Tuy rằng biết đám người sói sẽ không trở lại quấy rầy, nhưng bọn Khải Khải vẫn bảo trì cảnh giác, luân phiên gác đêm. Sáng sớm ngày thứ hai, tình trạng lo sợ qua đi mọi người thu dọn hành lý, khởi hành tiến vào nơi sâu nhất trong rừng. Dọc theo đường mòn có phân nửa bị cỏ dại bụi cây che lấp, mọi người đi vào nơi sâu nhất trong Lang sơn, đường càng đi càng hẹp, cuối cùng tới đường cụt. Sử Diễm Phỉ lấy bản đồ so sánh một chút, nói với Khải Khải, "Chắc là gần chỗ này." "Phân công nhau tìm xem." Khải Khải nói với Hạng Vũ, "Có thể có hầm ngầm." Hạng Vũ gật đầu, bảo thủ hạ phân công nhau tìm, mọi người gạt cây cỏ, tỉ mỉ tìm kiếm, không bao lâu, chợt nghe Zaire gầm nhẹ. Mọi người nhìn hướng nó, thấy nó phe phẩy đuôi đứng trước một bụi cây, chân cào cào đất. "Zaire tìm thẩy rồi." Sử Diễm Phỉ gọi Khải Khải, mọi người đi tới chỗ Zaire, thấy trên mặt đất hình như có gì đó, là một pho tượng đá cao chừng 20 cm, có chút giống một nê bồ tát nhỏ. "Đây là cái gì?" Diệp hiếu kỳ nhấc tiểu bồ tát kia lên, lại không thể nhấc lên được, mới phát hiện là dính liền với mặt đất, đang nghi hoặc, liền nghe thấy "ầm" một tiếng, mặt đất xung quanh sụp xuống thành một cái hố to, xuất hiện một cái hầm ngầm cực lớn. Mọi người hai mặt nhìn nhau, đây là cửa vào sao? Địa đạo này quả thật là thông tới thành Hoàng Kim, nói như vật chí ít bị niêm phong hơn một nghìn mặt, bên trong không khí khẳng định rất đục. Cả đoàn cũng không vội đi xuống, mà để hầm mở ra, không khí lưu thông một chút. Mọi người ở cửa động chờ, Zaire vào trước, đi vào một nửa thám thính trong động, quay lại nhìn bọn Khải Khải, kêu mấy tiếng. Sam hỗ trợ phiên dịch, "Zaire nói, bên trong không khí mới, có gió, xem ra là quanh năm thông gió." "Hả?" Khải Khải cũng có vài phần giật mình, cẩn thận trên hết, mọi người đeo mặt nạ phòng độc, chuẩn bị tốt vũ khí, cũng nhau xuống động. Mở đèn pin quân dụng, mấy người vừa đi vừa nhìn xung quanh, động này rõ ràng là có vết tích sức người, bốn vách trợn nhẵn, còn có bích họa. "A...." Sử Diễm Phỉ và Diệp hiếu kì nhìn bích họa, bích họa đen trắng, tuy rằng là nét bút đơn giản, thế nhưng quả thực rất sinh động, đại thể kể về sự tích Sở Bá vương năm đó. "Xem ra không tìm sai." Khải Khải nói với Troy. Troy cười, gật đầu, nhân người khác không chú ý, kéo nhẹ Khải Khải, anh chậm bước lại, Troy kề sát, dùng âm thanh cực nhỏ nói, "Phía sau có người theo." Khải Khải vừa quay đầu lại, không phát hiện ra ai cả. "Còn chưa xuống động đâu." Troy thấp giọng nói, "Đại khái là theo chúng ta tới, chờ chúng ta đi xa sẽ vào động." Khải Khải gật đầu, lại nghe Troy nói, "Được rồi, trong động này có cái gì đó." "Cái gì vậy?" Khải Khải quay lại nhìn Troy, chỉ thấy hắn cười, "Thứ gì đó còn sống." Troy là mỉm cười nói, Khải Khải nghe mà lạnh cả sống lưng, "Cái gì còn sống? Dơi chuột gì đó?" Troy lắc đầu, "Còn lớn hơn, ngoài trừ thứ còn sống, còn có thứ chết." Khải Khải thất Troy cười nói quỷ dị đến không thành lời được, lườm hắn một cái, càng cẩn thận gấp bội. Đi được một đoạn nữa, đột nhiêm Zaire gầm nhẹ, lông mao dựng thẳng, nhìn chằm chằm đằng trước không chịu đi. Lính đánh thuê bản năng đều lên súng, Khải Khải thấy mọi người quá may mắn, đem Zaire theo thực sự là quá đúng. Quả nhiên, không lâu đó, mọi người nghe được tiếng "ầm ầm", giống như là cơn hồng thủy tuôn ra từ cửa động, tất cả đều hoảng loạn, chợt nghe Safi nói, "Tản ra, là dơi!" Mọi người nghe xong, phản ứng đầu tiên là bám sát tường, sau đó, lập tức một đoàn dơi bay tới, mọi người che miệng mũi, đám dơi bay đến mấy phút, mới bay đi toàn bộ. Khải Khải quay lại nhìn Troy, Troy cười tủm tìm, nói, "Những còn dơi này là bị sợ hãi, bất quá không phải là do chúng ta.....Em đoán chúng bị ai làm kinh động?" Khải Khải nhíu mày, nghi rằng phía trước có cái gì đó cực nguy hiểm, mọi người vừa đứng lên chuẩn bị đi tiếp, liền cảm thấy huyệt động đột nhiên rung mạnh.... "Có thứ gì trong động." Sam kéo Sử Diễm Phỉ ra sau mình, mấy người lính đánh thuê gan cũng rất lớn, Khải Khải có cảm giác đội người này hình như đã làm không ít vụ. Bọn họ trên xuống dưới đều một bộ dạng không sợ trời không sợ đất, tay nắm chắc súng, vẫn đi trước. Có lẽ chính là chim chết vì mồi, xem ra lực hấp dẫn của thành Hoàng Kim đúng thật là không hề nhỏ a. Rất nhanh, tới cuối đường hầm, phía trước xuất hiện một không gian trống, một cây cầu xuất hiện trước mắt mọi người, phía dưới là hố, nước trong hố đen ngòm, thoạt nhìn rất sâu. "Trong nước hình như có thứ gì." Lưu Dịch Tư kêu mấy tên thủ hạ qua xem, chợt nghe Khải Khải nói. "Nhìn thấy không?" Nói rồi, chỉ vào giữ hố nước. Mọi người theo tay Khải Khải chỉ nhìn, thấy nơi mặt nước lăn tăn có một cái phao màu xanh. Tất cả đèn pin quân dụng đều tập trung chiếu vào, nhưng mọi người chỉ nhìn thấy mặt nước sủi lên, không thấy thứ gì xuất hiện. "Là cái quỷ gì vậy?" Safi nheo mắt, cúi xuống, đầu kéo dài lặn xuống nước, nhìn một hồi, đột ngột trồi đầu lên, trong nháy mắt từ hình dáng mãng xã trắng biến về hình người, thị giác hai lần bị kích thích thật khiến người ta kinh hãi. "Là thứ gì?" Troy hỏi Safi "Thứ rất lớn" Safi vuốt nước trên mặt, lạnh lùng nói, "Một con rùa." "Rùa?" Mọi người trong đầu đều hiện lên hình tượng con rùa cồng kềnh vô hại. "Rùa rất lớn, cũng sống chừng mấy nghìn năm." Safi vắt tóc, "Hình dáng ngốc ngốc rất đáng yêu." "Nếu là rùa, chắc hẳn không đánh người đi." Lưu Dịch Tư nhìn Hạng Vũ, Hạng Vũ gật đầu, mọi người súng vác vai, đạn lên nòng, cẩn cẩn thận thận đi lên cầu. Cầu đá hình vòm, rất chắc chắn, chỉ là hai bên không có tay vịn, cảm giác có hơi dọa người. Mọi người bước chậm, cẩn cẩn thận thận mà đi, mới được mấy bước, đã nghe Sử Diễm Phỉ nhỏ giọng "A" một tiếng, Sam nhìn anh, "Làm sao vậy?" Sử Diễm Phỉ chỉ vị trí sát rìa hố cách đó không xa, nói, "Khối đá đó động đậy." "Tảng đá?" Mọi người nhìn theo hướng đó, chỉ thấy bên bờ rất nhiều đá, nhìn kĩ, đích xác hơi động đậy. Khải Khải dùng đèn quân dụng chiếu vào, vừa nhìn liền kinh ngạc, chỗ đó là đá cái gì chứ, rõ ràng là một con rùa lớn. Đại khái là ánh sáng đèn pin làm sợ, đàm rùa đều từ tốn xuống nước, vài con lặn xuống rồi, mặt nước xanh thẫm lăn tăn, chỉ chốc lát sau, mấy cụ già này đều xuống nước hết. "Có chút bất thường." Khải Khải nhắc nhở, "Mọi người chuẩn bị." Anh vừa dứt lời, chợt nghe rầm một tiếng, nước dưới mặt hồ sôi lên sùng sục, thứ gì như một con rắn trưởng thành trồi lên, cao ngang mặt đất, chằm chằm nhìn đám Khải Khải trên cầu. "Thứ gì vậy?" Mạc Ninh nhíu mày, "Rắn đầu rồng a?" Nghe anh nói thế, tất cả mọi người đều nghĩ thật sự là rất giống, Sam liếc Safi, "Ngốc ngốc đáng yêu đâu?" Safi cũng lườm lại cậu, nhìn Diệp bên cạnh, đã thấy Diệp ngẩng cổ, hai con mắt chăm chú, trầm trồ, "Oa, thật đáng yêu a...." Mọi người không nói gì. "Thứ này có cắn người không?" Lưu Dịch Tư hỏi. "Ai biết a." Sam cười cười với hắn. "Bằng không ngươi đi hỏi nó xem?" Lưu Dịch Tư đã sớm nhìn ra Sam không vừa mắt mình, cười híp mắt với Sam, "Cậu hình như rất bất mãn với tôi a." "Đừng giỡn nữa." Khải Khải nhíu mày nhìn hai người, ngẩng đầu nhìn quái vật, thấy nó ánh mắt híp lại, cứ như là đang chuẩn bị, tùy thời tấn công. "Con này hình như là Bí Hí a." Sử Diễm Phỉ đột nhiên nói. "Cái gì hơi thở?" Sam khó hiểu nhìn anh. Bí Hí: bìxì hơi thở: bíxi "Đúng vậy" Diệp cũng nói, "Rất giống thần thú Bí Hí, chính là rùa cõng bia đá, chỉ là cổ không biết vì sao dài như vậy." "Cũng là thần thú...." Mọi người đều nhìn Hắc Kim. Chỉ thấy Hắc Kim đứng tại chỗ, ngửa cổ nhìn con Bí Hí. "Hắc Kim, nói chuyện được với chúng nó không?" Mạc Ninh hỏi Hắc Kim. Hắc Kim mắt nháy nháy, cọ cọ Mạc Ninh hôn một cái. Mọi người đều hít một hơi lạnh, Mạc Ninh đại hỏa, trừng mặt nhìn Hắc Kim. "Có quen con kia không?" Hắc Kim lắc đầu, ngẩng đầu với đám Bí Hí rắn đầu rồng "bla bla bla" nói một chuỗi, chính là ngôn ngữ nguyên thủy hắn bình thường dùng trong rừng rậm. Đám Bí Hí nghe xong lập tức từ trạng thái không kiềm chế bình tĩnh lại một ít, một con trong đó ngẩng cổ, "bla bla" hai tiếng. Hắc Kim gật đầu, quay lại với mạc nình, "Nó nói, không thể vào." Khải Khải cau mày nói, "Cậu nói với nó, chúng ta nhất định phải đi vào." Hắc Kim dịch lại, đám Bí Hí lại trở nên bạo động, chính lúc này, một con đột nhiên nhìn chằm chằm Khải Khải, sau đó nó vươn cái cổ rất dài, lao đến hướng anh. Troy muốn đánh bật nó, lại bị Khải Khải cản lại. Khải Khải cũng không có động, ngồi xuống trước mặt con Bí Hí nhìn nó, Bí Hí đột nhiên khò khè nói, những con khác cũng bơi tới gần, nhìn chằm chằm Khải Khải. "Chúng nó làm sao vậy?" Khải Khải hỏi Hắc Kim. � "Chúng nó nói, muốn xem thứ gì đó trong túi anh." Hắc Kim trả lời. "Trong túi?" Khải Khải không hiểu được mở balo, vừa mở, bên trong chính là lão Thao Thiết, cũng chính là tượng đá thần thủ hộ tùng lâm sau khi bị phong ấn. Con Bí Hí hai mắt mở to nhìn chằm chằm con Thao Thiết đá, một lúc sau, đều lui lại, ngẩng cổ gầm gừ. "Làm sao vậy?" Mọi người đều nhìn Hắc Kim. "Chúng nó nói có thể vào." Hắc Kim trả lời. Khải Khải và Troy nhìn nhau, nghĩ có chút không hiểu, thế nào mới không cho đi vào, giờ nhìn thấy lão Thao Thiết, lại cho vào dễ như thế? Mọi người cúi đầu nhìn pho thạch điêu trong tay Khải Khải, chỉ thấy giống một con sư tử bằng đá xấu xí, miệng ngoác lớn, giống như đang cười, bất quá điệu cười này, có hơi quỷ dị. Khải Khải cất thạch điêu vào túi, Troy lại nhấc cái túi sang mình cầm. Khải Khải ngẩng đầu nhìn hắn một cái, Troy cười cười, nói, "Lão già này còn dùng được." Sau đó, bầy Bí Hí từ từ chìm vào trong nước, mọi người trong lòng đều nghi hoặc, tiến lên phía trước.