Nghe cô ấy nói vậy,
tôi rất muốn bảo, không phải tôi đang thương cảm cho em mà là thương cảm cho “quá khứ” giữa hai ta. Nhưng ngay lập tức, tôi đột nhiên thấy có gì đó không ổn.
Thương ư?
Đầu tôi ngừng lại mấy giây, Viên
Hỷ Lạc trước mắt dường như trùng lặp với một Viên Hỷ Lạc ở trong một
không gian và thời gian khác.
Tôi đột nhiên nhớ đến câu nói khắc trên mặt sau đồng hồ của cô ấy.
“Dẫu ngày sau ra sao, xin anh hãy thương em!”
Óc vụt lóe lên một suy nghĩ, tôi nhận thấy vẻ do dự trên gương mặt Viên Hỷ Lạc, nhưng dao đã bắt đầu cứa trên da bụng tôi, tôi lập tức hét lên:
“Đợi đã! Đợi chút đã!”
Cô ấy ngây người, nhìn tôi với ánh mắt càng nghi hoặc, tôi vội nói: “Hãy để tôi suy nghĩ mấy phút!”
Tôi nghĩ đến hàng loạt thông tin nhảy bổ ra từ trong trí óc, rất nhiều suy
nghĩ kì quái vụt lướt qua, tôi không nắm được bất kì manh mối nào, đột
nhiên trong đầu tôi lóe lên tia sáng, tôi đã nghĩ ra điểm then chốt.
“Tất nhiên dẫn đến tất nhiên” - Đây là câu Vương Tứ Xuyên nói với tôi, nếu
bảo Viên Hỷ Lạc sử dụng câu nói này để cài bẫy, thì cô ấy buộc phải biết tôi từng nghe Vương Tứ Xuyên nói câu này, nhưng theo tình hình hiện tại thì tôi không thể tiết lộ cho cô ấy biết.
Mà sau này cô ấy lại
nhất định biết câu này và còn chú ý dẫn tôi tới xem. Ngoài tôi ra, chẳng lẽ còn ai khác cung cấp thông tin cho cô ấy sao? E là không thể nào xảy ra trường hợp ấy được.
Tôi lại nhớ đến tình cảnh sau này của
Viên Hỷ Lạc: cô ấy không chạy trốn cùng đặc phái viên, mà một mình ở
dưới sông ngầm và gặp chúng tôi. Nếu họ giết tôi ở đây và không tìm thấy cuộn phim thì lúc thoát ra ngoài phải cùng nhau hành động mới đúng chứ. Nhưng tình cảnh lúc ấy “tôi” nhìn thấy là đặc phái viên vẫn ở trong nhà kho (chắc chắn để tìm cuộn phim), còn Viên Hỷ Lạc thì một mình đi ra
phía ngoài động, điều đó chứng tỏ giữa cô ấy và đặc phái viên đã xảy ra
mâu thuẫn.
Vấn đề giữa các đặc vụ chắc hẳn không phải sự giận dỗi nhất thời mà ắt phải là sự phản bội hoặc rạn nứt hoàn toàn.
Từ hai nhân tố đó, tôi có thể suy đoán: Thứ nhất, nếu cô ấy đã nghe được
câu “tất nhiên dẫn đến tất nhiên” từ tôi, chứng tỏ tôi sẽ không chết ở
đây. Thứ hai, rất có khả năng sau đó mối quan hệ giữa cô ấy và gã đặc vụ sẽ rạn nứt.
Điều đó cũng có nghĩa là chẳng bao lâu nữa tình hình trước mắt của tôi sẽ có thay đổi ngoài dự tính.
Nhưng theo những gì đang diễn ra ở thời điểm hiện tại, thì chỉ vài phút nữa
thôi, tôi sẽ phải nhìn ruột mình xổ ra và hồi tưởng lại cuộc đời, chứ
chẳng thể xảy ra chuyển biến gì được. Không thể nào có chuyện Viên Hỷ
Lạc đột nhiên quay ngoắt 180o quyết đấu với đặc phái viên, sau đó giải
cứu cho tôi, rồi bảo tôi rằng: “Đồng chí! Thực ra tôi muốn đầu hàng từ
rất lâu rồi!”
Nhìn con dao găm trong tay Viên Hỷ Lạc, tôi lại nhớ đến dòng chữ “tất nhiên dẫn đến tất nhiên”, nhớ đến dòng chữ khắc trên
đồng hồ của cô ấy “Dẫu ngày mai ra sao, xin anh hãy thương em!” và đột
nhiên tôi nghĩ đến một vấn đề.
Tất cả những thông tin này, bất
luận do Viên Hỷ Lạc gợi ý cho tôi hay do tôi tự để lại gợi ý cho chính
mình, thì dụng ý đều là muốn tôi phải quay lại và tham gia vào đoạn lịch sử này.
Câu thứ nhất nhằm mục đích buộc tôi phải quay lại, câu
thứ hai để thông báo cho tôi biết, sự việc này sẽ xuất hiện thay đổi bất ngờ.
Nhưng nếu sự việc này nhất định sẽ xảy ra, thì việc gì phải viết lên đồng hồ gợi ý cho tôi vào lúc ấy?
Lời gợi ý thứ hai chắc chắn cũng giống với lời gợi ý thứ nhất, nó vô cùng
tất yếu. Tôi sắp chết đến nơi rồi, lẽ nào “sự thay đổi ngoài dự tính”
kia không tự nhiên xảy ra mà nó chỉ xảy ra sau khi tôi nghe được câu nói này sao? Tôi buộc phải làm gì đó để châm ngòi cho sự thay đổi phía sau
ư?
Đúng là tồn tại khả năng này, tôi nghĩ đến vã mồ hôi lạnh,
thấy Viên Hỷ Lạc nhìn tôi với vẻ khó hiểu, tôi liền vội nói: “Tôi nghĩ
thông suốt rồi. Tôi khai. Tôi sẽ khai hết!”
Trong phút chốc, Viên Hỷ Lạc không kịp phản ứng, cô ấy nhìn tôi chằm chằm, tôi tiếp tục nói:
“Tôi nghĩ thông suốt rồi, chỉ cần hai người không giết tôi. Hai người
hỏi gì tôi cũng khai.”
Viên Hỷ Lạc vẫn chưa biết nên phản ứng thế nào, liền quay sang nhìn đặc phái viên, đặc phái viên lại nhìn tôi với
vẻ đầy ngờ vực, sau đó Viên Hỷ Lạc nổi giận, cô gí mạnh lưỡi dao vào cổ
tôi: “Vô Dụng, anh đang đùa giỡn tôi đấy phải không?”
Tôi lắc đầu, đáp: “Không! Tôi rất nghiêm túc!”
Gương mặt thanh tú của Viên Hỷ Lạc trở nên băng giá, tôi cơ hồ sợ cô ấy chẳng hỏi han gì nữa mà trực tiếp xuống dao, nên lập tức gợi chủ đề thu hút
sự chú ý của Viên Hỷ Lạc: “Hai người đến đây để tìm cuộn phim, phải
không?”
Gã đặc phái viên nhìn tôi với vẻ khá hứng thú, kéo tay
Viên Hỷ Lạc, rồi cầm con dao trong tay cô ấy, ném xuống bàn, rồi chỉ tay vào tôi, nói: “Một nhân vật lớn đây!” - rồi hắn quay sang bảo Viên Hỷ
Lạc “Thế mà cô khẳng định nó chưa qua huấn luyện tình báo, xem chừng, nó còn lợi hại hơn cô đấy!”
Viên Hỷ Lạc tát tôi một tát trời giáng, mặt tôi đau rát như rắc ớt bột, tôi quay đầu lại và bật cười. Gã đặc
phái viên tra vấn: “Sao mày biết?”
“Tao không cần thiết phải nói
với mày, vì mày không cần biết chuyện này, nhưng tao có thể nói thứ đó
hiện đang ở đâu.” - Tôi đáp.
Hắn nhìn tôi rồi ra lệnh: “Mau nói!”
“Trước khi bọn mày vào đây, hẳn phải có bản đồ mặt bằng nơi này, phải không?
Nếu không bọn mày không thể chuẩn bị trước kế hoạch một cách chu đáo thế này được.” - Tôi nói - “Thế thì bọn mày ắt phải biết, trong con đập này có một hầm băng khổng lồ.” Hai người bọn họ nhìn nhau.
Tôi tiếp
tục: “Sau khi một tiểu đội lính Nhật nhảy dù xuống đây, phi hành viên đã mang theo cuộn phim, cuộn phim giờ đang ở trong hầm băng, nhưng đã bị
phong kín dưới băng.”
Gã đặc phái viên nhìn tôi với con mắt khó
hiểu, mãi hồi lâu mới cất tiếng hỏi: “Ngay cả chuyện quân Nhật nhảy dù
xuống đây mà mày cũng biết, rốt cuộc mày là ai?”
“Tao có nói mày
cũng không tin, vả lại tao còn biết một vài chuyện khiến mày phải bất
ngờ hơn đấy!” - Tôi khiêu khích - “Tao biết, chỉ chút nữa thôi, mày sẽ
giết Hỷ Lạc để diệt khẩu.”
Tôi nhìn gã đặc phái viên, nhìn chằm
chằm không rời mắt, vẻ mặt của hắn dưới ánh đèn pin vô cùng khó nắm bắt, không biết có phải do ảo giác hay không mà tôi cảm thấy cơ mặt hắn khẽ
co rút.
Tôi khẳng định mình đã đoán đúng, bởi nếu Viên Hỷ Lạc
giúp tôi đâm hắn bị thương ở đây, thì chứng tỏ mối quan hệ của hai người bọn họ cuối cùng đã rạn vỡ, mà với thế bị động hiện tại của Viên Hỷ Lạc thì chắc chắn gã đặc phái viên là người gây hấn trước. Hơn nữa, bất kể
đúng hay không thì nói vậy chắc chắn không thể sai vào đâu được, vì phụ
nữ là chúa đa nghi.
Trong phút chốc, bầu không khí xung quanh đột ngột trở nên im lặng đến đáng sợ, hai người họ không nói gì, dường như
tôi đã nói trúng chỗ đau của họ, mãi một hồi sau, gã đặc phái viên mới
quát lớn với giọng cả vú lấp miệng em: “Nói láo! Mày đừng hòng cố tình
gây chia rẽ bọn tao. Ở đây chỉ có tao và cô ấy hai người nương tựa vào
nhau mà thôi.”
“Không cần phí công che đậy!” - Tôi nói, rồi nhìn sang Viên Hỷ Lạc. Viên Hỷ Lạc cười lạnh lùng: “Anh nghĩ tôi sẽ tin anh sao?”
Tôi thầm thở dài, đành phải mặt dày vậy, thế là tôi bảo: “Tôi có thể chứng minh. Em lại gần đây! Tôi nói thầm cho nghe!”
Cô ấy nhìn tôi. Gã đặc phái viên quát lên ngăn lại: “Đừng nghe nó vu khống. Thằng tiểu tử này rất lợi hại!”
Tôi nhìn Viên Hỷ Lạc, lòng thầm cầu nguyện: “Hãy tin tôi đi!” Nếu cô ấy chịu nghe tôi giải thích thì tôi sẽ có hy vọng.
Trong ánh mắt của Viên Hỷ Lạc thoáng tia do dự, cô gần như định bước đến chỗ
tôi, thì gã đặc phái viên lập tức ngăn lại, Viên Hỷ Lạc nhìn hắn, lạnh
lùng nói: “Anh có tật giật mình à?”, rồi lấy tay gạt hắn sang một bên,
cô nhìn tôi với đôi mắt âm hiểm, châm điếu thuốc ghé lên miệng hút.
Viên Hỷ Lạc ghé đầu vào tôi, trầm giọng ra lệnh: “Nói!”
Tôi ngửi thấy mùi hương vấn vít bên tai cô ấy, liền thầm thì: “Thứ nhất, em nhất định phải tin tôi, vì nhiệm vụ lần này rất quan trọng và tuyệt mật nên tổ chức không thể để em sống sót sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Thứ
hai, tôi biết rất nhiều chuyện về em, nguồn tin do một người thân cận
nhất với em cung cấp. Tôi không thể nói người ấy là ai, nhưng tôi đến
đây để giúp em!”
Cô ấy nghe đến đây thì định tách ra xa, tôi lập
tức tiến sát gần, tiếp tục nói: “Tôi biết trên lưng em có nốt ruồi, tất
cả ba cái.”
Viên Hỷ Lạc ho liền mấy tiếng, ngừng lại một lát rồi lập tức tặng tôi một cái bạt tai nảy lửa và mắng: “Nói láo!”
Cái tát rất mạnh khiến mặt tôi tê rần trong giây lát, tôi cơ hồ không cảm
nhận được mặt của mình nữa, gã đặc phái viên cũng giật mình bởi hành
động của cô ấy, hắn được đà liền nói: “Đấy! Tôi đã bảo cô đừng nghe mà!”
Viên Hỷ Lạc quay người về phía gã đặc phái viên, bảo: “Anh đến hầm băng xem
thế nào, xem anh ta nói đúng hay không. Nếu không đúng thì bắn chết
luôn!”
Gã đặc phái viên gật đầu, rồi nói: “Cô cẩn thận đấy! Chắc
chắn hắn không hành động đơn độc một mình ở đây đâu.” Nói xong, hắn bước ra ngoài.
Viên Hỷ Lạc nhìn hắn đi khuất, liền đỡ tôi đứng lên
rồi ấn lên mặt bàn, gằn giọng hỏi: “Rốt cuộc làm sao anh biết những điều này?”
Vai tôi đau muốn xỉu, tôi cố cất giọng khàn khàn hỏi cô ấy: “Thế em tin hay không tin?”
“Anh phải nói vì sao anh biết tôi mới tin.” - Cô ấy vẫn cương quyết muốn biết.
“Em buộc phải tin tôi!” - Tôi nói - “Khi nãy tôi nói vậy chắc chắn sẽ khiến hắn động thủ sớm hơn dự định. Chắc chắn hắn đang ở bên ngoài nghĩ kế và có thể quay lại bất cứ lúc nào. Em phải tin tôi!”
Cô lắc đầu,
khóe mắt tôi đột nhiên nhìn thấy một bóng người thấp thoáng ở cửa, tôi
lập tức cắn răng lật người, ôm lấy cô ấy rồi cùng lăn trên mặt đất, cùng lúc ấy, một loạt đạn quét tới, bắn trúng bàn sắt khiến tia lửa bắn ra
tung tóe.
Tôi hét lớn: “Tắt đèn pin mau!”
Viên Hỷ Lạc quay đầu bắn bay chiếc đèn pin đang đặt đứng trên bàn, trong thoáng chốc,
tôi nhìn thấy có bóng người xông vào phòng, tôi và Viên Hỷ Lạc vội vàng
lộn xuống gầm bàn, mọi luồng đạn đều quét vào chỗ chúng tôi đứng ban
nãy.
Chỉ trong giây lát, căn phòng trở nên tối om, dường như Viên Hỷ Lạc dựa vào cảm giác khi nãy bắn trả mấy phát về hướng đối phương.
Tôi đã lăn ra khỏi bàn. Nghe thấy kẻ đó chạy ra ngoài cửa, Viên Hỷ Lạc cất
tiếng chửi, rồi rút về phía sau tôi, tay thoăn thoắt cởi dây thừng cho
tôi, sau đó chửi vọng ra ngoài: “Đồ khốn! Thì ra mày định giết tao
thật!”
“Cấp trên có lệnh, tôi cũng không còn cách nào khác!” -
Giọng gã đặc phái viên từ ngoài vọng vào - “Nếu không xinh đẹp như cô
em, làm sao tôi nỡ xuống tay.”
Vai tôi đã hoàn toàn không còn
chút sức lực, chỉ khẽ cử động cánh tay phải chưa bị thương, kéo tay Viên Hỷ Lạc, bảo cô ấy lùi lại phía sau.
Cô ấy nhẹ giọng hỏi tôi: “Anh đã nói sẽ khiến tôi tin anh, giờ anh định thế nào?”
Tôi chỉ vào lỗ thông gió ở cạnh và nói: “Chúng ta mau chui lên đó. Hắn có
súng xung phong, trong khi súng của em chỉ còn vài viên đạn. Chúng ta
hoàn toàn không phải đối thủ của hắn.”
Trong bóng tối, tôi không
biết vẻ mặt Hỷ Lạc hiện giờ thế nào, tôi kéo một chiếc ghế, nghe tiếng
cô ấy mò mẫm trèo lên. Tôi bảo cô ấy đưa súng cho tôi, rồi chĩa về phía
cửa bắn luôn hai phát, đối phương cũng bắn trả một loạt đạn.
Tôi
bắn hai phát đó để đối phương nghĩ chúng tôi vẫn còn đạn, rồi nhân cơ
hội này, tranh thủ thời gian trốn thoát. Sau đó tôi giắt súng vào hông,
rồi cũng trèo lên ống thông gió.
Hai người bò thẳng về phía
trước, mãi đến khi tới chỗ giếng thả dây cáp, rõ ràng lúc này Hỷ Lạc
không biết nên đi tiếp về hướng nào. Tôi nắm tay cô ấy, kéo về phía nhà
kho, rồi từ lỗ thông gió bò ra ngoài. Gần như cùng lúc ấy, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng còi báo động phòng không vang lên inh ỏi trong cả khu
căn cứ địa.