Đại Năng Giả

Chương 50: Sóng ngầm




Nguyên Hữu Tài chợt nảy lên một suy nghĩ, ánh mắt âm ngoan thoáng hiện qua rồi vụt tắt nhanh chóng, đưa ra đề nghị, "Bệ hạ muốn biết hay không chỉ cần điều tra một chút ở Ân gia Đại Ngụy quốc có người gọi Ân Cửu U tầm mười ba đến mười sáu tuổi hay không là biết ngay."
Lý Hồng Nguyên cau mày khẽ quát, "Ý ngươi muốn nói Ân tiểu hữu là gian tế?"
La Khắc cười châm biếm nói, "Phòng người như phòng giặc, lỡ như Ân Cửu U kia thật sự là người của Đại Ngụy quốc đến làm gian tế, cố bày mưu hãm hại Ngọc Cương cùng Ngọc Thành để được tiến nhập hoàng thất thì sao?"
Nha Tử đồng ý, "Ta nghĩ cũng nên điều tra người này cho rõ ràng, tuổi còn nhỏ đã đạt đến Vương Quân rất không tầm thường, sau lưng chắc hẳn có người trợ giúp. Ngoài việc có trời phú tinh thần lực chi thể ra thì vẫn có cách khác để tăng lên tinh thần là đoạt xá của người khác như đám người Huyết Ma Thần Giáo chẳng hạn."
Vương Hải Đào trầm mặc ít nói, hiện tại lên tiếng, "Nếu Ân Cửu U đã là thiên tài thì tại sao phải đến Đại Uy? Hơn nữa Huyết Ma Thần Giáo chấp nhận bỏ giá lớn như vậy chỉ để bồi dưỡng một quân cờ sao?" Hắn nói ra đều trọng điểm làm người người có hiềm nghi với Ân Cửu U đều ngậm miệng.
"Thắc mắc sao không hỏi trực tiếp ta luôn đi." Giọng nói u lãnh từ cửa truyền đến.
Ánh mắt mọi đều tập trung đến cửa đại điện, cả đám thấy Ân Cửu U đứng dựa lưng một bên cửa, ánh mắt u tịch trầm lặng nhìn bọn họ, không rõ là tức giận hay thất vọng trong ánh mắt đó.
"Ân tiểu hữu, ngươi còn chưa về sao?" Lý Hồng Nguyên cười cười.
"Đi ra khỏi cửa xong chợt nhớ tới ta quên báo cho các ngươi một chuyện." Ân Cửu U lãnh đạm nói.
"Không biết Ân đại sư có chuyện gì cần nói?" Ngao Uy hỏi.
"Khi tham gia cuộc thi kết thúc, ta thắng, ta muốn bệ hạ giúp ta một chuyện." Ân Cửu U mở lời.
"Chỉ cần trong khả năng, ta sẽ tận lực." Ngao Uy đế vương đáp.
"Hảo. Ta mong hoàng thượng có thể giúp ta điều tra cái chết của phụ mẫu." Ân Cửu U tinh quang chợt lóe nói.
"Cái chết của phụ mẫu Ân đại sư..." Nhao Uy bất ngờ không nói lên lời.
Ân Cửu U thở nhẹ một hơi, "Các ngươi cũng nghi ngờ ta rồi còn gì, ta đúng là người của Đại Ngụy quốc, Ân gia Ân Cửu U ở đế đô, gia phụ Ân Tà Minh, gia mẫu Khương Nhược Thù chết vì tội danh ám sát thái tử điện hạ. Ta cùng ca ca bị Ân gia đuổi ra khỏi gia môn, thái tử khai ân không giết. Nhưng nói đó còn đất dung thân cho ta cũng ca ca sao? Ta chỉ có thể đến Đại Uy tìm đất dung thân. Ta hy vọng ngươi có thể giúp ta sau khi xong cuộc thi."
Nàng nói thêm, "Ta không hy vọng thông tin điều tra này của ngươi lọt vào tay kẻ khác, nếu không... Ta muốn hoàng thất này của ngươi trời long đất lở, gà bay chó chạy."
Ngao Uy rung lên trong lòng, hắn nghi hoặc không rõ, một kẻ đã đến Hóa Hải như hắn vậy mà... Lại run sợ trước một kẻ phế mạch!
Người này là ai? Cảm giác đáng sợ này là gì? Rốt cuộc, ta chấp nhận người này ở Đại Uy quốc liệu có đúng đắn?
"Nếu ngươi chịu giúp ta, ta đồng thời giúp lại ngươi. Có thể cho đất nước của ngươi xuất hiện Thánh Quân Trận Pháp Sư, Thánh Quân Luyện Dược Sư kể cả Thánh Quân Luyện Khí Sư cũng có thể xuất hiện vì ngươi. Nếu ta không có giữ đường chết." Nàng nói trọng điểm vẫn là câu sau.
"Trẫm sẽ suy nghĩ." Ngao Uy nói.
Ân Cửu U khẽ nhắm mắt xem đồng ý, tiếp tục quay người rời đi lần nữa.
Đám người hội trưởng hiện lên từng chữ để hình dung Ân Cửu U.
Một chữ là "Lãnh".
Hai chữ là "Kiêu ngạo".
Ba chữ là "Không muốn sống"!
Nàng kiêu ngạo như vậy có biết hay không đe dọa đến mạng sống của nàng, có người của Huyết Ma Thần Giáo trong đây thì sao? Nghe nàng nói như vậy không phải nói khoắt thì chính là yêu nghiệt cần diệt ngay trong trứng.
Nguyên Hữu Tài hung quang lóe lên, cùng với đó là La Khắc khó chịu nhìn Ân Cửu U rời đi.
Cả hai đều cùng suy nghĩ: Phải diệt trừ kẻ này!
Người này chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi đã là Vương Quân sơ kỳ, nếu phát triển thêm nữa không phải sẽ đè ép bọn họ sao? Tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra.
Cùng lúc đó Ân Cửu U trên đường đi bên ngoài, khóe miệng nàng khẽ cau lên, tinh quang trong mắt lóe lên từng tia sáng âm hiểm.
Huyết Ma Thần Giáo a ~~ tới mà giết ta đi, chèn ép ta, ta càng phát triển, ta sẽ càng mạnh hơn, bước tiến đến hai kẻ đó càng gần hơn.
Trên mái nhà ở đại điện hoàng cung, một bóng ảnh đen nhìn xuống những kẻ dưới chân mình, sát ý nồng đậm toát ra liền biến mất, người đó tung áo choàng bên ngoài lên, thân ảnh lập tức biến mất trong không gian, hóa thành từng đạo hắc vụ bay mất, chiếc áo choàng cũng như thế hóa thành hắc vụ cùng kẻ kia tiêu biến trong không gian.
Huyết Ma Thần Giáo, nếu các ngươi dám động vào Tiểu Tịch Nhi, có tin hay không hai người các ngươi sẽ chết không toàn thay!
Trong đại điện sáu người đột nhiên rùng mình một cái, linh cảm sáu người mách bảo có kẻ nào đó gần đây.
Buổi trưa nắng gắt không biết từ lúc này đã kéo mây âm u, mùa thu chuẩn bị tới rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.