Khải Khải và Troy vội vã trở lại tòa thành, những người khác đều đang lo lắng chờ đợi, thấy Khải Khải không có chuyện gì đều thở phào nhẹ nhõm. Troy đại thể nói với Sam và Safi tin tức Musharraf muốn ngăn cản hành động của bọn họ, hai người đều nhăn nhó. Sam nghiến răng, "Con cẩu thối tha đó còn sống?" Mọi người bàn bạc một chút, nghĩ việc này không thể chậm trễ, nếu địa đồ cũng đã có, thì lập tức hành động, lần hành động này không thích hợp để tất cả đều đi theo, thế nhưng Sử Diễm Phỉ và Diệp sống chết không rời Sam và Safi, chỉ thể mang toàn đội đi, ngay cả Zaire cũng cắn gấu quần Đông Đông không nhả ra, Khải Khải và Troy bất đắc dĩ, đành phải mang cả tiểu lão hổ theo. Màn đêm buông xuống, Khải Khải gọi điện cho Hạng Vũ, hỏi hắn ngày hôm sau khởi hành có vấn đề gì không, Hạng Vũ sảng khoái nói, "Không thành vấn đề." Ngày thứ hai, mọi người mua trang bị, thu thập hành lý, sáng sớm hôm sau tập thể lên đường. Bởi vì Hạng Vũ cũng muốn mang theo một đội người, bởi vậy mọi người phân chia hành động, bọn Khải Khải đi máy bay tới nội Mông, rồi ngồi xe đi vòng vòng vào khu trung bộ, cả quá trình hao tốn gần hai ngày. Cổng vào đánh dấu trên bản đồ, gần phía tây chân Âm Sơn, nằm trong vùng đất xinh đẹp phía sau Lang Sơn, chạng vạng, mọi người đi tới chân núi Lang sơn. Vùng này người rất thưa thớt, đám Khải Khải đến đó, chỉ thấy lều trướng quân dụng, thấy người tới, người trong lều đi ra, dẫn đầu chính là Hạng Vũ. Khải Khải nhìn đội người phía sau Hạng Vũ, không khỏi khẽ nhíu mày, những người đó đều mặc trang phục quân nhân, trong rất quen mắt, rất giống đội người vào rừng rậm nhiệt đới, bất quá đội kia đều đã chết trong rừng, bởi vậy đội người này hẳn là mới, chỉ là người đi đầu trong đó bọn Khải Khải rất quen thuộc, chính là kẻ lăn đi lăn lại không chết, trốn thoát ở đông nam á, Lưu Dịch Tư. "Gã này mạng tốt thật." Sam nói nhỏ với Troy, "Chờ vào trong núi rồi, ông đây liền xử hắn trước." Troy gật đầu với cậu, không nói thêm gì, đi cùng Khải Khải, tới trước mặt Hạng Vũ. "Khải tiên sinh, tôi chờ các anh đã một ngày." Hạng Vũ bắt tay Khải Khải, "Dựa theo địa điểm mọi người nói lần trước, chúng tôi sáng sớm đã thử thăm dò một chút, đích xác tìm được một vài dấu vết." "A?" Khải Khải để những người khác nghỉ ngơi tại chỗ, còn mình và Hạng Vũ, Lưu Dịch Tư, cùng vào lều, xem "dấu vết" đám người Hạng Vũ tìm được. Hạng Vũ dẫn theo mấy người tới trước một cây cổ thụ lớn, cây này cũng to hơi quá, xem thử, chí ít phải bẩy tám người mới ôm hết nổi, đằng sau cây, có thể mơ hồ thấy được mặt đất không giống bình thường lắm. "Chúng tôi vừa xem thử." Hạng Vũ chỉ vào sâu trong vị trí trước rừng rậm, nói, "Từ đây tới phía trước, hình như là có một đường người làm ra, bất quá xem kỹ thuật, với trình độ hư tổn, đại khái đã mấy nghìn năm." Khải Khải gật đầu, ngồi xuống nhặt một cục đất nhìn một chút, quay lại nói với Hạng Vũ, "Trời cũng sắp tối, chúng ta ở bên ngoài nghỉ một đêm, chuẩn bị một chút, sáng mai trời sáng lập tức vào núi." "Được!" Hạng Vũ gật đầu, quay đầu lại nói với bộ hạ. Khải Khải và Troy đều đứng lên, Lưu Dịch Tư bên cạnh quay đầu lại, thấy Troy híp mắt nhìn mình, vội lui lại một bước, cười hì hì nói, "Đừng hiểu lầm, tôi lần này cũng không có ý định đánh nhau." Nói rồi, tay chỉ chỉ Khải Khải. Khải Khải nhìn hắn, hỏi, "Anh cùng Hạng Vũ vào núi có mục đích gì khác?" "Đó là đương nhiên." Lưu Dịch Tư ngoáy ngoáy lỗ tai, nói, "Vì tiền sắc không thể có đủ, tôi lần này vào núi, thuần túy chính là vì chữ tiền, nói ra thì, tôi chỉ muốn vàng trong thành hoàng kim, những cái khác không nói đến, chúng ta lần nà vào núi làm việc, nước sông không phạm nước giếng, thế nào?" "Vẫn không thể chắc chắn." Troy cười nhạt, "Ta tương đối chủ trương giết ngươi, ngăn chặn hậu hoạn." Lưu Dịch Tư vội lui lại tiếp, cười nói, "Đừng a, nhiều bạn hơn nhiều kẻ địch, đại gia hòa khí thì phát tài, làm khó nhau với ai cũng không phải tốt." Khải Khải kéo Troy, ý bảo hắn quên đi. Troy đương nhiên là nghe Khải Khải, xoay người cùng anh về lều, Lưu Dịch Tư bĩu môi, cười cười, cũng theo trở về. Hiện tại cuối thu, vùng nội Mông tối rất nhanh, mới bẩy tám giờ, đã tối mịt. Khải Khải nổi lửa, nghỉ ngơi trong lều. Tuy rằng Hạng Vũ trên danh nghĩa là ba Đông Đông, bất quá Đông Đông không hề thích hắn, chỉ ở trong lều bọn Khải Khải, dựa vào Zaire da lông mềm ấm với Sử Diễm Phỉ, Diệp, ăn món mì cậu thích nhất. Sử Diễm Phỉ đem bản đồ ra hoàn thiện, những người khác dựa vào nhau chợp mắt. Ban đầu, lính đánh thuê còn ở đâu đó đùa giỡn, đến mười hai giờ, tất cả mọi người dần dần vào giấc. Khải Khải dựa vào lêu, không buồn ngủ, lúc trong xe đã ngủ no rồi. Đang ngẩn người, chợt nghe Đông Đông úp sấp trên Zaire đột nhiên ngẩng đầu, lông cổ dựng thẳng, thấp giọng gầm gừ. Sam cũng vụt ngẩng đầu, nói, "Có cái gì đó." Hai con mắt xám nhạt nổi lên vằn đen, cậu đi tới cửa lều, nhìn lướt qua thảo nguyên mênh mông, thấp giọng nói, "Rất nhiều con.....di chuyển rất nhanh, giống như sói!" "Sói?" Khải Khải giật mình, chính lúc này, từ xa nghe được tiếng sói tru thê lương u ám. Troy cau mày, thấp giọng nói, "Nguy rồi, không phải sói." "Vậy là thứ gì?!" Sử Diễm Phỉ ánh mắt rất tốt, liếc một cái nhìn thấy mấy điểm đỏ cách đó không xa, điểm sáng này vị trí rất cao, so với độ cao ánh mắt con người thì tương tự, nếu như là mắt sói, con sói này to đến thế nào a?! "Là người sói." Bàn tay Sam vuốt nhọn dài ra, "Ta đã ngửu được mùi thối, quả nhiên là tên Musharraf chết tiệt." "Musharraf?" Khải Khải nhìn Troy. Troy xuy xuy tay với Khải Khải, lúc này, người gác lều đối diện cũng phát hiện ra điểm bất thường, đứng lên hét thảm, "Bầy sói! Là bầy sói!." Lưu Dịch Tư cũng giật mình tỉnh giấc, đám người này không hổ là lính đánh thuê có qua huấn luyện, cầm vũ khí đứng lên, chuẩn bị chiến đấu. Những người này đều mang vũ khí tiên tiến, giết người không chớp mắt, lúc bọn họ ra xem, sói dữ thảo nguyên Mông Cổ đương nhiên là hung mãnh, thế nhưng giống như đội đột kích có thể đơn giản giết chết một tiểu đội chín quy, vậy thì mấy con sói này bọn họ chẳng đặt vào mắt. Lưu Dịch Tư không nói nhiều lời, lấy băng đạn, rút kíp nổ, trực tiếp ném tới bầy sói đang di chuyển rất nhanh, sau đó, vọng đến tiếng nổ "đoàng đoàng", tiếp đó là tiếng sói tru. "Bên trong hình như có gì đó khác thường!" Có mấy người lính đánh thuê ánh mắt không tệ nhìn ra mánh khóe, hỏi Lưu Dịch Tư. "Lo nó là cái thá gì." Lưu Dịch Tư mặt đầy sát ý, "Chỉ cần là sống, còn có thể lì lợm không? Nổ súng cho tao!" Đám thủ hạ đều lên đạn, bắt đầu dùng súng trường xung phong bắt bầy sói. Rất nhiều con ngã xuống, thế nhưng, điểm đỏ vẫn tiếp tục di chuyển về phía trước, cứ như thể đạn bắn thế nào cũng không có ảnh hưởng gì. "Kia là thứ gì vậy?" Hạng Vũ đi ra ngoài hai mắt mở to, nhìn chằm chằm sinh vật bất minh đang đi đến rất nhanh. Khải Khải nhìn Troy, "Tên nào là Musharraf?" Troy nhún vai, "Musharraf là con rùa rút đầu, chỉ biết núp ở đằng sau." Nói xong, đứng lên đi ra ngoài, Sam cản hắn lại, nói, "Ta đi được rồi." Safi cũng muốn đi, chợt nghe Hắc Kim nói, "Ta cũng đi." Mọi người đồng loạt nhướn mày, "Hắc Kim tức giận?" Quay đầu lại nhìn Mạc Ninh, thấy anh bĩu môi, nói, "Tôi thích chó, không thích sói, ghét nhất chính là người sói!" Vừa mới dứt lời, đã thấy cặp đồng tử nâu sậm của Hắc Kim chuyển thành màu đen thuần, gầm gừ, nói, "Mạc Ninh ghét đều phải giết hết!" Nói xong, cùng Sam ra ngoài lều, lao tới đánh đám người sói. Khải Khải khoát tay với Lưu Dịch Tư, ý bảo hắn ngừng bắn. Lưu Dịch Tư hô một tiếng với thủ hạ, "Đều dừng tay!" Đám thủ hạ thu súng lại, hiếu kì nhìn hai người Sam và Hắc Kim, làm thế nào xử lí được lại sinh vật không rõ nguồn gốc này. Sam đi tới, há miệng, tiếng meo kêu sắc nhọn vang lên, theo tiếng cậu kêu, từ xa mấy người sói dừng lại, không đợi bọn chúng kịp phản ứng, bóng đen chợt lóe, Hắc Kim từ bao giờ đã vọt đến phía sau, ra tay.... Đám lính đánh thuê chỉ thấy máu văng tứ phía, Hắc Kim không biết dùng thứ năng lực gì, xé đôi một tên người sói. Sau đó, hắn vừa quay mặt, nhe nanh vuốt với đám người sói. Đám người sói đều hỗn loạn của lên, đại khái là không rõ Hắc Kim là giống gì. Đầu trận tuyến hỗn loạn, Sam lao tới trước đánh móc gáy đám người sói, móng vuốt vung lên "Roẹt" một tiếng, lại có hai tên ngã xuống. Đại khái qua một lúc phỏng chừng đã đánh giá được hỏa lực bọn Khải Khải, đám người sói bị thương nặng bắt đầu từ từ lui lại, đối diện với Sam và Hắc Kim. Hơn thế đồng thời đó, Safi đột nhiên uốn người, dùng độ mềm dẻo mà con người không thể có được trườn qua lều, một vòng trườn tới phía sau mấy tên người sói, nhưng tên bị thương, vội lui lại. Troy đứng lên, nhìn ánh trăng treo trên đỉnh núi, chỉ thấy bên dưới, quả nhiên có mập mờ một bóng dáng. Xem hình dạng thì có vẻ là người, thế nhưng hình thể cường tráng hơn rất nhiều so với người thường. Chỉ thấy hắn nhìn chằm chằm hướng Troy một lúc, tuy rằng không thể nhìn rõ mặt mũi, thế nhưng có thể cảm thấy được hai người đang đối mặt. Một lúc lâu sau, chợt thấy người nọ ngẩng đầu, hướng ánh trăng tru dài. Bầy sói cùng người sói dường như bị thứ gì đó gọi, đều quay đầu, chạy đi. Chờ đám người sói đi hết, Sam và Hắc Kim mới phục hồi tinh thần, Troy đứng một mình nhìn người nọ dưới ánh trăng, đám người sói rất nhanh tụ lại cạnh người kia, hắn xoay người, mất dạng tại đường chân trời vùng thảo nguyên. Troy lúc này mới thu lại đường nhìn, nhíu mày nhìn Khải Khải, anh cũng không thể hiểu được, đám người sói này tới làm gì? Thử hỏa lực sao? Nhóm lính đánh thuê đều kinh hãi nhìn bọn Khải Khải, hai mắt mở to, trong đầu nghĩ, những người này không phải người a. "Đó là ai?" Hạng Vũ cũng rất nhạy cảm, thấp giọng hỏi Troy, "Hình như là người mọi người quen?" Troy không nói, Khải Khải thấp giọng nói, "Hành động lần này, hình như đã để lộ phong thanh, bởi vậy có không ít người thèm muốn tài phú thành hoàng kim, mới có thể lung lạc các nhóm người đến đây đối nghịch với chúng ta, để chia một chén canh." Nói xong, liếc mắt nhìn Hạng Vũ, "Phải cẩn thận đề phòng." Hạng Vũ gật đầu, nói, "Thì ra là thế....Vậy, chúng ta sáng mai lập tức vào núi, tốc chiến tốc thắng!" Sau đó, mọi người thu dọn tiếp tục nghỉ ngơi, Khải Khải trở về lều, hỏi Troy, "Vừa này là Musharraf?" Bạn đang � Trot gật đầu, nằm tay Khải Khải, kéo đến cạnh mình, kề sát tai nhỏ giọng nói, "Tôi nghĩ, nhưng kẻ đó có thể là Hạng Vũ tìm đến." Khải Khải cau mày, gật đầu nói, "Tôi cũng nghĩ thế, mục đích của hắn, là thử thực lực chúng ta."