?
Hoàng hậu không tuân thủ nữ tắc? Phụ hoàng muốn phế hậu?
Đây đều là chuyện khi nào, sao nàng không biết.
Trong đầu Lâm An hiện lên vị hoàng hậu tính tình ôn hòa, nhưng thiếu nụ cười kia, tuy rất khó chịu bà ta mưu hại thái tử ca ca, nhưng Lâm An ở đáy lòng không tin bà là nữ nhân không tuân thủ nữ tắc.
Nhưng, sau khi tiếp nhận tin tức lớn kinh thiên này, rất nhiều chi tiết trước kia chưa chú ý, toàn bộ đã có giải thích. Ví dụ như, hoàng hậu luôn ru rú trong nhà, không quan tâm chuyện hậu cung.
Ví dụ như, bắt đầu từ lúc Lâm An nhớ chuyện, liền chưa từng thấy hoàng hậu cười. Lại ví dụ như, hoàng hậu đối với Hoài Khánh cùng tứ hoàng tử đều là lạnh lùng, hoàn toàn không có yêu thương như mẫu phi đối với mình cùng thái tử ca ca.
“Mẫu phi, cái này, cái này rốt cuộc là thế nào? Hoàng hậu không tuân thủ nữ tắc... Nam nhân kia là ai.” Lâm An kích động nắm chặt tay Trần quý phi, nổi giận bừng bừng.
Làm con gái phụ hoàng thương yêu nhất, nàng nghe được tin tức này, phẫn nộ là điều bình thường.
“Đừng, đừng hỏi nữa...” Trần quý phi tự biết nói lỡ, rưng rưng lắc đầu: “Việc này là cấm kỵ của bệ hạ, chớ truyền ra ngoài.”
...
“Bổn tọa không thích nợ nhân tình, Hứa đại nhân nói thẳng đi, muốn cái gì.” Lạc Ngọc Hành không tính thành toàn tính toán của Kim Liên đạo trưởng.
Dì, ta không muốn phấn đấu nữa... Trong lòng Hứa Thất An điên cuồng hô.
Đối với thù lao, hắn tạm thời chưa nghĩ được thứ gì, nhịn không được nhìn về phía mèo mướp, trưng cầu ý kiến của nó.
Mèo mướp trầm ngâm hồi lâu, nói: “Nhân tông lấy kiếm thuật xưng hùng Cửu Châu, không ngại tặng một thiên kiếm thuật đi.”
“Nhưng ta dùng là đao mà.” Hứa Thất An mở lời nhắc nhở.
“Ai nói kiếm thuật không thể dùng đao để thi triển?” Kim Liên đạo trưởng cười ha ha hỏi lại.
Cũng đúng, chỉ cần lấy ra tinh hoa trung tâm, vận dụng đến trong đao pháp là được, tựa như khi ta thi triển Thiên Địa Nhất Đao Trảm, có thể phối hợp Sư Tử Hống chế địch.
Hứa Thất An chậm rãi gật đầu.
Lạc Ngọc Hành nâng tay, nhẹ nhàng lướt qua mặt bàn, ba quyển sách mỏng manh xuất hiện.
Quốc sư giọng dễ nghe nói: “Ta nơi này có ba thiên kiếm thuật, phân biệt là 《 Tâm Kiếm 》, 《 Khí Kiếm 》, 《 Ngự Kiếm 》.
“Tâm Kiếm cần kèm theo nguyên thần tu luyện, lấy tinh thần lực làm đá mài kiếm, mài kiếm không bỏ ngày nào. Nó không thể chém thân thể, chuyên chém nguyên thần.”
Nghe đến đó, Hứa Thất An theo bản năng nhìn về phía mèo mướp.
Mèo mướp “soạt” giơ vuốt sắc, lặng lẽ nói: “Hứa đại nhân chớ khiêu khích nha.”
Hứa Thất An lập tức thu hồi ánh mắt.
Lạc Ngọc Hành tiếp tục nói: “Khí Kiếm cùng Tâm Kiếm trái lại, chính là đạo chém giết hàng đầu, tu hành đến chỗ cao thâm, kiếm khí kéo dài không dứt, không đâu không phá.”
Hứa Thất An nhịn không được nói: “Kiếm khí tung hoành ba ngàn dặm, một kiếm quang hàn mười chín châu?”
Lạc Ngọc Hành nhịn không được liếc sang, đôi mắt đẹp như một hồ nước trong dừng lại thật lâu ở trên người Hứa Thất An, tán dương: “Trên phố truyền lưu Hứa đại nhân tài thơ tuyệt thế, quả nhiên, câu này hào khí can vân, có ngàn vạn khí tượng.”
Cái này không phải ta nói, đây là một vị tiểu thuyết gia một chữ một hàng, chuyên môn bôi chữ kiếm tiền nói...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.