Tôi tỉnh dậy do thấy quá lạnh, vừa mở mắt đã phát hiện mình bị trói chặt vào chân bàn sắt, nước chảy ròng ròng trên mặt.
Tôi vẫn ở trong căn phòng đó, Viên Hỷ Lạc đứng bên cạnh gã đặc phái viên đã trở về, hắn đang hắt nước trong bình tông vào mặt tôi.
Tôi thực
sự không muốn nhìn thấy hắn, lướt qua vai hắn, tôi thấy đầu tóc Viên Hỷ
Lạc đã được vuốt lại gọn gàng, vẻ mặt lạnh băng như cũ.
Có vẻ tôi đã ngất xỉu trong thời gian khá dài, không biết gã đặc phái viên đã
giải quyết xong chuyện của hắn chưa. Thằng chó Nhật! Chẳng ngờ tôi không thể thay đổi được chuyện gì thật, đã thế lại tự dẫn xác đến miệng cọp.
“Sao anh có thể phạm phải lỗi lầm ngớ ngẩn thế chứ?” - Ngữ khí của Viên Hỷ Lạc rất phẫn nộ, hình như cô ấy đang chất vấn hắn.
“Thời gian chưa đủ chín muồi, tôi bật đèn sớm quá! Bọn chúng di chuyển rất
thận trọng, chúng chưa vào đến nơi sâu nhất thì tôi đã bật đèn, kết quả
chúng có đủ thời gian để lao trở ra và chạy thoát từ phòng chiếu phim.
Có điều cô yên tâm, cho dù chúng có thoát khỏi đây thì cũng không sống
được bao lâu đâu. Vả lại, nơi đây có gì đó không ổn lắm!” - Gã đặc phái
viên nói rồi chộp lấy mặt tôi và xoay lại phía hắn và gằn giọng hỏi:
“Bọn mày có mấy người?”
Tôi không đoái hoài gì đến hắn, hắn lập
tức tát tôi mấy cái nảy lửa, tát đến nỗi tôi nổ đom đóm mắt, rồi cất
giọng quát lớn: “Tao hỏi mày, mẹ kiếp, bọn mày có tất cả mấy người?”
Tôi thầm thấy lạ, hắn hỏi điều này làm gì, đến Viên Hỷ Lạc tôi còn không
nói thì lý gì phải để ý đến mệnh lệnh của hắn. Tôi chỉ lạnh lùng liếc
mắt nhìn hắn một cái.
“Vô ích thôi!” - Viên Hỷ Lạc cất giọng phía sau lưng hắn - “Anh ta là thằng điên.”
Gã đặc phái viên nén giận, quay sang nhìn Viên Hỷ Lạc hỏi: “Cô chắc chắn anh ta không phải người của đảng Cộng sản chứ?”
“Tôi chắc chắn anh ta tuyệt đối chưa qua huấn luyện, tôi từng gặp anh ta
cách đây rất lâu rồi và còn cùng làm việc với anh ta trong suốt thời
gian dài. Chắc chắn anh ta không phải nhân viên tình báo.” - Viên Hỷ Lạc đáp - “Khi nãy anh ta có cơ hội trốn thoát, nhưng anh ta…”, cô không
nói tiếp vế sau, mà chỉ bảo: “Người làm tình báo không bao giờ mắc phải
sai lầm như vậy.”
“Biết đâu nó giả vờ?” - Gã đặc phái viên cười khẩy mấy tiếng rồi quay vào trong lục tìm thứ gì đó trong ba lô.
“Mục đích giả vờ là để tìm cơ hội thoát thân, chứ không phải để đâm đầu vào
chỗ chết.” - Viên Hỷ Lạc đứng khoanh tay - “Anh ta khiến tôi có một cảm
giác rất kì lạ.”, nói xong cô quay sang nhìn tôi và tiếp lời - “Anh ta
nhất định biết rất nhiều điều, nhưng anh ta chắc chắn không phải người
của đảng Cộng sản.”
“Nếu không phải điệp viên tình báo, thì sao
anh ta có thể biết kế hoạch của chúng ta?” - Gã đặc phái viên móc ra một con dao găm trong ba lô - “Khi nãy suýt nữa tôi đã bị trúng kế, thằng
cha này còn có đồng bọn, có lẽ nó chỉ đơn thuần là yêu cô thôi.”
“Làm điệp viên tình báo mà còn yêu đương sao?” - Viên Hỷ Lạc tỏ ra bất lực.
“Đồng bọn ư?” Tôi thấy hơi lạ. Gã đặc phái viên cầm con dao đặt lên bàn, sau
đó lấy rượu lau lưỡi dao, rồi chọc thẳng vào bả vai mình để móc đạn ra,
tôi nhìn mặt hắn không hề biến sắc, như thể không cảm thấy đau chút nào.
“Tao sẽ cho mày mở mắt xem tao sẽ làm gì với mày!” - Hắn nói, rồi móc viên
đạn ra, quẳng sang một bên, sau đó đổ rượu vào vết thương, lấy vải lau
sạch, băng lại và mặc quần áo chỉnh tề, cuối cùng hắn bước lại gần tôi.
Hắn huơ dao găm trước mặt tôi: “Nói thật đi! Các quý cô chắc chắn không
quen cách tao hành sự, nhưng tao tin chỉ trong vòng ba phút sẽ làm mày
phải quên đi vẻ điềm tĩnh bây giờ. Rồi năm phút sau đó, tao sẽ cho mày
nhìn thấy ruột của mày. Tao sẽ cho mày nhìn tao sẽ cắt chúng thành từng
đoạn, từng đoạn như thế nào. Có điều, mày cũng chẳng chết ngay được đâu. Mày vẫn sống thêm vài giờ nữa. Cho nên tốt nhất mày hãy nghĩ kĩ lại đi! Tao biết mày không sợ chết, nhưng chết cũng chia ra làm hai loại - chết dễ chịu và chết không dễ chịu đấy!”
Tôi biết hắn không nói đùa.
Lúc này tôi bỗng thấy hơi sợ. Cơn cảm xúc cao trào đã qua, tuy tôi không sợ chết nhưng tôi không muốn mình phải chết một cách khó coi như thế.
Tôi nhìn hắn, rồi nhìn Viên Hỷ Lạc. Đúng vậy! Lúc này tôi chợt nghĩ đến
những cực hình hay chiếu trên phim ảnh. Hắn thấy sắc mặt tôi có sự thay
đổi, liền hỏi: “Sao hả? Tao nói có lý đấy chứ!”
Tôi thở dài, bất
giác nhếch miệng cười, nhưng không phải cười bản thân mà cười những
người đang đứng trước mặt. Bởi trong sát na, tôi quả thực thấy sợ, nhưng nói như anh ta, thì kiểu gì tôi cũng phải chết, mà tôi không thể chết
trước mặt Viên Hỷ Lạc một cách đớn hèn như vậy được. Nghĩ đến đây, một ý tưởng chợt lóe lên, một ý tưởng mà ngay cả bản thân tôi cũng thấy sợ
nhưng đó quả là một ý tưởng hay ho.
Tôi cười, điềm nhiên bảo hắn: “Mày vẫn chưa hiểu được tình hình à?”
“Mày nói gì?” - Hắn giật mình.
“Mày cũng biết tao không sợ chết, thì mày lấy cái chết ra đe dọa tao để làm
gì?” - Tôi nói, rồi nhìn Viên Hỷ Lạc - “Có điều tao có thể thực hiện một cuộc trao đổi nho nhỏ với mày.”
Gã đặc phái viên tỏ vẻ đắc ý liếc nhìn Viên Hỷ Lạc, rồi quay sang tôi hỏi: “Trao đổi thế nào?”
“Tao có thể nói cho mày vài chuyện, nhưng sau khi mày mổ bụng tao ra, tao hy vọng không phải mày cắt ruột, mà để cô Hỷ Lạc làm.” - Tôi thong thả nói - “Hãy đưa dao cho cô ấy!”
Hai người họ sững lại, gã đặc phái
viên nói: “Nếu mày cho rằng cô ta là đàn bà mà không dám ra tay thì mày
quá nhầm đấy! Cô ta còn ác liệt hơn tao nhiều!”
“Không sao!” - Tôi đáp - “Mày không thể hiểu tao nghĩ gì, nên cứ làm theo lời tao nói là được rồi!”
Hắn quay lại nhìn Viên Hỷ Lạc, Viên Hỷ Lạc đang nhìn tôi như thể đã hiểu ra điều gì. Tôi nghĩ, có lẽ cô ấy đã nhận ra vẻ hư trương thanh thế trên
mặt mình, thế là tôi bật cười.
Tôi cảm nhận được niềm khoái lạc
mang tính báo thù nở rộ trong lòng, chắc chắn cô ấy không thể tìm thấy
nỗi sợ hãi nơi tôi bởi quả thật tôi không hề sợ hãi.
Gã đặc phái
viên hơi phẫn nộ, đột nhiên hắn lấy dao găm rạch áo tôi, rồi nói: “Xin
lỗi nhé! Bây giờ lời tao nói là thánh phán, đợi sau khi bụng mày bị mổ
phanh ra, thì tao sẽ biết ngay suy nghĩ của mày thôi!”
“Thế thì mày chẳng đạt được cái gì.” - Tôi thách thức - “Mày có thể thử vận may xem thế nào.”
Hắn xoay tay cầm dao găm, nhìn vào mặt tôi. Tôi bình tĩnh nhìn lại hắn, hít sâu một hơi, nín thở gật đầu với hắn.
Khuôn mặt hắn trở nên méo mó, đang định xuống tay thì Viên Hỷ Lạc giật giọng quát: “Đợi đã!”
Nói rồi, cô ấy đi một mạch đến chỗ tôi, giật lấy con dao trong tay gã đặc
phái viên, tôi thấy hắn thở phào như trút được gánh nặng, quay mặt đi,
sắc mặt hắn phải rất khó coi.
Khoái cảm chiến thắng trong tôi
càng trào dâng, Viên Hỷ Lạc cầm dao găm ngồi quỳ gối trước mặt tôi, đôi
tay thon dài dừng nơi cổ tôi và nói: “Vô Dụng, thực ra anh không cần
phải chết. Tôi có thể thả cho anh con đường sống, việc gì phải vậy?”
Tôi nhìn gương mặt cô ấy, giọng điệu kia nghe thật quen thuộc, giống hệt
giọng nói lúc cô giảng bài cho chúng tôi, tôi lắc đầu, nước mắt bấc giác rơi xuống. Tôi nhìn cô ấy thì thầm bảo: “Chẳng ích gì đâu! Bây giờ nói
gì cũng vô dụng! Ra tay đi! Có những lời chỉ trước khi chết tôi mới có
thể nói với em.”
Tôi và cô ấy nhìn nhau, tôi nhận thấy sự chấn
động, kinh ngạc và khó hiểu trong ánh nhìn của Viên Hỷ Lạc. Chần chừ hồi lâu, cô ấy mới khẽ lên tiếng: “Không phải anh đang khóc cho mình đúng
không? Anh đang khóc cho tôi sao? Rốt cuộc anh là ai? Vì sao tôi lại
thấy trong mắt anh tràn ngập sự thương cảm dành cho tôi?”