Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 451: Tâm kiếm (2)




Thần Thù hòa thượng bất tử bất diệt tồn tại năm trăm năm đương nhiên không thành vấn đề, nhưng Hứa Thất An hắn thì sao? Hắn lại không thể hướng ông trời vay năm trăm năm nữa.
“Quốc sư chờ ngài đó, muốn mời ngài cùng nhau dùng bữa.” Đạo sĩ nói.
“Được!” Hứa Thất An đáp ứng.
Chủ yếu là Lạc Ngọc Hành nữ nhân này... Nàng, nàng quá mê người rồi.
....
Hứa Thất An là lần thứ hai tới Linh Bảo quan, lần trước vì giúp Kim Liên đạo trưởng cầu lấy đan dược, hắn từng gặp Lạc Ngọc Hành.
Vị đạo thủ Nhân tông này tựa như rất ưu ái hắn, lúc ấy nói một câu tràn đầy sự ám chỉ, đáng tiếc Hứa Thất An là chính nhân quân tử, không để ý tới đối với sự ám chỉ của nàng.
Hứa Thất An bị trực tiếp dẫn theo vào một gian tĩnh thất, hai bồ đoàn, một cái bàn, bên cạnh bày một cái lò lửa nhỏ, trên tường treo chữ “Đạo” rồng bay phượng múa.
Bố trí đơn giản đến cực điểm, không có bao nhiêu đồ đạc dư thừa.
Đạo đồng đưa đến một thùng lớn cơm chay, trộn lẫn gạo đen, ngô, tiểu mễ… các loại ngũ cốc, cùng với ba món chay.
“Hứa đại nhân mời thong thả dùng, đạo thủ lập tức tới đây.” Đạo đồng cung kính lui ra.
Hứa Thất An chưa ăn, nhìn hai cái bát, hai đôi đũa trên bàn, hài lòng gật đầu.
Nếu bữa cơm này là để một mình hắn ăn, vậy hắn dẹp đường về cung ngay bây giờ.
“Két ~ “
Cửa ô vuông vừa đóng lại một lần nữa bị đẩy ra, nữ quốc sư mặc đạo bào màu đen đi đến, khuỷu tay nâng phất trần, tóc đen dùng trâm tóc đạo sĩ búi lại đơn giản, ở trán rủ xuống vài lọn tóc, có vài phần quyến rũ.
Mà một điểm màu đỏ ở mi tâm, thì nổi bật lên sự thánh khiết như tiên tử, khiến hai loại quyến rũ khác nhau trộn lẫn kỳ dị.
“Quốc sư!” Hứa Thất An đứng dậy chắp tay.
Lạc Ngọc Hành gật đầu, đưa tay ra hiệu: “Mời Hứa đại nhân dùng bữa.”
“Mời quốc sư dùng bữa.”
Hai người vào ngồi, xới một bát cơm, đều tự ăn cơm.
Hứa Thất An không nắm chắc được ý đồ của mỹ nữ quốc sư, châm chước không mở miệng, khi ăn cơm ngẫu nhiên nhìn nàng vài lần, cảnh đẹp ý vui.
Nữ nhân này nhìn thoáng qua, là nõn nà hai mươi tuổi, nhìn chút, lại sẽ cảm thấy là thiếu phụ xinh đẹp ba mươi tuổi, ngươi vỗ mông, nàng liền biết đổi tư thế.
Nhưng nhìn lâu, con mẹ nó, đây rõ ràng là cực phẩm mỹ thục nữ ngoài bốn mươi, dáng người đầy đặn kia, phong tình không che giấu được kia trên khuôn mặt, quả thực là sát thủ của nam nhân.
Hứa Thất An lại tìm về cảm giác khi lần đầu tiên thấy nàng—— Bạn của mẹ, dì trẻ thiện lương, nữ giáo sư tiếng Anh vân vân.
“Nữ nhân này tu là đạo, hay là yêu pháp?” Hứa Thất An âm thầm nhíu mày.
Sẽ xuất hiện đủ loại ảo giác kể trên, đương nhiên không phải nguyên nhân từ hắn, khẳng định là vấn đề phương pháp tu hành của Nhân tông, đây là điều Kim Liên đạo trưởng từng xác nhận.
Thiên địa nhân tam tông không một cái nào bình thường, Địa tông bị công đức liên lụy, động cái là thành ma. Nhân tông tình huống thế nào không biết, nhưng cũng có di chứng.
Về phần Thiên tông, đường bọn họ đi, bản thân đã là vấn đề lớn nhất.
Thiên vô tình, mới có thể mãi mãi trường tồn. Người vô tình, vậy so với vật chết có gì khác nhau đâu.
Dựa theo cách hiểu của Hứa Thất An, thiên nhân hợp nhất, chính là hóa thân quy tắc.
“Nghe Kim Liên đạo trưởng nói, Hứa công tử ở Vân Châu từng dùng Thoát Thai Hoàn?” Lạc Ngọc Hành mở miệng.
Kim Liên đạo trưởng nói điều này với ngươi làm gì... Hứa Thất An sửng sốt: “Đúng vậy.”
“Bần đạo muốn mượn một bát tinh huyết của Hứa đại nhân làm thuốc dẫn, dùng để luyện chế đan dược, giảm bớt bệnh nan y của thân thể.”
Bệnh nan y gì cần tinh huyết của ta làm thuốc dẫn? Hứa Thất An nhìn nàng, chưa tỏ thái độ, nhưng trong lòng đang tìm từ, từ chối nàng như thế nào.
Máu cái thứ này, ở kiếp trước của hắn chỉ có thể thử máu, nhưng ở thế giới này, có thể chơi ra rất nhiều thao tác.
Ấn tượng khắc sâu nhất là chú sát thuật của Vu thần giáo.
Lạc Ngọc Hành tựa như sớm đoán được phản ứng của hắn, gắp một đũa cơm, đưa vào cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận, không nhanh không chậm bổ sung nói: “Đây là đề nghị của Kim Liên đạo trưởng.”
Hứa Thất An gật gật đầu, “Ta phải xác nhận một lần.”
Lạc Ngọc Hành gật đầu.
Hứa Thất An trước mặt của nàng lấy ra mảnh vỡ Địa Thư, vừa định truyền thư hỏi, nhớ tới mình bây giờ là người chết, không thể mở miệng nói chuyện.
Lúc này, ánh mắt Lạc Ngọc Hành nhìn về phía cửa, thản nhiên nói: “Hắn ở đây.”
Hứa Thất An quay đầu, thấy một con mèo mướp ngồi xổm trên bậc cửa, con ngươi dựng thẳng màu hổ phách lặng lẽ nhìn bọn họ.
“Đạo trưởng, sao ngươi lại tới đây... Đợi một chút, ngươi không phải không vào được hoàng thành sao?”
Mèo mướp dựng thẳng cái đuôi, thải mềm mại không tiếng động bước đi, nhảy về phía mặt bàn.
Hứa Thất An nhẹ nhàng vỗ cho một phát, “Ăn cơm đó, chú ý lông mèo.”
Mèo mướp đành phải ngồi ở trên mặt đất, ngẩng đầu, ôn hòa mở miệng: “Sau khi thương thế tốt rồi, có thể tùy ý ra vào hoàng thành, nhưng hoàng cung vẫn như cũ không vào được.”
Thực lực đạo trưởng so với trong tưởng tượng của ta còn mạnh hơn nha... Hứa Thất An bây giờ không phải gà con, muốn vô thanh vô tức lẻn vào hoàng thành, ít nhất tứ phẩm.
Đương nhiên, nơi này không bao gồm võ phu.
Dùng đặc điểm của hệ thống võ phu, cho dù là nhất phẩm, cũng không thể vô thanh vô tức ẩn vào hoàng thành, quá nửa sẽ bị phát hiện.
Đương nhiên, nếu là nhất phẩm võ phu, xấp xỉ có thể solo phó bản “kinh thành Đại Phụng” này.
“Vậy tinh huyết là...” Hứa Thất An tuy rất tín nhiệm Kim Liên đạo trưởng, nhưng vẫn có chút chần chờ.
Cái này giống có người muốn dùng máy tính của ngươi, tuy là bạn tốt, hoặc là thân thích, nhưng trong lòng ngươi cũng sẽ kháng cự, dù sao trong phần cứng của ai không có mấy trăm G phim heo chứ.
“Mượn dược tính Thoát Thai Hoàn trong máu của ngươi.” Kim Liên đạo trưởng nhìn thoáng qua Lạc Ngọc Hành trước, thấy nàng chưa có vẻ mặt gì, tiếp tục nói:
“Đạo tu hành của Nhân tông thấp thỏm gian nan, điểm ấy ngươi ít nhiều đã hiểu biết, Lạc đạo thủ mỗi tháng sẽ bị nghiệp hỏa thiêu đốt, chịu đủ nỗi khổ thất tình lục dục. Thoát Thai Hoàn có thể rút đi thể xác cũ, làm người ta lấy được cuộc sống mới, có thể tạm thời giảm bớt bệnh trạng.”
Hứa Thất An chậm rãi gật đầu, lớn mật nói một câu: “Khó trách ta cảm thấy quốc sư có sức quyến rũ không giống bình thường.”
Nếu Kim Liên đạo trưởng không ở đây, lời này hắn là quả quyết không dám nói.
Kim Liên đạo trưởng đáp lại: “Đạo pháp Nhân tông tu hành đến chỗ cao thâm, có chúng sinh tướng, có thể khiến ngươi thấy một mặt trong lòng khát vọng nhất... Ta chỉ là phương diện tình yêu.”
Nói xong, trên mặt mèo mướp lộ ra nụ cười nhân tính hóa: “Ngươi đã nhìn thấy cái gì?”
Lạc Ngọc Hành không có vẻ mặt gì ngẩng đầu, nhìn Hứa Thất An.
Vẻ mặt Hứa Thất An đột nhiên đọng lại.
Phản ứng này... Kim Liên đạo trưởng sửng sốt, chợt có hứng thú, truy hỏi: “Ngươi tựa như cảm xúc rất sâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.